Đại Đường Đạo Soái

Chương 616: Đông Cung huyết chiến

Sau khi Lý Thừa Càn phát hiện sai lầm, áp lực trên người Đỗ Hà cũng bắt đầu tăng lên.

Những tinh nhuệ từng kinh nghiệm chiến trường này không giống như những người biết võ công bình thường.

Cuộc chiến bình thường chỉ cần một phương biểu hiện cường thế, một phương

khác sẽ biến thành khiếp đảm, càng đánh càng chênh lệch. Mà quân tốt

kinh nghiệm chiến trường lại khác hẳn, bọn họ đều là những người từ

trong tử vong đánh ra, biết rõ ở trên chiến trường nếu càng khiếp đảm sẽ chết càng nhanh.

Bọn hắn không có sợ hãi, mặc dù trúng kiếm liền chết, cũng trước khi chết đánh cho địch nhân bị thương nặng. Bọn hắn

biết chỉ có như vậy mới có thể thắng lợi, mới có thể mang theo vinh dự

mà chết.

Giờ này khắc này nhóm người Đỗ Hà đã gặp phải loại người như thế.

Ở trong mắt những tử sĩ kia không nhìn thấy sự sợ hãi khi tử vong, bọn

hắn không ngừng tiến lên, không ngừng chém giết, cho dù ngã xuống cũng ở trên mặt đất dùng hết lực lượng còn lại phát động ra một kích trí mạng.

Đỗ Hà võ nghệ cao cường, nhưng đối mặt với những dũng giả trên chiến

trường, là những kẻ điên huy vũ khí cũng cảm thấy vạn phần cố hết sức.

Những người khác càng có cảm giác như vậy ngoại trừ Lý Thế Dân.

Nếu không phải có Đỗ Hà dẫn đầu, hấp dẫn tuyệt đại bộ phận thế công, mười người còn lại đã sớm không cách nào kiên trì.

Đỗ Hà đã tiến vào cảnh giới vô ngã, hơi thở trở nên chậm rãi, lỗ chân lông toàn thân thả lỏng, toàn bộ giác quan đều phát huy tác dụng. Không chỉ

là tai mắt mũi miệng, ngay làn da toàn thân cũng ở vào trạng thái cảnh

giác cao nhất, mỗi một động tác của địch nhân bên cạnh, mỗi một chiêu

kiếm, một chiêu đao tiến tới thối lui, cho dù ánh mắt hắn không nhìn tới nhưng hắn đều cảm giác được thật rõ ràng.

Mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng.

Đỗ Hà đâm một kiếm vào cổ một gã tử sĩ, bay lên một cước rút nhanh trường

kiếm, đem thi thể tên tử sĩ đá ra ngoài, nhân tiện tạp ngã mấy người

phía sau.

Hắn bỗng cảm giác khác thường, “cảm giác” nói cho hắn

biết bên cạnh có mấy vũ khí sắc bén đang dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt

hướng hắn cấp tốc đâm tới, cơ hồ trong cùng một thời gian, hắn chứng

kiến hai bên xuất hiện hơn mười chiến sĩ cầm đao, đang dùng tốc độ cực

nhanh tới tới hắn. Bàn Long kiếm trong tay hắn bỗng nhiên bay ngược lại, ngay lập tức từng tiếng đinh đinh đương đương vang lên liên tiếp, những người xông tới lập tức bị Bàn Long kiếm đánh bay. Vừa ngăn cản một kích này, trong lòng hắn ngược lại hô to không tốt, bởi vì trong khoảnh khắc cuối cùng tiếp xúc với kẻ địch, kiểm tra được lực lượng của địch nhân,

còn thêm công lực của địch nhân đều đồng đều, hiển nhiên đều tinh thông

thuật hợp kích, hắn còn đang cảm thấy chấn động trước mặt lại có ba

thanh đao bổ tới nhanh như chớp.

Đỗ Hà hét lớn một tiếng, Bàn

Long kiếm nhanh chóng phóng ra, cơ hồ cùng một thời gian ngăn ngay ba

kích gọi hồn trước mắt, hắn tuyệt không dừng lại, thân mình xông về phía trước, chuôi kiếm lướt sát qua bên người, xoay tay lại đánh thẳng dưới

sườn tử sĩ bên trái, thanh âm tiếng nứt xương vang lên, tử sĩ ngã ra,

lập tức đem một tử sĩ vừa công tới bay ngược ra ngoài. Khi thân hình Đỗ

Hà vừa vọt tới trước, vừa lúc né tránh qua ba đoản kích từ bên cạnh đâm

tới, giờ phút này tuy hắn làm bị thương hai người nhưng trong nội tâm

lại cảm thấy không ổn.

Trong hai trăm tử sĩ của đối phương lại vẫn che giấu cao thủ.

Đỗ Hà còn đang kinh ngạc, ba người đánh lén cũng đều thấy rung động.

Hầu Quân Tập không chỉ cấp hai trăm tử sĩ cho Lý Thừa Càn, đồng thời còn

giới thiệu một ít giang hồ hảo thủ võ nghệ xuất chúng, chính là Mục Nghĩ Vũ, Mục Nhĩ Dũng, Mục Nhĩ Cường. Bọn hắn là người của Tây Đột Quyết, là ba mã tặc mà Hầu Quân Tập đã thả từ lao ngục tại Cao Xương, là huynh đệ đồng bào, cùng nhau lớn lên, có một thân võ nghệ thật khá. Giữa bọn hắn có sự ăn ý khó thể diễn tả bằng lời, giỏi nhất là dùng thuật hợp kích.

Hầu Quân Tập thu bọn hắn làm môn khách, mới cách đó không lâu giới thiệu cho Lý Thừa Càn.

