Đại Đường Đạo Soái

Chương 606: Đêm thất tịch, thả hà đăng, làm thơ

Liên hoa hà đăng theo Vị Thủy chậm rãi thổi đi, Trường Nhạc ngồi

chồm hỗm tại bến, hai tay nắm chặt, nhắm mắt cúi đầu, thấp giọng cầu

nguyện.

Liên hoa hà đăng của Trường Nhạc làm không hề tinh xảo,

nhưng mỗi một nan tre, mỗi một tấm vải đỏ đều do bàn tay nàng tết, phân

nỗ lực đầy tình ý kia, không phải tùy ý mua hà đăng là có thể bày tỏ.

Ánh trăng chiếu vào thân thể Trường Nhạc, chiếu rọi lên lụa trắng trên toàn thân, để Trường Nhạc ngồi chỗm hổm ở nơi đó cầu nguyện nhìn thoáng qua

giống như tiên nữ, không thể lấy ngôn từ nào để hình dung vẻ đẹp của

nàng, một trận gió lớn thổi qua, chiếc khăn che mặt theo gió bay lên, lộ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Đỗ Hà đưa tay nhận lấy

chiếc khăn che mặt, đang định quay về phía Trường Nhạc hoàn trả lại, ánh mắt chuyển thành nhu hòa, tim đập thình thịch.

Nam nữ xung quanh trông thấy tràng cảnh này cũng ngây người nhìn, bọn họ ngơ ngác nhìn

Trường Nhạc, trong lúc nhất thời, bên bờ Vị Thủy biến thành trạng thái

chân không ngắn ngủi.

Kinh diễm, đã không đủ để hình dung vẻ đẹp Trường Nhạc lúc này bộc lộ.

Ánh mắt xung quanh kinh ngạc nhìn Trường Nhạc, thèm muốn, còn có sùng kính, cho dù là người háo sắc, tại đây đối diện với mị lực của Trường Nhạc

lúc này tản ra, sắc tâm đều không thể nảy sinh nửa điểm.

Vẻ đẹp này không cách nào hình dung, không phải người trên thế gian sở hữu, mà chính là đến từ trên trời.

Diêm Lập Đức, Diêm Lập Bản chính là hai họa sĩ nổi danh nhất Đại Đường nhập

thần nhìn Trường Nhạc, vẻ đẹp này chính là cảnh tượng ghi tạc trong

lòng. Bởi vì tao ngộ đêm nay, hai người bọn họ dùng thời gian ba năm tạo lên bức tranh mang tên "Công chúa cầu nguyện", màu sắc toàn bộ bức

tranh vô cùng sống động.

Thế nhân đều biết Điêu Thuyền bái

nguyệt, Chiêu Quân xuất tắc, Quý Phi say rượu, Tây Thi giặt đồ là bức

họa cổ đại đẹp nhất, nhưng Điêu Thuyền là một nhân vật hư cấu không tồn

tại thực tế. Lữ Bố phản Đổng Trác, chỉ là vì hắn ngủ với thị thiếp của

Đổng Trác, không phải vì Điêu Thuyền hư cấu.

Bởi vì Đỗ Hà tồn tại, theo đó lịch sử thay đổi.

Trong bốn bức họa đẹp nhất này, một người bái nguyệt, thêm một người cầu

nguyện, tứ đại mỹ nhân cũng do Trường Nhạc tồn tại thực sự thay thế.

Đương nhiên tất cả chuyện này đều là sau này.

Suy cho cùng Đỗ Hà và Trường Nhạc là lão phu thê, có lực kiềm chế nhất định đối với vẻ đẹp của nàng. Tuy rằng hắn vì Trường Nhạc vô tình cử động

tản ra mị lực cảm thấy vô cùng chấn động, phản ứng đầu tiên chính là kéo nàng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Trường Nhạc còn không biết tình hình chính mình tạo lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Đỗ Hà cười cười đưa nàng chiếc khăn che mặt, cảm khái nói:

- Đẹp không phải tội, nhưng mê người gây tội...

Trường Nhạc còn tưởng rằng Đỗ Hà khen chính mình đẹp, liếc mắt quở trách nhìn hắn.

Đỗ Hà cười cười kéo Trường Nhạc, dẫn nàng tới xem hà đăng trên sông Vị Thủy.

Mất đi bóng dáng Trường Nhạc, sông Vị Thủy lại khôi phục cảnh tượng náo

nhiệt. Đỗ Hà thuê một con thuyền nho nhỏ tại bến tàu chạy tới giữa sông.

* * * * * * *

Lúc này trên sông Vị Thủy có một chiếc thuyền hoa lộng lẫy.

