Đại Đường Đạo Soái

Chương 685: Lửa giận của Vũ Mị Nương

Tuy có rất nhiều tài hoa cùng tiềm lực, nhưng thứ mà Hầu Quân Tập không có chính là tính cách đi!

Trong đáy lòng Đỗ Hà nghĩ như thế.

Lý Thế Dân sâu kín nói:

- Từ xưa tới nay trẫm phát hiện rất nhiều người có một điểm giống nhau,

là quá chú trọng hùa theo quần chúng, không chú ý tới một mặt ích lợi

của một người. Cả triều văn võ cũng như vậy. Chỉ cần mọi người cùng nhất trí, rất ít người sẽ đưa ra ý kiến phản đối. Mặc dù có được ý tưởng

tốt, nhưng cũng hùa theo người khác mà đem ý của mình nghẹn dưới đáy

lòng. Rất ít người dám nghịch lưu mà lên, rất ít người không sợ hãi đắc

tội ai, không đủ can đảm đối kháng ý kiến của quần chúng phân biệt đúng

sai. Ngươi là một, Hầu Quân Tập cũng là một. Nhưng hai ngươi bất đồng,

Quân Tập cậy tài khinh người, ngôn ngữ cấp tiến, khiến cho cả triều văn

võ không mấy người nguyện ý quen thân với hắn. Tuy rằng hắn có tài ba

cái thế, nhưng chân chính tin phục hắn lại không có được mấy người…

- Nhớ lấy, một người có lẽ thật ưu tú, có được tài hoa mà người khác

không có, lúc nào cũng có thể làm cho người ta nhìn chăm chú, trở thành

tiêu điểm. Nhưng hắn phải biết học thích ứng hoàn cảnh, xem xét thời

thế. Không thể quá mức kiêu ngạo, khư khư cố chấp, làm theo ý mình. Dù

là người có bao nhiêu bản lĩnh nếu thoát khỏi quần chúng, cũng trở thành kẻ vô tích sự. Người thông minh hẳn nên biết khiêm tốn, đoàn kết trên

dưới, dùng tài trí của mình kéo cả quần thể, làm cho cả quần thể đều

phải chuyển động, làm cho cả quần thể đều được đắc lợi, chỉ có như vậy

mới có thể trên dưới một lòng!

- Cây có mọc thành rừng, gió vẫn

thổi bật rễ. Đây là danh ngôn lão tổ tông lưu truyền cho tới nay, nhưng

nếu gốc cây này có thể đem những gốc cây khác tụ tập lại, dù gió có lớn

thế nào lại có thể làm được gì đây? Phụ thân ngươi phản đối ngươi kế

nhiệm chức Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân, chỉ sợ ngươi còn trẻ tuổi đi càng cao rơi càng nặng. Nhưng trẫm lại tin tưởng ngươi không phải

Hầu Quân Tập, sẽ không rập khuôn theo hắn.

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Tiểu tế hiểu rồi, trong lịch sữ đủ loại sự tình đều tỏ rõ người chân

chính thành công thực sự không phải là người kinh thái tuyệt diễm, tài

hoa lan tràn. Thường thường những người đại trí nhược ngu, đại ác như

thiện mới là người cười đến cuối cùng, trở thành người thắng cuối cùng.

Bởi vì những người kinh thế tuyệt diễm một mình nằm trên cao khiến cho

người ta ngưỡng mộ. Bọn hắn lại không có được người giúp đỡ, chỉ có địch nhân…Mà người đại trí nhược ngu đại gian cười nói, đại ác như thiện lại có thể tụ tập lực lượng của quần chúng về cho mình…Lực lượng của một

người có lẽ có thể xoay chuyển được nhất thời, nhưng không cách nào thay đổi đại thế, vĩnh viễn đấu không lại lực lượng quần thể.

Lý Thế Dân tán dương cười nói:

- Có thể nhìn thấu được điểm này, chuyến đi này không tệ…Nhớ lấy người có tài cao tối kỵ nhất chính là cậy tài khinh người, tự cao tự đại!

