Đại Đường Đạo Soái

Chương 564: Một bài thơ

Tiêu Vũ là tín đồ Phật giáo sùng đạo, thấy Đỗ Hà càng làm càng quá mức, trong lòng cũng nổi giận, bước tới:

- Đỗ tướng quân, làm việc vừa phải thôi! Hành vi của Khổng Tú tuy cực kỳ

đáng hận, nhưng Nạp Ngôn pháp sư chưa chắc đã biết được việc này, an bài như thế cũng đã không sai, người không biết vốn không thể xem là tội!

Tu dưỡng nhiều năm của Nạp Ngôn đã sớm bị đồng tiền làm hao mòn, đối mặt

từng đợt thế công của Đỗ Hà đã không cách nào duy trì được lý trí, lối

suy nghĩ đứt đoạn, hiện tại có Tiêu Vũ nhắc nhở, trong mắt sáng ngời,

vội nói:

- Hết thảy đều là sai lầm của bần tăng, Khổng thí chủ bố thí hào phóng, bần tăng vốn chỉ cho rằng hắn là tín đồ sùng đạo, ai ngờ là như thế…A di đà phật…

Tiêu Vũ ra mặt Đỗ Hà tuyệt không ngoài ý muốn, trái lại hắn chờ đợi chính là giờ khắc này.

Đối diện vị lão giả đã hơn sáu mươi tuổi, Đỗ Hà hành lễ vãn bối, lập tức nói:

- Thì ra là thế, nhưng ta còn muốn hỏi ở trong lòng đại sư, tín đồ cống hiến biểu hiện ở địa phương nào?

Nạp Ngôn đáp:

- Tự nhiên là lòng thành kính…

- Hay cho câu lòng thành kính, không biết khi đại sư nói lời này sắc mặt có đỏ lên hay không?

Đỗ Hà lạnh lùng nói tiếp:

- Nếu là lòng thành kính, tại hạ thật muốn hỏi xem, Khổng Tú có tư cách

gì ngồi lên đài cao này? Không phủ nhận hắn quyên tặng tiền dầu vừng

vượt xa những tín đồ khác, nhưng gia tài của hắn ngàn vạn, quyên tặng

tiền dầu vừng đối với hắn là chuyện không đáng kể, căn bản không đáng

giá được nhắc tới. Nhưng hàng vạn hàng ngàn dân chúng quyên tặng tiền

dầu vừng đều là từng giọt máu từng giọt mồ hôi kiếm tới, tuy rằng không

nhiều lắm, nhưng luận giá trị luận ý nghĩa vượt xa Khổng Tú. Luận lòng

thành kính đều là giống nhau, mà Khổng Tú được ngồi trên cao, dân chúng

phải cúi đầu đứng? Ngươi lại giải thích như thế nào?

- Việc này…

Nạp Ngôn lại bị Đỗ Hà hỏi không cách nào phản bác.

Dân chúng bên dưới không nói gì, lòng khuynh hướng Đỗ Hà đã càng ngày càng

nặng. Đây cũng là chỗ cao minh của Đỗ Hà, hắn dùng lý do suy nghĩ cho

dân chúng tự nhiên là được bách tính ủng hộ. Nhất là Đỗ Hà nói tiền của

họ là mồ hôi cùng máu kiếm tới, họ liền nảy sinh cảm giác gặp được tri

kỷ.

- Khổng Tú!

Đỗ Hà lại một lần nữa kêu lên tên này, hắn cũng cảm thấy có chút xin lỗi vị gian thương kia, do hắn đúng lúc nhúng vào chuyện này thật xảo hợp. Nếu không phải có sự tồn tại của hắn, Đỗ

Hà muốn đánh vỡ cục diện bế tắc tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng theo chuyện này phát sinh, xú danh của Khổng Tú phỏng chừng phải

truyền khắp nơi, nhưng nếu đã làm gian thương cũng phải có giác ngộ từ

trước.

Vẻ mặt Khổng Tú đau khổ liều mạng bước ra một bước, bày ra bộ dáng bất cứ giá nào, trong lòng lại đang rướm máu, ta trêu chọc ai

gây ai a!