Thuyền hoa cực lớn, vô cùng lộng lẫy, thân thuyền dài đến mười trượng, đèn

lồng xung quanh thuyền màu sắc rực rỡ nối tiếp cùng một chỗ, tổng cộng

hơn ba trăm chiếc, trong đêm tối chiếu sáng một vùng trời, để cảnh sắc

xung quanh giống như ban ngày.

Trên thuyền hoa rất thích hợp để ngắm cảnh, hầu như chiếm nửa đường sông.

Cũng không ít quan to quý nhân đến Vị Thủy ngắm cảnh, nhưng mỗi một chiếc du thuyền đối mặt với thuyền hoa lộng lẫy này đều lựa chọn tự động rút

lui. Tình hình này phát sinh đã chứng minh một điểm, chủ nhân thuyền hoa lộng lẫy không thể đụng tới.

Sự thực chính là như vậy, trên

thuyền hoa lộ rõ chữ Ngụy Vương, có vẻ trang nghiêm khí phách. Là Vương

gia địa vị cao tại Trường An, tại Trường An người có thể gọi tên hắn chỉ có Lý Thế Dân và Lý Thừa Càn. Ngoại trừ hai người bọn họ, ai có thể đủ

sức để chạm vào đầu lông mày một Vương gia.

Bất quá, trên thuyền

không có Lý Thái, bản thân hắn đang tiếp đãi hai vị gia chủ trong năm

thế gia quyền thế Thôi Trung Bình và Trình Thiên Phàm, thương nghị

chuyện tình Lô gia. Sau khi người đứng đầu Lô gia Lô Tử Kiến bị giết

chết, Lô gia hầu như rời vào tình trạng tan vỡ.

Không phải không

nhiều người tài, mà là Lô gia nắm giữ đại nghiệp phồn vinh, lực lượng

nhiều không đếm xuể. Trong tộc môn quý tộc, gia chủ như hoàng đế, ai ai

đều hứng thú tranh đoạt. Nhiều người tranh đoạt tự nhiên sẽ loạn.

Lý Thái không cam lòng mất đi Lô gia, mấy ngày nay đều bàn luận sự tình Lô gia với Thôi Trung Bình và Trịnh Thiên Phàm, thương nghị xem ai thượng

vị có thể phù hợp với lợi ích của chính mình.

Đám người bọn họ

tốn sức suy nghĩ, nhưng chưa tiếp xúc người trong gia tộc có giác ngộ

này, bọn họ giống như trước kia du ngoạn tại Trường An.

Ngày lành đêm thất tịch tốt lành cầu Chức Nữ giúp khéo tay canh cửi thuê vá, làm

sao đám công tử thế gia quý tộc bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này.

Lý Thái mượn hơi những quý công tử này, lấy bảo thuyền chính mình thường

du ngoạn, do Đỗ Sở Khách dẫn chơi thuyền Vị Thủy, trên thuyền ngâm thơ

đối nghịch.

Lý Thái với tài năng tên tuổi và vị thế, phần lớn đều gặp gỡ đệ tử quý tộc phong lưu tài hoa.

Lúc này chiêu đãi hơn ba mươi người đều là anh tài trẻ tuổi giỏi thi từ ca phú.

Trịnh Thiên Phàm và Trịnh Thế Mỹ đã ở trên boong tàu.

Hắn tinh thông ca từ thi phú xuất khẩu thành thơ, nghiễm nhiên là một vị

công tư phong lưu tài tuấn trong thời đại hỗn loạn đen tối nhất, trở

thành đối tượng mọi người tán dương.

Trịnh Thế Mỹ đứng trong đám

người, ánh mắt đắm đuối không ngừng ngắm nhìn giai nhân xinh đẹp đang ở

đầu thuyền nói cười thản nhiên với một vị công tử trẻ tuổi, trong mắt

hiện lên tia dị sắc. Giai nhân xinh đẹp họ Từ, gọi là Từ Tuệ, là tài nữ

đệ nhất Giang Nam. Mấy ngày trước đây tại Trường An, trên đường đi đã

gặp nàng, toàn thân tài nữ Từ Tuệ kia tràn ngập mỹ cảm Giang Nam, lúc

này khiến thiên nhân kinh hãi triển khai theo đuổi.

Bất quá Từ Tuệ đang nói chuyện vui vẻ với Thượng Quan Nghi đứng trước mặt.

Thượng Quan Nghi là Hoằng Văn Quán Trực Học Sĩ, là tiến sĩ Lý Thế Dân đích thân phong, tài hoa bất phàm.