Đỗ Hà ngầm hiểu mục đích lớn nhất khi Lý Thế Dân dẫn hắn tới đây chính là

điểm này, hắn nhìn trúng tiềm lực của mình, đem mình đề bạt lên làm Đại

Đường thập nhị Vệ đại tướng quân, cho mình có cơ hội xuất đầu, nhưng lại lo lắng mình còn trẻ tuổi ở địa vị cao dễ dàng bị mê hoặc, riêng lấy

Hầu Quân Tập làm tấm gương gõ tiếng chuông cảnh tỉnh cho mình, đối với

dụng tâm của Lý Thế Dân, hắn thật cảm kích trong lòng.

Đỗ Hà vinh thăng đại tướng quân, ở thành Trường An tạo nên hưởng ứng không nhỏ. Dù sao đại tướng quân hai mươi tuổi vẫn thật sự chưa từng có.

Lời

đồn đãi bát quái ở mỗi một thời đại đều đã là thói thường. Trình độ bát

quái Đường triều cũng có tiêu chuẩn nhất định. Sự tình vừa được truyền

miệng, bản cũ gì cũng có. Nhưng còn miêu tả sinh động như thật, cái gì

là kế sách diệt hãn đình Tiết Duyên Đà, trí dũng bắt giữ Hầu Quân Tập,

nửa thật nửa giả, mang theo chuyện xưa thật khoa trương, nhiệt náo đến

dư luận xôn xao, ồn ào huyên náo. Nhưng cũng không có bao nhiêu người

cảm thấy ngoài ý muốn, cũng giống như lời Lý Thế Dân đã nói, công tích

của Đỗ Hà đủ tư cách đảm nhận chức đại tướng quân này.

Cao hứng

nhất vẫn là ba vị phu nhân trong nhà, trượng phu có thành tựu như thế

các nàng đều cảm thấy vinh hạnh lẫn tự hào. Nhất là Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà có thể thăng nhậm đại tướng quân có một phần công lao của nàng. Nếu

không phải nhờ thuật dịch dung xuất quỷ nhập thần, Hầu Quân Tập cùng Đại Độ Thiết chắc chắn sẽ không bị trúng kế mắc mưu, bọn họ cũng không thể

chiến thắng được dễ dàng như vậy.

Nhưng khi nàng vừa biết được Đỗ Hà thăng nhậm đại tướng quân, chuyện thứ nhất nàng làm là tìm Đỗ Hà đòi lĩnh thưởng.

Vì bảo hộ Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà cũng không tiết lộ danh tính của nàng ra

ngoài, mà lấy danh bằng hữu xưng hô, tùy tiện bịa một cái tên để tránh

phiền toái không cần thiết. Sau khi hóa trang, vì trong quân doanh không phương tiện, cùng ngày hôm đó hắn cũng đã cho người đưa Lý Tuyết Nhạn

quay về thành Trường An.

Ngoại trừ người của Đạp Nguyệt Lưu Hương biết chuyện ra, cũng không ai biết Lý Tuyết Nhạn chính là cao thủ dịch

dung, công lao tự nhiên không có.

Nghe Lý Tuyết Nhạn đòi thưởng, Đỗ Hà cười quỷ dị, ghé tai nàng thấp giọng nói:

- Khen thưởng cho nàng một nhi tử, nàng xem thế nào?

Da mặt Lý Tuyết Nhạn thật mỏng, nghe loại chuyện này luôn thật mẫn cảm,

dùng loại phương pháp này đối phó nàng thật sự vạn thử vạn linh.

Nào ngờ Lý Tuyết Nhạn chợt ngẩn ra, lập tức mị nhãn phiêu phiêu liếc hắn, nói:

- Tốt, muội đang chờ đây?

Nàng thấy Trường Nhạc sinh cặp long phượng, vô cùng hâm mộ, lời này của Đỗ

Hà chẳng khác gì đánh lên tim đen của nàng, làm sao nàng còn thẹn thùng?

Lần này tới phiên Đỗ Hà hết lời để nói, liền cười:

- Đây thật đúng là không phải do ta nói mà được…

Lý Tuyết Nhạn thấy vậy “hừ” một tiếng.

Đỗ Hà lần đầu tiên thua bại trong tay nàng!