- Nói thử xem đãi ngộ của ngươi khi đến Hoằng Phúc Tự? Hòa thượng trong chùa làm sao chiêu đãi ngươi?

Trong đầu Đỗ Hà hiện ra một điển cố “ngồi, mời ngồi; mời trà, dâng trà, trà

tốt nhất”, đồng dạng đều là hòa thượng là chùa chiền, đại văn nhân Tô

Đông Thành bình sinh thích đến chùa chiền luận đạo, có một lần cởi bỏ

quan phục, thay thường phục đến một chùa miểu du ngoạn. Phương trượng

trong chùa thấy tướng mạo hắn cũng không có gì xuất chúng, ăn mặc lại

tầm thường, vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, bộ dạng uể oải ngẩng lên sai bảo tiểu hòa thượng dọn chỗ cho hắn, xem như mời một tiếng:

“Ngồi, trà.”

Tô Đông Thành chứng kiến phương trượng đối đãi với

mình như thế, có chút mất hứng liền muốn trêu đùa tăng nhân này, lại dặn dò tiểu hòa thượng ý là muốn bố thí chút tiền nhang đèn. Sau khi tiểu

hòa thượng mang giấy bút tới, Tô Đông Thành ở ngay trước mặt phương

trượng viết: tiền nhang đèn một trăm lượng. Phương trượng ngồi một bên

nhìn thấy, trong lòng liền vui vẻ, nhiệt tình đứng lên nói: “Mời ngồi.”

Sau đó phân phó tiểu hòa thượng: “Dâng trà.”

Tô Đông Thành chỉ

cười, lại lạc khoản bên dưới: Đông Thành cư sĩ Tô Thức. Phương trượng

vừa nhìn liền hoảng sợ, hắn không nghĩ tới người tầm thường trước mắt

chính là đại học sĩ Tô Thức danh chấn thiên hạ, vội vàng thi lễ thật

sâu, thần tình mỉm cười nói: “Mời ngồi bên trên.” Lại vội vàng phân phó: “Mau mau, trà tốt nhất.”

Đây chính là mắt chó xem người thấp.

Nạp Ngôn trọng lợi, Đỗ Hà nhận định Khổng Tú đến Hoằng Phúc Tự nhận đãi ngộ tuyệt đối khác hẳn.

Khổng Tú nói:

- Ta lấy việc hành thương làm chủ yếu, cũng không thường đi chùa dâng

hương, nhưng mỗi lần đến Nạp Ngôn pháp sư đều sẽ đích thân tiếp đãi, mời ta đến thiện phòng của đại sư uống trà.

Đỗ Hà cười:

- Trà gì vậy?

Khổng Tú chi tiết nói:

- Trà Long Tỉnh, hơn nữa còn là loại Long Tỉnh tốt nhất, loại trà đó ngay cả ta cũng không đành lòng bỏ tiền để mua uống.

Lời của hắn làm dân chúng bên dưới nghị luận sôi nổi.

Ngày thường Nạp Ngôn tham thiền lễ Phật, chủ trì trong chùa phần lớn đều do

Tuệ Không xử lý, dân chúng muốn gặp mặt thật sự khó khăn. Khổng Tú là

một gian thương, lại có thể được đến thiện phòng của phương trượng cùng

ngồi nói chuyện phiếm với Nạp Ngôn, đãi ngộ không công bình như thế làm

toàn bộ những bách tính đang có mặt đều sinh ra bất mãn.

Khuôn mặt Đỗ Hà chợt tươi cười nói với Nạp Ngôn:

- Không biết pháp sư giải thích việc này như thế nào? Dân chúng thành tâm nhưng chỉ vì cúng tiền ít mà không ai quan tâm. Khổng Tú là một gian

thương chỉ vì cúng tiền nhiều liền được chính pháp sư tiếp kiến, còn có

thượng đẳng trà Long Tỉnh chiêu đãi, không biết lòng thành kính theo lời pháp sư đã nói rốt cục đã thể hiện ở đâu?

Nạp Ngôn không lời nào để nói, mặt khác những hòa thượng trên đài cũng trầm mặc.

