Đại Đường Đạo Soái

Chương 559: Cao tăng chân chính

- Hoằng Nhẫn đại sư...

Ánh mắt Đỗ Hà dừng lại trên mặt tăng nhân

cổ quái, nhớ kỹ cái tên này, cảm thấy rất quen thuộc, trong trí nhớ tựa

hồ có hình ảnh của hắn, trong đầu chợt lóe linh quang, nhớ lại tất cả về Hoằng Nhẫn đại sư, thấp giọng nói:

- Thiền Tông Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn đại sư...

Tại kiếp trước, khi giáo viên trong trường tổ chức du lịch kỳ nghỉ hè, Đỗ

Hà đi qua Ngũ Tổ Tự chân núi Đông Sơn, Ngũ Tổ Tự vốn gọi là Đông Sơn Tự, do Hoằng Nhẫn đại sư tự mình thành lập, trên thế giới, đặc biệt là Nhật Bản, Ấn Độ, các nước Đông Nam Á đều nghe danh.

Trong chùa, hắn

từng nghe qua hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về Hoằng Nhẫn đại sư,

lúc này không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng Hoằng Nhẫn đại sư là một vị hòa

thượng vô cùng tài giỏi.

Hoằng Nhẫn đại sư trong trí nhớ của Đỗ

Hà và vị Hoằng Nhẫn đại sư trước mắt chính là một. Trên lịch sử Hoằng

Nhẫn đại sư công hiến rất lớn đối với phật giáo thiền tông, nếu không có hắn truyền bá y bát cho Lục Tổ Tuệ Năng, Thiền Tông sẽ bởi vậy diệt

vong, là một vị hòa thượng chuyển tiếp. Hắn tương đối khác so với hòa

thượng bình thường khác, thực sự là cao tăng không cầu danh lợi, trong

lịch sử Đường Cao Tông đã từng sai người mời hắn đến Kinh Thành, hắn đều khéo léo cự tuyệt.

Nhưng Hoằng Nhẫn hiện nay còn chưa đạt được thành tựu như vậy, chỉ là một cao tăng có danh vọng.

Hoằng Nhẫn sinh đầu năm Tùy Nhân Thọ, thời điểm bảy tuổi được Đạo Tín, người

xưng là Thiền Tông Tứ Tổ gặp mấy lần. Đạo Tín thấy Hoằng Nhẫn có duyên

với phật, vì vậy phái người theo hắn về nhà, trưng cầu ý kiến của mẫu

thân phụ thân hắn, có thể để hắn xuất gia làm đệ tử của chính mình hay

không? Phụ mẫu Hoằng Nhẫn tín phật, vui vẻ đồng ý. Vì vậy Hoằng Nhẫn

được Đạo Tín đưa tới Song Sơn Đạo, trở thành đệ tử của Đạo Tín.

Hoằng Nhẫn mười ba tuổi chính thức xuống tóc trở thành sa di. Hắn trời sinh

tính cần cù, ban ngày lao động, buổi chiều tập thiền, hơn mười năm tập

phật giáo, sau khi đại thành xuống núi vi hành, bái phỏng cao tăng các

nơi nghiên cứu và thảo luận phật pháp, danh tiếng dần dần bộc phát.

Trước đó không lâu đến Trường An, bái phỏng Nạp Ngôn pháp sư Hoằng Phúc Tự.

Đúng lúc Nạp Ngôn pháp sư muốn tổ chức hội phật giáo, đã nghe qua đại

danh của Hoằng Nhẫn, mời hắn tham gia pháp hội.

Hoằng Nhẫn xuống

núi vi hành không vì tiền tài, cũng không vì danh lợi, giống như thư

sinh đi nghìn dặm đường đọc vạn quyển sách, truy cầu đại đạo trong lòng. Hắn mặc áo cà sa chính là vải hỏng kết thành, ăn cơm chay, ngủ tại đầu

đường miếu nát, uống nước sông dơ dáy.

Lấy muỗi, mãnh thú làm

bạn. Kham khổ ngày qua ngày, nhưng lòng hướng phật, tự lấy làm vui. Mà

mấy ngày ở tại Hoằng Phúc Tự, đều có thể ăn cơm dầu cải, ngủ giường mềm, đọc kinh phật bên cạnh còn có đàn thơm hầu hạ.