Trên danh nghĩa Đỗ Hà là quyền Hữu Uy Vệ đại tướng quân, nhưng thực hành

chính là quyền lực của đại tướng quân chính quy. Công việc của đại tướng quân xa xa phức tạp hơn tướng quân rất nhiều, dĩ vãng Đỗ Hà chỉ cần xử

lý tốt một ít binh mã dưới trướng, an bài tốt bổn phận cho bọn họ, có

thể dễ dàng làm một vị chưởng quỹ vung tay không cần lo lắng mọi chuyện, đem mọi chuyện đều hoàn toàn giao cho La Thông cùng Tiết Nhân Quý,

nhưng đại tướng quân thì khác hẳn.

Đường triều thi hành chính là

quân đội phủ binh chế, chế độ này có đặc điểm lớn nhất chính là toàn

quân giai binh, thiên hạ dân chúng đều phải nhập ngũ, có nghĩa vụ bảo

gia hộ quốc.

Toàn bộ tráng niên ở thời kỳ này đều phải tham gia

huấn luyện tại châu phủ, vào thời chiến có thể tùy thời tùy chỗ cầm lấy

vũ khí, ra chiến trường giết địch.

Mà mười hai Vệ đại tướng quân

là tướng lĩnh thống lĩnh binh sĩ khắp các châu phủ trong thiên hạ, tuy

không cần tự mình đi tới các nơi tuần tra, nhưng nhất định phải hiểu

biết rõ tình huống huấn luyện của nơi mình quản hạt. Đỗ Hà vừa mới đón

nhậm chức đại tướng quân, công việc chồng chất thành núi, làm việc cũng

chưa quen tay, cơ hồ cả ngày đều chôn mình trong quân doanh xử lý quân

vụ.

Cũng may phụ cận Hữu Uy Vệ chính là Tả Uy Vệ do Tần Quỳnh

suất lĩnh, đều là người nhà, gặp phải một ít vấn đề khó khắn có thể

thỉnh giáo một ít với vị Đại Đường đệ nhất mãnh tướng kia, cũng có thể

thuận lợi giải quyết. Nhưng công việc trên đầu thật nhiều, cũng làm cho

Đỗ Hà kéo dài việc sửa chữa đối với “Luật Lễ”.

Bất quá cho dù có bận rộn thế nào, Đỗ Hà đều kiên trì mỗi ngày phải sữa chữa một bộ phận.

Tụ ít thành nhiều, sau hai tháng việc sửa chữa “Luật Lễ” cũng đã hoàn thành xong một nửa.

Đối với chức vị đại tướng quân, trong hai tháng này Đỗ Hà cũng có điều tâm

đắc, nắm giữ bí quyết không đến nỗi chậm tay chậm chân, đại bộ phận sự

tình giao cho La Thông cùng Tiết Nhân Quý đi xử lý. Bọn họ bởi vì chiến

công lập được tại phương bắc, đã thành công tấn thăng thành Hữu Uy Vệ

tướng quân, danh xưng với thực trở thành phụ tá đắc lực cho Đỗ Hà. Hai

người đều là nhân tài có thể tự mình đảm đương một phía, ngoại trừ có

chuyện nhất định cần có đại tướng quân tự mình quyết định ra, mọi việc

khác đều do bọn họ thay thế xử lý.

Khi công việc giảm bớt, Đỗ Hà

đem tâm thần dùng trong việc sửa chữa “Luật Lễ”, tính toán bắt đầu chính thức sử dụng “Luật Lễ” trước, đem nó sửa chữa hoàn toàn cho xong.

Về phần Thị Ngự Sử buộc tội hắn, Đỗ Hà giao việc này cho Vũ Mị Nương đi xử lý.

Vũ Mị Nương lại là người ra sao, là một vị nữ vương bụng dạ độc ác, biết

Phí Thị Ngự Sử kia ở trên triều đình cáo buộc trượng phu của mình, trên

gương mặt nổi lên dáng tươi cười lạnh lùng, lập tức toàn diện triển khai điều tra việc này.

Chỉ qua một tháng, toàn bộ thân phận thân thế của vị Thị Ngự Sử kia đã bị Vũ Mị Nương điều tra thật rõ ràng rành

mạch. Hắn gọi là Phí Thanh, là người Thành Đô, ở nơi đó phi thường có

danh tiếng, nhập kinh đi thi trúng bảng nhãn. Đặt lên Huỳnh Dương Trịnh

gia, trở thành con rể của Trịnh gia, gần đây mới được tấn thăng làm Thị

Ngự Sử.