Kỳ thật đây là bệnh chung cũng rất nhiều người, không thể tránh khỏi, ở

những ngôi chùa khác cũng là như vậy, bọn họ đều làm như thế, vì muốn

lưu lại những tín đồ rộng rãi, tự mình tiếp đãi là việc không sao tránh

khỏi, nhưng nếu lúc này bị nói thẳng ra, ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn.

Đây cũng là chỗ cao minh của Đỗ Hà, ở trong lòng Đỗ Hà mấu chốt khó bài bác nhất trong đạo lý nhà Phật chính là luôn đặt mọi chuyện vào tương lai

hư vô mờ mịt.

Cũng chính là quan hệ nhân quả chúng sinh ngang hàng.

Kiếp trước làm thiện kiếp này được thiện quả, ác nhân làm ác sở dĩ vẫn có

thể tiếp tục làm bậy chính là vì thời điểm trả báo chưa tới. Người tốt

nhận lấy ác báo, là bởi vì kiếp trước làm việc ác, đời này bị trừng

phạt, muốn tránh phải có tín ngưỡng, không ngừng làm việc thiện. Chính

bởi vì những lời nói hư vô mờ mịt này, cho nên không ai cho ra được đáp

án chính xác, cũng không thể dùng lời nói để giải thích vấn đề này.

Ngay từ đầu Đỗ Hà dự tính dùng lỗ hổng trong Phật pháp làm khó dễ, đem toàn

bộ những lời nói của những hòa thượng kia bác bỏ. Nhưng hắn rất nhanh

liền phát hiện sai lầm, hắn nhận thức về Phật giáo giới hạn chỉ vài câu

nói được thông dụng, chỉ là qua loa đại khái, lý giải ý tứ theo mặt chữ

mà thôi.

Tỷ như câu nói “Chúng sinh bình đẳng” suýt nữa làm cho hắn bị bêu xấu.

Kế tiếp Đỗ Hà tự nhiên đã có kinh nghiệm, cùng một nhóm hòa thượng so đạo hạnh, chỉ là muốn chết.

Vì thế hắn thay đổi chiến thuật phương pháp, không hề bỏ dài lấy ngắn, cầm lấy Khổng Tú cạn tào ráo máng đem diện mạo thực sự của những hòa thượng bên trong Hoằng Pháp Tự bức ra ngoài.

Tiêu Vũ kinh nghi nhìn Nạp Ngôn, trong lòng cũng dần dần nổi lên hoài nghi, nói:

- Đại sư, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Quả thật Tiêu Vũ có mâu thuẫn với Đỗ Như Hối là phụ thân của Đỗ Hà, nhưng

đây cũng chỉ vì hoàng đế thay đổi, là chuyện không cách nào tránh khỏi.

Tiêu Vũ là tâm phúc của Lý Uyên, mà Đỗ Như Hối là tâm phúc của Lý Thế

Dân, giữa hai người Lý Thế Dân phải chọn ai là chuyện thật rõ ràng.

Bản thân Tiêu Vũ là một trong hai mươi bốn vị đại thần của Lăng Yên Các,

lấy tính tình chính trực cương liệt mà nổi danh. Tuy hắn là tín đồ thành tín nhất của Phật giáo, nhưng thái độ làm người cũng là một quân tử

đáng giá tín nhiệm, một là một, không hề làm ra vẻ chút nào, muốn mượn

sức hắn cũng là một bước trọng yếu nhất trong kế hoạch của Đỗ Hà.

Đỗ Hà thấy Tiêu Vũ hỏi Nạp Ngôn, giành nói:

- Kỳ thật hết thảy đều nằm trong bài thơ này!

Hắn vung bút trong tay, đem bài thơ mình nói viết vào trong tờ giấy chuẩn bị sẵn.

Rồng bay phượng múa, từ sau khi lĩnh ngộ võ đạo cảnh giới, chữ viết của Đỗ

Hà cũng tiến bộ mười phần, đúng như hắn suy nghĩ, vạn vật mọi sự đều

không rời khỏi nhau, cảnh giới võ đạo cùng cảnh giới thư pháp có thể

liên hệ cùng một chỗ.

