Đại Đường Đạo Soái

Chương 630: Phục kích thủ thắng

Nhìn thấy kỵ sĩ đã chạy trốn, Trác Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ đều sửng sốt hồi

lâu, còn tưởng rằng đối phương là nhân vật vô cùng lợi hại, vì báo thù

muốn một mình đối phó ba ngàn người bọn họ.

Nhìn thấy thân ảnh càng chạy càng xa, đôi mắt Lang Hắc Hổ xoay chuyển, kêu lên:

- Trác huynh đệ, ngươi bị thương, tên kia lại bừa bãi như vậy cứ giao cho huynh đệ ta xử lý đi. Các tiểu tử, lên ngựa truy kích…

Trác Lạc Vũ kéo hắn lại:

- Lão đệ đừng nóng vội, hắn tới tìm lão ca, không nhọc ngươi lo lắng…

Trong lòng Lang Hắc Hổ nghĩ gì hắn làm sao không biết. Thiên lý lương câu kia nhìn thấy ai mà không đỏ mắt. Để cho Lang Hắc Hổ truy theo, không phải ý nghĩa đem con lương câu kia hai tay dâng tặng cho tên gia hỏa này, hắn

còn chưa ngu ngốc đến nỗi như vậy.

Lang Hắc Hổ cũng không thèm

quản tới hắn, vung tay tránh thoát tay của Trác Lạc Vũ, vọt tới chiến mã phi thân lên ngựa, dẫn binh mã dưới trướng hướng kỵ sĩ kia truy kích.

Trác Lạc Vũ tức giận đến giậm chân:

- Mụ nương nó, mấy tên vương bát đản các ngươi còn đứng đó ngây ngốc, mau truy theo cho lão tử, nếu đánh mất con ngựa kia, lão tử rút da của các

ngươi…

Hắn tức giận mắng to, cũng không chút chậm trễ, không quản bị thương hay không, cũng không có thời gian đi quản, liền kêu gọi binh mã truy theo.

Kỵ sĩ đơn độc bỏ chạy kia không thể nghi ngờ chính là Đỗ Hà.

Đỗ Hà nghe Trương Sĩ Quý kể lại chuyện Hắc Thành bị đồ sát, tức giận căm

phẫn, trong lòng liền suy tính làm sao báo thù cho binh tướng Hắc Thành.

Hiện tại Đỗ Hà đã không còn là người vì nóng nảy mà biến thành hồ đồ, ý

tưởng muốn báo thù là tốt, nhưng nếu vì báo thù mà đem chính mình sa

vào, chính là thiếu não. Hắn từng đi sứ Tiết Duyên Đà, biết rõ thuật du

kích của Tiết Duyên Đà vô cùng lợi hại.

Lực chiến đấu của bọn hắn chưa chắc cực mạnh, nhưng tốc độ chính là nhanh nhất. Các triều đại

lịch sử Trung Hoa kể cả Đại Đường tuy luôn cải thiện việc thiếu chiến

mã, khi tác chiến ngay cả bộ binh cũng được phân phối chiến mã thay chân đi bộ, nhưng nếu so với dân tộc chuyên sống trên lưng ngựa vẫn luôn có

sự chênh lệch không nhỏ.

Tuyển Phong quân là một trong ba đại

tinh nhuệ của Đại Đường vương triều, quả thật có được sức chịu đựng cùng sức chiến đấu siêu cường. Đúng như Tịch Quân Mãi đã nói mạnh mẽ truy

kích, lấy tố chất của Tuyển Phong quân vốn có thể vượt qua được quân du

kích của Tiết Duyên Đà.

Nhưng sau khi đuổi theo lại phát sinh tình huống như thế nào đây?

Đây là một vấn đề mà một vị đại tướng cầm quân nhất định phải suy nghĩ.

Có hai đáp án, thứ nhất Tuyển Phong quân nhờ vào lực lượng siêu cường đánh bại du kích quân, sau đó thì đã không còn lo ngại. Dân tộc thảo nguyên

am hiểu nhất chính là đánh không lại người thì chạy, Tuyển Phong quân

liên tục hành quân có thể đánh bại được du kích quân của Tiết Duyên Đà,

nhưng lại dựa vào cái gì dùng thân hình mệt mỏi liên tục tập kích bất

ngờ đuổi theo du kích quân luôn sở trường tốc độ của Tiết Duyên Đà đây?