Lúc đầu Thượng Quan Nghi một mình đứng ở đầu thuyền nhìn về phía xa xa,

không hề thích thú tràng cảnh náo nhiệt trên boong tàu, Từ Tuệ nghe

nhiều người trên thuyền tâng bốc cảm thấy buồn chán, lúc này nàng trông

thấy Thượng Quan Nghi hành động đặc biết, hiếu kỳ tiến lên hỏi.

Thượng Quan Nghi đã có kiều thê, hắn không có tình tự gì đặc biệt đối với Từ Tuệ, thành thực đáp:

- Bầu không khí đáng ghét như vậy, không phải bằng hữu kéo ta tới, ta không hề muốn tới đây.

Từ Tuệ cũng nói ra cảm nhận trong lòng, nói:

- Ta cũng vậy, tụ hội tại Giang Nam, lấy du ngoạn là việc chính, cảm thụ

sông núi tươi đẹp, sau đó quay về trao đổi, thảo luận tâm tình. Nhưng

tại Trường An, phần lớn thời gian đều dùng để tâng bốc, hoàn toàn mất đi ý nghĩa du ngoạn.

Thượng Quan Nghi gật đầu nói:

- Bầu

không khí hoàn toàn khác nhau, không khí học thuật Giang Nam nồng hậu,

cũng không liên lụy tới lợi ích. Còn nơi này dưới chân thiên tử, người

tài hoa xuất chúng nhiều như tôm cá dưới sông, ai không muốn nhảy lên

trở thành người trên vạn người? Tâng bốc, thổi phồng, đề cao danh vọng,

dần dần đã thay thế lòng ham học hỏi của bọn họ.

Từ Tuệ cảm động theo, gật đầu nói:

- Dưới chân thiên tử, quả thực mọi chuyện phức tạp, tràn đầy tính hình thức.

Thượng Quan Nghi thản nhiên nói:

- Cô nương nói như vậy có đúng có sai, Trường An thực sự là nơi long xà

lẫn lộn, có đủ loại quyền lực tranh đấu. Nhưng bệ hạ một đời minh quân,

chỉ cần người có tài học thực sự, nhất định có cơ hội được trọng dụng.

Nhưng bọn họ như vậy, muốn mượn danh tiếng thượng vị, không cần bàn cãi

chính là người nằm ngủ nói mơ.

Hắn một lời nói rõ thiên cơ, phong thái không có nghĩa là tất cả, thành tựu thi từ ca phú cho dù tốt cũng

không hẳn có thể trở thành người ưu tú.

Thượng Quan Nghi là người cung khiêm lễ nghĩa, mỗi tiếng nói hành động đều là lời hay, để Từ Tuệ nhìn với cặp mắt khác thường.

Lúc này Trịnh Thế Mỹ đứng ngồi không yên, Thượng Quan Nghi và Từ Tuệ trò

chuyện càng lúc càng sâu, hầu như không để ý tới mọi người trên boong

tàu. Hắn tự đánh giá chính mình rất cao, Thượng Quan Nghi há có thể so

sánh, hắn cười cười tới gần, nhìn lên trời đêm nói:

- Không biết

hôm nay thực sự có Ngưu Lang, Chức Nữ hay không? Bất quá chuyện tình

Ngưu Lang, Chức Nữ thâm nhập nhân tâm, khiến người ta cảm động. Ta có

một đề nghị, không bằng lấy đêm Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau làm đề, sáng tác một bài thơ phú, các vị nghĩ thế nào?

- Được!

Trịnh Thế Mỹ xuất thân cao quý, lại tài tình hơn người, lúc này mở miệng, mọi người liền hô lớn.

Trịnh Thế Mỹ cao ngạo cười:

- Ta đến làm trước...

Hắn đi qua đi lại ba bước, hai tay vỗ mạnh:

- Có...

Tâm tư hắn khẽ động, nghĩ ra một bài thất ngôn tuyệt cú hợp với tình hình.

Câu thơ ưu mỹ, kết cấu chỉnh tề, vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

Ngay cả Từ Tuệ, Thượng Quan Nghi không thể không thừa nhận, Trịnh Thế Mỹ này đối với thi từ thực sự tài hoa bất phàm.

Câu thơ của Trịnh Thế Mỹ khiến nhã sĩ xung quanh kinh hoàng, lập tức mọi người trầm trồ khen ngợi.

- Cổ nhân có Tào Thực bảy bước thành thơ, Trịnh hiền chất ba bước thành thơ lại càng cao siêu.

Đỗ Sở Khách nhịn không được vỗ tay ca ngợi.