Viết xong Đỗ Hà lấy ra một phi đao bên

hông, đem tờ giấy cứng vứt lên không, bắn ra phi đao. “Sưu” một tiếng,

phi đao mang theo tờ giấy lớn như mặt bàn hướng phía trên bay đi.

Đông!

Phi đao vững vàng đâm vào mộc lương trên chính điện cách đó không xa, giấy

trắng theo gió mà động, sáu câu thơ xuất hiện ngay trong mắt mọi người:

Nhập tự bái Phật hương nến giá ba đấu gạo, tăng nhân đãi khách tại tiểu viện xa hoa dùng trà Long Tỉnh.

Đàm thiên thuyết địa dùng hai cây Long Tiên Hương, luận Phật pháp lại dùng ánh mắt xem thường người,

Phật nói chúng sinh ngang hàng chỉ là buồn cười, ngụy tăng tiêu xài tiền của trăm họ không chừng

mực thật đáng giận!

Đỗ Hà cũng không có thiên phú làm thơ, kinh tế tác phẩm ngẫu nhiên cũng

chỉ là đạo văn của danh nhân lịch sử. Mà hôm nay hắn viết bài thơ, tuy

rằng chẳng ra gì, có chút dung tục, nhưng chính là vì như thế, mỗi từ

đều đơn giản dễ hiểu, cho dù là dân chúng không biết chữ nghe xong người bên cạnh đọc qua một lần cũng hiểu được ý tứ bên trong.

Đỗ Hà cao giọng nói:

- Nghe nói đệ nhất chùa miểu Trường An Hoằng Phúc Tự mời tổ chức pháp

hội, hôm nay Đỗ mỗ cùng thê tử với muội thê đến xem náo nhiệt. Đỗ mỗ

không tin Phật nhưng Trường Nhạc có nói nếu đã đi tới chùa miểu mặc kệ

trong lòng có tin tưởng hay không, linh hay không linh đều nên cúi đầu

bái Phật, cầu phúc cho người nhà. Ta đi mua nhang nến, lại bị giá cả làm hoảng sợ, vẫn còn vì chuyện này mà đánh nhau một trận. Theo ta biết giá nhang rất rẻ, một bó khoảng hai mươi cây, chỉ có hai đồng tiền, mà

trong Hoằng Phúc Tự lại bán ba cây hai đồng tiền, giá cả chênh lệch tới

sáu bảy lần. Một tiểu tượng Phật bình thường bên ngoài bán hai trăm đồng tiền, mà trong chùa lại bán một lượng bạc, giá cả chênh lệch gấp năm

lần, cũng chính là tám trăm đồng tiền. Giá chênh lệch này có thể cung

cấp sinh hoạt cho bách tích bình thường tới hai tháng. Đây chỉ là vật

nhỏ, còn vật lớn giá cả càng thêm dọa người…

Lúc ấy ta cảm thấy

thật kỳ quái, kinh tế trong chùa chủ yếu đến từ tiền dầu vừng, cần gì

dùng loại thủ đoạn này kiếm lãi, một nhóm hòa thượng tăng nhân cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhưng rất nhanh ta hiểu được…

Hắn chỉ vào Biện Cơ nói:

- Là vị cao tăng có pháp danh Biện Cơ này giúp ta giải được nghi hoặc.

Hắn đưa ta đến một nơi để trò chuyện, sân đãi khách kia so với vương phủ còn xa hoa hơn, có nhiều chỗ thậm chí ngay cả hoàng cung còn kém cỏi.

Còn có thượng đẳng trà Long Tỉnh, lúc nói chuyện còn đốt Long Tiên Hương thật sang quý, một cây còn chưa đủ, dùng tới hai cây, ta thừa nhận ta

cảm thấy ghen tỵ…cuộc sống như thế ta cực kỳ hâm mộ, không nói là ta,

tin tưởng cho dù là Đại Đường hoàng đế bệ hạ cũng sẽ đỏ mắt, dù là sinh

hoạt thường ngày của bệ hạ cũng không xa xỉ tiêu sái như những vị hòa

thượng này…