Trải qua điều tra, Vũ Mị Nương phát hiện Phí Thanh là

đương đại Trần Thế Mỹ. Hắn ở Thành Đô có một vị phu nhân, nhưng bởi vì

đặt lên cành cây cao Huỳnh Dương Trịnh gia, hắn bỏ phu nhân trong nhà,

lấy lý do nàng thông dâm với người khác. Thông dâm với người khác đối

với nữ tử trong chế độ phong kiến là ác danh tới bực nào.

Vị phu nhân kia không chịu nổi ô danh, nhảy sông tự vận.

Vũ Mị Nương tính toán trong lòng, trực tiếp cho người mời tới song thân của phu nhân kia, cho họ lên Trường An cáo trạng.

Trường An châu phủ trưởng sử là người của Lý Thế Dân, là đại thần chính trực

vô tư, liền nhận thụ lý vụ án. Bởi vì cáo trạng quan lớn trong triều,

sau khi giam giữ Phí Thanh, cũng viết một tấu chương buộc tội.

Lý Thế Dân đã muốn xử lý Phí Thanh, đối với ký ức về vị Thị Ngự Sử này vẫn còn nguyên vẹn, biết được hắn đáng hận như thế, không nói hai lời trực

tiếp hạ chỉ điều tra.

Trịnh gia không ngừng chạy chọt, cuối cùng

thậm chí kinh động Lý Thái, nhưng ở trước mặt chứng cứ xác thật, Phí

Thanh không thể chống chế. Chẳng những bị hái mũ cánh chuồn, còn bị nhốt vào đại lao, tiền đồ mất hết.

Chỉ là như thế Vũ Mị Nương còn cảm thấy chưa thỏa dạ, nàng phát hiện Phí Thanh được Huỳnh Dương Trịnh gia

làm chỗ dựa cho hắn, sau lưng chiếm cứ lực lượng thế tộc, lập tức triển

khai trả thù ngũ tộc thế gia, từ phương diện của từng người đả kích năm

gia tộc kia. Trong năm gia tộc, người làm quan trải rộng khắp thiên hạ.

Chức vị như bọn hắn, từ trước tới nay chỉ biết tôn sùng lợi ích gia tộc

đứng thứ nhất, thiên hạ chỉ là thứ hai. Cho nên đệ tử tử tôn trong tộc

phạm pháp, bọn hắn phần lớn đều mắt nhắm mắt mở, giải quyết trong tộc,

không bày ra trước mặt người khác làm người chế giễu.

Năm gia tộc cành lá rậm rạp, tuy bởi học tập hệ thống chất lượng cao, là nơi sản

xuất nhân tài, nhưng có câu nói có hoàn mỹ cũng không tránh khỏi trong ổ có phân chuột. Nhất là những công tử quý tộc được nuông chiều từ nhỏ,

nếu trở thành phân chuột tình huống còn tồi tệ gấp mười lần.

Mị Nương đem những phân chuột này lựa chọn ra, lợi dụng lời đồn đãi, đem việc ác của những người này công khai thế nhân, sau đó lại tố cáo những quan chức che chở cho bọn hắn, kéo bọn hắn xuống ngựa. Trong lúc nhất

thời quấy phá năm gia tộc lòng người bàng hoàng, như lâm đại địch. Lý

Thái cũng bị địch nhân bất thình lình làm cho sứt đầu mẻ trán.

Vũ Mị Nương thấy tình hình có xu thế làm lớn chuyện, lúc này mới thỏa mãn dừng tay.

Đối với việc này Đỗ Hà hoàn toàn không hay biết gì, hắn chỉ cho Vũ Mị Nương giáo huấn tên Phí Thanh kia một chút, làm sao lại nghĩ ra Vũ Mị Nương

giận dữ hậu quả nghiêm trọng như thế, chẳng những kéo Phí Thanh xuống

ngựa, nhốt vào đại lao, còn giận chó đánh mèo đến những cột trụ sau lưng bọn hắn, làm cho trên dưới ngũ thế gia đều bị chấn động.

Lại qua thêm một tháng, Đỗ Hà rốt cục hoàn công sửa chữa “Luật Lễ”, nhìn thấy

“Luật Lễ” cơ hồ tăng thêm hơn phân nửa, hắn thỏa mãn nở nụ cười!