Đáp án thứ hai, bi kịch! Tuyển Phong quân liên tục hành quân, bởi vì truy

kích quá mức xâm nhập tiến vào tận sâu trong trung tâm Tiết Duyên Đà,

gặp phải quân đội Tiết Duyên Đà vây đánh.

Cho nên tâm tình báo thù của Tịch Quân Mãi có thể hiểu được, nhưng không thể nghi ngờ hắn cho ra một chủ ý thật tồi tệ.

Nhưng nếu không quan tâm như lời của Thác Bạt Vô Song, Đỗ Hà lại không làm được.

Vì thế Đỗ Hà liền nghĩ ra cách dùng chiến mã hấp dẫn đối phương. Tọa kỵ

Tuyết Vô Ảnh của hắn là thần câu trong trăm vạn chiến mã, tuyệt đối

không thua kém các loại danh câu từng xuất hiện trong lịch sử. “Ngày đi

ngàn dặm, tối vượt tám trăm” là lời nói thật khoa trương, nhưng tốc độ

của Tuyết Vô Ảnh so với quân mã cao nhất còn mạnh hơn ít nhất gấp năm

lần.

Hắn một mình đơn độc cưỡi ngựa, bằng vào sức của Tuyết Vô Ảnh có thể rất nhanh đuổi theo quân du kích của Tiết Duyên Đà.

Lúc trước vì thần câu Tuyết Vô Ảnh, thủ lĩnh Di Nam của Tiết Duyên Đà thậm

chí không tiếc đại chiến một trận với Khả Hãn Tây Đột Quyết.

Loại thần câu này nếu tính toán theo giá trị, vị Khả Hãn như Di Nam ít nhất cũng chịu dùng mấy vạn đầu dê để trao đổi trở về.

Bạc trắng tiền tài sáng ngời ai nhìn mà không tâm động. Huống chi người

trong thảo nguyên từ trước tới nay yêu mã thành si cuồng, như thế nào

chịu bỏ qua loại thần tuấn lương câu như Tuyết Vô Ảnh. Giá trị của nó đã đủ hấp dẫn ánh mắt của chúng tướng sĩ Tiết Duyên Đà.

Ban đầu Đỗ

Hà còn chưa nghĩ qua mình sẽ đơn độc cưỡi ngựa tiến doanh. Hắn tự hỏi ở

trên chiến trường mình còn chưa đủ khả năng như Tần Quỳnh có thể từ

trong vạn quân lấy thủ cấp kẻ địch như lấy đồ trong túi, cũng không cảm

thấy được một mình hắn có thể chiến thắng ba ngàn quân mã của Tiết Duyên Đà. Nhưng khi đi tới phụ cận hắn lại phát hiện ra doanh trại của Tiết

Duyên Đà bố trí vô cùng tán loạn.

Kia căn bản không thể gọi là

quân doanh, mà là chia năm xẻ bảy, không chút lòng đề phòng bên ngoài,

hắn liền cảm thấy được đội ngũ này không phải chiến sĩ tinh nhuệ của

Tiết Duyên Đà.

Không thể không nói ánh mắt của Đỗ Hà đủ độc, binh mã Tiết Duyên Đà này cũng không phải tinh nhuệ trong quân, mục đích tồn tại của bọn hắn chỉ là khi dễ dân chúng, bọn hắn căn bản không phải

muốn tác chiến với quân đội Đại Đường, mà là tìm lỗ hổng của Trường

Thành, từ trong lỗ hổng chui vào sau đó cướp bóc thôn trang, tranh thủ

trước khi Đường binh chạy tới liền bỏ chạy.

Nói khó nghe một chút, bọn hắn chính là một đám cường đạo khoác danh hiệu quân đội.

Tính kỷ luật của dân tộc thảo nguyên vốn không mạnh, còn trông cậy vào đám

cường đạo này biết nghiêm mình tự hạn chế như tướng sĩ Đại Đường, thời

thời khắc khắc đều có lòng sẵn sàng nghênh đón quân địch nữa hay sao?

Nhìn thấy quân doanh giống như một đống cát, Đỗ Hà cảm thấy được nếu không

trừng phạt bọn hắn một phen, thật nên xin lỗi bọn hắn.

Kế tiếp đương nhiên có một màn đơn độc cưỡi ngựa tiến doanh kia.

