Đại Đường Đạo Soái

Chương 634: Hội nghị quân sự Tiết Duyên Đà

Tuy trong hội nghị Đỗ Hà đã chuẩn bị trở thành mồi câu thật sảng khoái,

nhưng làm chức tiên phong đại tướng này cũng không có gì thú vị, duy

nhất để cho hắn cảm thấy tự hào là ở sau lưng hắn có cả một đại quân.

Bởi vì đón đánh nhân vật biến thái như Hầu Quân Tập, ngoại trừ một vạn binh mã cốt lõi của chính hắn, Lý Tích lại từ binh mã Cửu Châu dưới trướng

phân phối thêm cho hắn hai vạn người.

Hiện tại rốt cục hắn đã có

thể chỉ huy ba vạn binh mã. Với tuổi tác hiện tại của hắn, chỉ huy một

đội ngũ lớn như thế ở trong lịch sử cũng không có bao nhiêu người, ở

Đường triều càng là có một không hai.

Đỗ Hà cùng hai vị tướng

quân đi bên cạnh tán gẫu thật sự rất vui vẻ. Bọn họ cũng không phải bộ

hạ của Đỗ Hà, mà là Lý Tích phân phối cho hắn, là hai viên chiến tướng

đắc lực, tên của họ là Khế Bật Hà Lực cùng Tiết Vạn Triệt. Ở trong lịch

sử Khế Bật Hà Lực cùng Tiết Vạn Triệt đều là chiến tướng tài danh hiển

hách Đường triều.

Khế Bật Hà Lực là người Thiết Lặc, là một danh tướng ngoại tộc quy thuận Đường triều.

Cũng giống như Chấp Thất Tư Lực, A Sử Na Xã Nhĩ, là một trong những tướng

lĩnh quân sự thuộc dân tộc thiểu số nổi tiếng nhất thời đầu nhà Đường.

Kiểu tóc của hắn mang đậm phong cách người trong thảo nguyên, từ huyệt

thái dương kéo tới vùng gáy lại cạo sạch sẽ bóng loáng, phần tóc còn lại chia thành hai, cúp sau gáy, theo ánh mắt Đỗ Hà nhìn thấy luôn cảm giác phi thường buồn cười.

Hình thể của hắn thật cường tráng như một

đầu thiết tháp, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, nhìn qua có cảm giác như

muốn xé nứt làn da, dùng một cây Lang Nha Bổng thô to, khoảng bốn mươi

lăm cân, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe sáng quang huy. Có thể khẳng

định bất luận là bộ vị nào trên thân thể bị hắn đánh trúng, cũng sẽ chết người.

Càng làm cho người cảm thấy quái dị chính là một nam nhân dáng vóc thô lỗ như thế nhưng lời nói cử chỉ lại không hề có chút thô

lỗ như người trong thảo nguyên, ngược lại còn tràn ngập vẻ văn nhã như

văn sĩ. Vĩnh viễn cũng đừng mong nghe được từ miệng Khế Bật Hà Lực thốt

lên một câu thô tục, so với “danh sĩ” Đại Đường như Đỗ Hà hắn còn lễ độ

hơn rất nhiều, làm cho người ta luôn có loại cảm giác thật cổ quái.

Khế Bật Hà Lực là một vị phiên tướng thật tài giỏi, có được thanh danh vang dội tại Đường triều. Hắn tinh thông Hán văn, làm cho những nhân sĩ uyên bác phải cảm khái, bọn họ còn nói mặc dù là văn sĩ học tập văn hóa

Trung Nguyên thuở nhỏ hay thế tộc môn phiệt còn không hiểu rõ về văn hóa Trung Nguyên bằng Khế Bật Hà Lực. Ý chí của hắn thật rộng rãi, vẫn luôn thích lấy ân báo oán, làm cho bằng hữu cùng đối thủ đều phải rung động, dũng mãnh thiện chiến, can đảm tuyệt luân, làm cho địch nhân nghe tên

phải sợ mất mật.

Mà tính tình của Tiết Vạn Triệt lại ít nói,

thành thật tới mức khờ khạo. Thoạt nhìn qua như ngây ngốc, nhưng lại là

đại trí nhược ngu, là một vị đại tướng nổi danh có thể so với Lý Tích.