Hảo cảm của Lý Thừa Càn dành cho người Đột Quyết lớn hơn người Hán rất

nhiều, bảo vệ ba huynh đệ này vô cùng, cho bọn hắn không cần lo lắng

sinh hoạt ăn uống. Hôm nay ba huynh đệ nhìn thấy Đỗ Hà hoành hành tự

nhiên trong đám tử sĩ, cũng có lòng muốn tranh công trước mặt Lý Thừa

Càn, liếc mắt nhìn nhau tâm linh tương thông đi tới gần Đỗ Hà, dự tính

đánh lén bắt sống hắn giao cho Lý Thừa Càn xử trí. Nhưng bọn hắn hoàn

toàn không ngờ ba huynh đệ đồng thời hợp lực phóng ra thế nhưng không

đạt được thành công chút nào.

Đỗ Hà xoay người lại, liền phát hiện được ba huynh đệ ăn mặc theo trang phục dị tộc, trào phúng nói:

- Nguyên lai là người Đột Quyết, đều nói người Đột Quyết dựa vào uống sữa dê mà lớn, lá gan lại nhỏ như dê con, chỉ dám đả thương người từ sau

lưng, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền!

Chiến thuật tâm lý cũng là một trong những chiến thuật đối địch. Hắn biết người Đột Quyết xem trọng nhất là vinh dự, dùng điều này cười nhạo tất nhiên sẽ

làm bọn hắn giận dữ.

Hiện tại bên họ bị vây trong hoàn cảnh xấu, cũng không cần quản nên dùng loại thủ đoạn gì.

Quả nhiên Đỗ Hà vừa dứt lời, Mục gia huynh đệ liền giận dữ, tức giận đến oa oa kêu to, Mục Nhĩ Vũ tính tình nóng nảy nhất lập tức vung thiết kích

hướng Đỗ Hà đánh tới, lực lượng nặng ngàn cân, không hề nương tay chút

nào.

Đỗ Hà lui ra sau một bước, tránh khỏi một kích lôi đình,

đồng thời né sang bên hiện thân sau hai gã tử sĩ. Thân thể hắn linh hoạt như liệp báo, né tránh trong hàng ngũ địch nhân, nhưng lại không có

người nào tổn thương được hắn.

Mục Nhĩ Vũ một kích không trúng, chợt quát một tiếng, lấy chiêu thức đồng dạng công kích Đỗ Hà, trong miệng còn đang hô to:

- Có bản lĩnh đừng tránh né…

Ngay khi Mục Nhĩ Vũ vừa tiến công, Mục Nhĩ Dũng cùng Mục Nhĩ Cường đều đánh tới.

Lúc này Đỗ Hà lại không né tránh, Bàn Long kiếm đón nhận thiết kích của Mục Nhĩ Vũ, ngay khi kiếm kích vừa giao nhau, cổ tay hắn lật ra, kiếm tránh kích, xuất hiện bên trên, dùng chiêu thái cực mượn lực đả lực phát uy

công hiệu thần kỳ.

Mục Nhĩ Vũ vốn định một kích trực tiếp đánh

bạo đầu thiếu niên vừa thốt lời khinh thường huynh đệ mình, nhưng lại

không ngờ cánh tay giống như không phải của mình, lại chợt quay vòng

phương hướng, một kích bổ thẳng về hướng Mục Nhĩ Cường, cho dù hắn muốn

dừng lại cũng không đủ lực, chỉ hoảng sợ kêu to.

Với khả năng của Mục Nhĩ Cường muốn tránh một kích này vẫn đủ sức, nhưng hắn làm sao dự

đoán được đại ca của mình lại đột nhiên công kích mình, nhất thời bị

thiết kích đâm vào giữa ngực.

- Đại ca…ngươi…

Mục Nhĩ Cường kinh hãi kêu lên, chết không nhắm mắt.

Mục Nhĩ Vũ trợn tròn mắt, đứng ngây đương trường, như thế nào cũng không

nghĩ ra vì sao mình lại đích thân giết chết đệ đệ của mình, ngay khi hắn còn đang kinh ngạc, trường kiếm của Đỗ Hà đã không chút lưu tình cắt

qua cổ họng của hắn.

Cả đại ca lẫn tam đệ đều chết oan uổng trong tay Đỗ Hà, Mục Nhĩ Dũng như nổi điên lao thẳng về phía hắn.

Đỗ Hà đón đánh, Bàn Long kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh như điện chớp đánh thẳng tới hướng địch nhân.

Mục Nhĩ Dũng cũng thật lợi hại, thân hình vừa chuyển, đôi thiết kích xoay lại đón lấy một kiếm sắc bén của Bàn Long kiếm.

Đỗ Hà há cho hắn cơ hội thở gấp, trường kiếm trên tay liên miên như sông

Trường Giang, thao thao bất tuyệt, một kiếm tiếp một kiếm, một kiếm tàn

nhẫn hơn một kiếm, đánh cho hắn liên tục thối lui ra sau, vạn phần chật

vật.

Đột nhiên một thanh trường kiếm từ sau lưng xuyên qua trước

ngực hắn, nguyên lai Mục Nhĩ Dũng đã lui tới trước mặt Lý Thế Dân, Lý

Thế Dân tiện tay đâm một kiếm đưa tiễn hắn rời đi cõi đời.

Thấy mười tên hộ vệ của mình đã bị thương không nhẹ, Lý Thế Dân thầm nghĩ:

- Đã tới lúc đi, đám ngưu quỷ xà thần đều đã ra hết…

Đúng ngay lúc này, Trường Nhạc lòng như lửa đốt chạy thẳng tới Đông Cung…