Hắn cố ý kéo xuống tốc độ, làm ra bộ dáng vì trải qua thời gian dài bỏ chạy mà thể lực không sao chống đỡ nổi, cấp cho quân mã Tiết Duyên Đà phía

sau một biểu hiện giả dối bọn hắn có thể đuổi kịp mình.

Ngay khi

cự ly giữa song phương càng lúc càng kéo gần, Đỗ Hà càng có vẻ kích

động, không ngừng vung roi ngựa, nhưng tốc độ của chiến mã vẫn không

cách nào tăng lên, hắn cùng Tuyết Vô Ảnh đã tâm linh tương thông, sớm

không cần dùng roi ngựa khống chế. Đỗ Hà dùng dây cương khống chế giảm

bớt tốc độ, loạn vung roi ngựa chỉ là biểu hiện giả dối, căn bản không

hề tổn thương được Tuyết Vô Ảnh mảy may.

Khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng gần, tâm tình Trác Lạc Vũ cùng Lang Hắc Hổ cũng tự nhiên càng ngày càng phấn khởi.

Nếu như có một người trong hai gặp phải loại tình huống này, có lẽ trong

lòng sẽ nảy sinh một ít nghi hoặc. Nhưng hiện tại cả hai lại không muốn

bị bại bởi người kia, lẫn nhau tranh phong, đều không muốn để cho đối

phương đắc thủ, vì vậy không còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ

liều mạng truy đuổi theo sau.

Trong lúc vô tình bọn hắn đã muốn bước chân vào địa điểm phục kích của Tuyển Phong quân.

Một ngọn núi đơn độc sừng sững.

Nếu thật suy nghĩ thảo nguyên là một địa phương mênh mông vô bờ, bằng phẳng chẳng khác gì một bãi bóng, vậy đã sai mười phần.

Tuyệt đại bộ phận diện tích thảo nguyên quả thật có thể dùng từ mênh mông vô

bờ để hình dung. Nhưng bất cứ địa phương nào cũng thật khó có khả năng

không tồn tại rừng rậm, không tồn tại núi non, không tồn tại đồi núi

phập phồng trùng điệp.

Chỉ là những thứ này tương đối ít có tại thảo nguyên mà thôi.

Ở phía đông nam Kim Hà ba mươi dặm có một ngọn Thanh Sơn, Thanh Sơn cũng

không cao lắm, độ cao hơn mặt biển chừng năm mươi thước, nhưng diện tích lại rất lớn, kéo tới vài dặm xa xa. Cây cối mọc rậm rạp trong núi, xanh um tươi tốt. Tuy đã sắp vào đông, nhưng cây cối trong núi đều là loại

chịu đựng được rét lạnh, mặc dù trời đông giá rét cũng không giảm bớt

một chút màu xanh biếc.

- Không xong!

Tầm nhìn trên thảo nguyên cực kỳ rộng lớn, ở ngoài vài dặm liền có thể nhìn thấy Thanh Sơn.

Trác Lạc Vũ cùng Lang Hắc Hổ vừa nhìn thấy Thanh Sơn, sắc mặt lần lượt biến

đổi, dù bọn hắn có ngốc cũng có thể đoán được mục đích của tên thiếu

niên đang cưỡi thiên lý mã kia.

Thanh Sơn rừng rậm, muốn ở bên trong tìm tòi một người chỉ bằng linh lực của bọn hắn vẫn xa xa không đủ.

- Nhanh, nhanh, nhanh…

Đã đuổi tới đây xem như nhất định phải cướp lấy cho được, bọn hắn không

thể không công mà thối lui. Lại lớn tiếng hô quát lên, mạnh mẽ vung roi

ngựa, hi vọng tốc độ lại có thể tăng thêm.

Sắc mặt Trác Lạc Vũ,

Lang Hắc Hổ ngày càng gấp gáp, đột nhiên lại mừng như điên cười to, bọn

hắn rõ ràng nhận thấy được tốc độ của đối phương lại giảm xuống, hi vọng lại một lần hiện lên…

Nhìn thấy ngọn núi đã bắt đầu bao trùm

thân ảnh kỵ sĩ kia, Trác Lạc Vũ cùng Lang Hắc Hổ đều xanh mặt, cuối cùng tên kỵ sĩ kia vẫn nhanh chân trốn được vào trong núi, khoảng cách giữa

đôi bên chỉ còn lại chừng năm mươi bước. Nhưng hiện tại lại bị ngọn núi

không chút thu hút kia ngăn cản, điều này bảo bọn hắn làm sao chịu nổi.