Hắn từng là một trong những chiến tướng dưới trướng La Nghệ, là tâm phúc của Lý Kiến Thành, chính biến Huyền Vũ Môn vì cứu Lý Kiến Thành mà dẫn

binh vào cung chiến đấu, thẳng hướng Tần Vương phủ, sau khi phát hiện Lý Kiến Thành đã chết liền trốn về Chung Nam sơn tránh né.

Lý Thế

Dân biết Tiết Vạn Triệt thiện chiến, nhiều lần thỉnh hắn rời núi trở

thành một viên chiến tướng của Đại Đường. Lý Thế Dân từng có đánh giá về năng lực tác chiến của hắn: “Đến nay danh tướng duy có Lý Tích, Lý Đạo

Tông, Tiết Vạn Triệt ba người mà thôi, Lý Tích, Đạo Tông không thể đại

thắng cũng không thể đại bại. Nhưng Vạn Triệt nếu không đại thắng thì là đại bại…” Là một vị tướng quân rất có gan mạo hiểm.

Lý Tích phái hai viên đại tướng này đến trợ giúp Đỗ Hà một tay, đủ thấy hắn xem trọng cuộc chiến này như thế nào.

Nhưng nói trở lại, hiện tại Đường triều thật đúng là không tìm ra được một vị tướng quân nào mà không có tài cán, tùy tiện lật ra liền lấy được người xuất tràng. Không có một vị tướng nào là kẻ vô dụng bất tài.

Đỗ Hà hiểu rõ đạo lý tướng soái đồng tâm, làm chủ tướng nhất định phải đánh tốt quan hệ cùng tướng lĩnh dưới trướng.

Cho nên hắn thường nói chuyện phiếm với nhị tướng, vì vậy đối với bọn hắn cũng có được hiểu biết nhất định.

Tiết Vạn Triệt không thiện ăn nói, Khế Bật Hà Lực lại có bộ dáng như Trương

Phi, trong miệng lại nói những lời của Khổng lão phu tử, làm cho người

ta cảm thấy vô cùng thú vị.

Không hề nghi ngờ, sự hiện hữu của bọn họ tăng cường lực lượng cho Đỗ Hà rất lớn.

Dần dần thâm nhập sâu hơn, Đỗ Hà suất lĩnh quân tiên phong đã có thể phát giác ra cơ sở thám báo ngầm khắp bốn phía.

Chiến đấu gần ngay trước mắt.

Tiết Duyên Đà bố trí thám báo tại Đại Đường vẫn luôn tồn tại chút hiệu suất.

Năm lộ đại quân đều xuất hiện, quy mô lớn, cho dù muốn giấu diếm cũng không giấu được.

Sau khi đại quân xuất động được mấy ngày, Tiết Duyên Đà Khả Hãn Di Nam đã nghe được tin tức.

Trái tim hắn không tự chủ được không ngừng run rẩy.

Ngày này rốt cục đã tới.

Di Nam có lòng muốn xưng hùng, nhưng đối với Đại Đường đế quốc cường đại lại mang theo ý kính sợ tận đáy lòng.

Hiện giờ cuộc chiến trước mắt đã không thể tránh né. Lập tức triệu tập đại

tướng quân, Vũ Văn tiên sinh đến trong trướng thương nghị…

Nhận được tin tức Đại Độ Thiết vội vàng chạy vào trong hãn trướng của Khả Hãn.

Hắn không có nhiều lo lắng như Di Nam, trên người tràn ngập ý chí chiến đấu vô cùng vô tận, hắn chờ mong ngày này đã thật lâu, đây gọi là nghé con

không sợ hổ.

Vũ Văn Bác Vĩ là người kế tiếp đi đến.

Vị

nhân huynh này có được vận khí vượt quá người thường. Lúc trước khi vây

công Úc Đốc Quân Sơn, Vũ Văn Bác Vĩ làm con tin bị giam trong sơn trại

của Mạc Hạ Ba Cáp. Đỗ Hà thiết kế Tiết Duyên Đà cùng Mạc Hạ Ba Cáp một

trận khiến cho Mạc Hạ Ba Cáp cuối cùng mang theo nỗi hận với Tiết Duyên

Đà bỏ trốn.

Bởi vì thủ hạ bị chết hơn phân nửa nên hắn không dám

quay về sơn trại. Mà người trông coi Vũ Văn Bác Vĩ lại không biết Mạc Hạ Ba Cáp đã chạy thoát. Vẫn giam lỏng xem Vũ Văn Bác Vĩ như thượng khách, cung cấp đầy đủ cho hắn không hề sơ sót.

Thẳng đến khi Đại Độ Thiết dẫn theo binh mã truy tìm Mạc Hạ Ba Cáp, lục soát trên núi mới cứu ra Vũ Văn Bác Vĩ.

Vũ Văn Bác Vĩ gặp được tình huống may mắn trùng hợp như vậy mà bảo vệ được tính mạng.

Hầu Quân Tập là người đến cuối cùng.

So với trước kia trên người Hầu Quân Tập mang theo cỗ sát khí lạnh thấu

xương, đứng ngay trước mặt mọi người lại chẳng khác gì một nhân hình dã

thú. Thân hình hắn vốn đã cao gầy, hiện tại càng thêm gầy gò, hai gò má

sâu trũng, cơ hồ không còn chút thịt nào.

Nhìn thấy Hầu Quân Tập đi vào, Di Nam cười lớn đứng dậy nghênh đón. Hắn lại thi lễ trước tiên, nói:

- Hầu đại tướng quân, có ai bạc đãi ngài hay không?

Hầu Quân Tập xem thường hai người còn lại trong đại trướng, hơi chắp tay nói:

- Hầu Quân Tập gặp qua Khả Hãn, đa tạ Khả Hãn quan tâm, hết thảy không việc gì!

Động tác đáp lễ của hắn cực kỳ tự nhiên, giống như hắn hạ mình đến gặp mặt Di Nam mà không phải ngược lại.

Đại Độ Thiết lạnh lùng hừ một tiếng, hắn thật sự không thể hiểu được vì sao phụ hãn của mình lại lễ ngộ như vậy đối với một tên phản đồ, thậm chí

còn cho hắn địa vị hơn cả mình. Điều này làm người thừa kế như Đại Độ

Thiết không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt chư tướng.

Phản đồ ở bất cứ địa phương nào đều là một sự tồn tại đáng xấu hổ.

Di Nam lôi kéo Hầu Quân Tập đi tới vị trí ghế thứ nhất, đem toàn bộ tình báo thu được đều đưa cho Hầu Quân Tập nói:

- Hầu đại tướng quân, những thứ này là chiến báo từ phía nam truyền đến, ngươi xem qua đi!

Hầu Quân Tập không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn, cặp mắt tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một tên người, hai tay không ngừng dùng sức

bóp chặt lại, nếu không phải tình báo viết trên da cừu, đổi lại là vật

khác có lẽ đã bị hắn xé rách ngay đương trường. Hàm răng hắn nghiến lên

ken két, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào tên Đỗ Hà trong chiến báo.

Trong tình báo viết Đường triều Sóc Châu Đạo Hành quân phó tổng quản Đỗ Hà,

lĩnh quân tiên phong ba vạn thẳng bức hãn đình Tiết Duyên Đà.

- Tốt, tới rất tốt!

Bốn chữ cơ hồ từ trong hàm răng hắn bật đi ra.

Người sống cả đời chỉ vì kiến công lập nghiệp, cưới vợ sinh con.

Nhân sinh của Hầu Quân Tập xem như đã hoàn mỹ. Bản thân hắn có tài hoa kinh

thế, có được một vị quân vương xem trọng mình, có được một thê tử hiền

thục, còn có một nữ nhi có chút bốc đồng cùng ba nhi tử đang độ tuổi

trưởng thành. Tuy rằng nhi tử nữ nhi không kế thừa được tài ba của hắn,

nhưng đều rất hiếu thuận.

Mà bây giờ hết thảy đều tan biến, bởi

vì Đỗ Hà, hắn bị quân vương giam vào lao tù, bởi vì Đỗ Hà, hắn phải rời

khỏi quốc gia của mình, tha hương đất khách; bởi vì Đỗ Hà, thê tử của

hắn đều biến thành tù nhân.