Đang trong lúc bọn hắn suy nghĩ có nên chạy thẳng vào núi hay không…

- Đạt đạt đạt…

Tiếng vó ngựa lại vang lên.

Lần này không phải là một chiến mã, mà là đinh tai nhức óc.

Trong tích tắc vó ngựa vang lên, tiếng hô giết cũng theo vang lên.

Tên kỵ sĩ cưỡi lương câu kia lại xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn, nhưng

lúc này trên người kỵ sĩ đã phủ thêm Minh Quang Khải ngân quang lóng

lánh, đơn đao trong tay đã biến thành một đao một kiếm, đang dẫn đầu

xung phong lao tới.

Ở sau lưng hắn chính là Đường quân rậm rạp.

Rừng cây Thanh Sơn dày đặc, nhưng rừng cây có thể ngăn cản tầm mắt bọn hắn,

nhưng lại không thể ngăn cản kỵ binh lao xuống. Mỗi một quân tốt trong

lần đột kích này đều thể hiện ra thuật cưỡi ngựa không kém Tiết Duyên

Đà.

Trác Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ tới bây giờ mới hiểu được mình trúng kế.

- Triệt, mau lui…

Bọn hắn cao giọng hô quát, trong đầu chỉ còn chữ “trốn” đang thúc giục.

Gặp được Đường binh, “trốn” là điều kiện tiên quyết mà du kích quân của Tiết Duyên Đà tôn thờ.

Nhưng hôm nay bọn hắn phát hiện mình hoàn toàn bi kịch.

Trác Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ lựa chọn không sai, nhưng bọn hắn đã xem nhẹ một điều.

Vì đuổi theo Đỗ Hà, bọn hắn đã không ngừng thúc giục chiến mã gia tốc truy kích.

Ngựa cùng người đều giống nhau, đều có thể lực hạn chế nhất định. Vừa mới

phi nhanh một đoạn đường, thể lực tiêu hao hơn bình thường gấp mấy lần.

Bọn hắn không ngừng chỉ huy chiến mã truy kích Đỗ Hà, sớm đã làm chiến mã tiêu hao hết thể lực.

Đối diện cùng Tuyển Phong quân nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi bọn hắn, bọn hắn còn cơ hội để chạy trốn hay sao?

Đỗ Hà dẫn theo Tuyển Phong quân, mang theo cừu hận của dân chúng thủ binh

Hắc Thành, hung hăng xuyên vào trong quân địch. Nương theo tiếng gầm lên lôi đình giận dữ, bọn họ lao nhanh như lôi điện, khoái mã như rồng, khi gặp được kẻ thù, lập tức giết chết, phảng phất như ma thần từ địa ngục

quay lại nhân gian, dùng máu tươi xóa tan nỗi phẫn nộ trong lòng.

Trác Lạc Vũ cùng Lang Hắc Hổ ở một khắc này cũng biết mình không còn khả

năng bỏ chạy, liền kéo chiến mã cắn răng thề sống chết chống cự.

Tuyển Phong quân, một trong ba đội ngũ mạnh nhất Đại Đường vương triều, ở một khắc này đã đưa tố chất cùng sức chiến đấu của chính mình phát huy hoàn toàn tinh tế!

Đối diện với quân mã Tiết Duyên Đà vượt hơn đội

ngũ của mình, bọn họ lại lấy uy thế chiến đấu áp đảo, xông vào du kích

quân Tiết Duyên Đà chém giết.

Chiến đấu trên chiến trường cũng

không giống loại mãnh tướng như Tần Quỳnh, lực lượng của một người luôn

có hạn, lực lượng chân chính là nhờ vào chỉnh thể tố chất của quân tốt.

Nhưng chủ tướng xông pha chiến đấu vẫn luôn làm tấm gương tốt nhất khích lệ bộ hạ tử chiến.

Đỗ Hà, Tịch Quân Mãi đều xông lên trước nhất, Tuyển Phong quân vốn đã cường hãn không sợ chết lại phát huy ra lực

lượng khiến người khác sợ hãi.

Chỉ qua nửa nén hương ngắn ngủi,

khắp nơi đều chồng chất thi thể du kích quân Tiết Duyên Đà. Trên chiến

trường xông pha chém giết, Tuyển Phong quân trong mắt đỏ hồng, không

ngừng vung đao chém giết quân địch trước mắt!