Bị hủy diệt, hết thảy đều bị phá hủy.

Đỗ Hà hủy cuộc đời hắn, Hầu Quân Tập hận Đỗ Hà đã không thể dùng ngôn ngữ

mà miêu tả, lúc này vừa nhìn thấy tên Đỗ Hà, cỗ sát khí vì phẫn hận mà

phát sinh tràn ngập cả doanh trướng.

Hắn cười dữ tợn, kiên nhẫn

đem toàn bộ tình báo quét nhìn qua một lần, chỉ trong khoảnh khắc đã đem dụng ý của Đỗ Hà phân tích thấu đáo, chẳng thèm nhìn tiếp đem tình báo

trả lại cho Di Nam, ngồi một bên không nói một lời, nhưng hắn lại đang

cười, cười thật vui sướng.

Loại vẻ mặt này Di Nam chưa từng thấy qua.

Hầu Quân Tập tự mình đến cửa, tỏ vẻ đến cậy nhờ, Di Nam còn tưởng rằng đây

là cạm bẫy. Lý Thế Dân dùng Hầu Quân Tập đến dò xét lòng trung tâm của

hắn. Nhưng ngay lập tức khi mật thám kể lại tình huống với hắn, hắn mới

phát giác đây chính là một cơ hội, một cơ hội giúp Tiết Duyên Đà chiến

thắng Đại Đường.

Vì thế hắn dùng lễ tiết long trọng tiếp đãi Hầu Quân Tập, hơn nữa còn phong Hầu Quân Tập làm đại tướng quân.

Hầu Quân Tập cấp cho Di Nam loại cảm giác như cự người ngoài ngàn dặm, chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười qua, cũng chưa bao giờ thấy hắn bị sự tình

gì cảm động, nhưng bây giờ hắn lại đang cười, cười rất vui vẻ, rất vui

sướng, cũng thật lạnh lẽo, có một cỗ lạnh lẽo làm người ta phải rùng

mình.

Lúc này Đại Độ Thiết cùng Vũ Văn Bác Vĩ đều nhìn tình báo, Đại Độ Thiết cười to:

- Còn tưởng rằng Đường quân lợi hại thế nào, không thể tưởng được lại

vụng về đến như vậy, chẳng khác gì đầu trư. Hai mươi lăm vạn đại quân,

ha ha, chia ra năm đường, chiến thuật ngu ngốc này không biết là ai nghĩ ra. Phụ hãn, không cần phải nói, Đường binh chia thành năm đường tấn

công, lẫn nhau không thể giúp đỡ, chúng ta chỉ cần tụ binh một đường

đánh bại từng đội ngũ, Đường binh tất bại…

Vũ Văn Bác Vĩ cũng theo sau cười nói:

- Không thể tưởng được Đường quân thiện chiến, thế nhưng lại phái ra một

kẻ ngu ngốc làm chủ tướng. Thiếu chủ nói rất đúng, phải tiêu diệt từng

bộ phận, đoạn đường này Trương Sĩ Quý khí thế tới hung hung, hẳn là từ

chỗ hắn bắt tay. Ha ha, Đường binh xưa nay luôn toàn thắng, lần này

chúng ta cho bọn hắn nếm mùi vị thất bại!

Di Nam cảm thấy Đại Độ Thiết cùng Vũ Văn Bác Vĩ nói thật có lý, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn qua Hầu Quân Tập.

Quân sự tài hoa của Hầu Quân Tập ngay cả Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh đều khen

không dứt miệng. Loại sự tình đơn giản này ngay cả Đại Độ Thiết cùng Vũ

Văn Bác Vĩ đều nhìn ra, lại làm sao giấu diếm được hắn, hắn chỉ nhìn

thoáng qua liền hiểu được tính toán của Đỗ Hà. Nhưng như vậy thì thế

nào?

Hắn là Hầu Quân Tập, là Hầu Quân Tập bách chiến bách thắng!

Là kế sách thì thế nào? Là cạm bẫy thì ra sao?

Hầu Quân Tập ta phải cho tiểu tử mao đầu kia biết, ở trước mặt thực lực

tuyệt đối bất cứ cạm bẫy quỷ kế gì cũng đều là gà đất chó kiểng, không

chịu nổi một kích!