Thời gian này không được coi là tu hành, mà là hưởng thụ.

Hoằng Nhẫn sớm có ý rời đi, nhưng pháp hội luận phật sắp tới, trong lòng truy cầu Phật học đành nhìn xuống. Hắn không hề ăn cơm trong chùa, đói bụng

thì ra ngoài hóa duyên, cũng không ngủ tiếp trong gian phòng của chính

mình, cả ngày ngâm mình đọc kinh thư trong tàng kinh các tại Hoằng Phúc

Tự, mệt mỏi ngủ ngay tại chỗ.

Rốt cục đợi được tới pháp hội luận

phật, nhưng trông thấy tràng cảnh trước mắt, Hoằng Nhẫn nổi giận, bất

mãn nhiều ngày đọng lại trong lòng chính thức bạo phát, Phật cũng phát

cáu. Phật gia nặng nhất tu tâm, không muốn truy cầu danh lợi, còn tại

pháp hội luận phật trông thấy đám cao tăng ai lấy đều mặt mày hồng hào,

quần áo diễm lệ, ngay cả đầu trọc trơn tru, chà lau có thể soi gương,

trang phục giống như đại cô nương sắp lên kiệu hoa.

Pháp hội luận phật trong lòng Hoằng Nhẫn là một đám cao tăng vây quanh trong gian

phòng nho nhỏ, uống chén nước trà xanh, cùng nhau biện luận, xác minh,

cùng nhau học tập, pháp hội luận phật trước mắt lại khoe khoang phong

tao trước mặt vạn người.

Hoằng Nhẫn cảm thấy trướng mắt, phất tay áo quay đầu đi. Đều là hòa thượng, hắn thực sự xấu hổ có những kẻ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm làm bạn bên cạnh.

Đối mặt với đám người này, mặc dù Hoằng Nhẫn hàng ngày rèn luyện phật pháp cực cao, nhưng trong lòng vô tình cảm thấy giận dữ.

Tuệ Không ngăn Hoằng Nhẫn cung kính nói:

- Đại sư, xin dừng bước... Không biết tệ tự tiếp đãi có chổ nào không chu toàn, chọc giận đại sư?

Tu vi của Hoằng Nhẫn còn chưa hoàn thiện, không thể đạt tới cảnh giới

Thiện chân chính, trong lòng phật, trong lòng đạo, để một đám ngụy hòa

thượng làm bẩn như vậy, trong lòng giống như nửa thiêu đốt, châm biếm

nói:

- Không phải tiếp đãi không chu toàn, là chiêu đãi quá chu

toàn... Trên dưới tệ tự phù hoa vô cùng xa xỉ, hoàn toàn mất đi tấm lòng từ bi và sự đồng khổ đồng khó của đạo phật ta. Tuy là phật môn, nhưng

là nơi ô uế.

Tuệ Không bị châm biếm mặt đỏ tới tận mang tai, không tháo được tấm mặt nạ trên mặt, gay gắt nói:

- Đại sư thực sự giả thanh cao, không nhìn nhận bản thân, xúc phạm điều giới luật?

Ầm!

Một lời giật mình tỉnh giấc người trong mộng.

Hoằng Nhẫn thực sự là vị cao tăng chân chính, chỉ vì điểm quan trọng nhất

trong lòng bị làm bẩn mới mất đi thường tính, lúc này tỉnh ngộ, sắc mặt

giận dữ hoàn toàn tiêu tan, cung kính thi lễ nói:

- Đa tạ chỉ giáo, tiểu tăng tu hành không đủ, phạm vào giới luật, tự phạt chính mình sơn diện ba tháng...

Hắn lại thi lễ nhanh chóng rời đi.

Tuệ Không giật mình, nhìn bóng dáng cao lớn kia, sắc mặt có chút do dự,

trước kia chính mình giống như hắn, cũng chấp nhất như vậy đối với Phật, nhưng hiện tại...

Hắn lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.

Còn lại hai sa di nói:

- Đại sư, hiện tại làm sao bây giờ?

Tuệ Không thở dài nói:

- Quay về, hắn sẽ không cùng chúng ta...

Đỗ Hà, Trường Nhạc nhìn bóng dáng Hoằng Nhẫn dần dần rời xa, thật lâu không nói gì.

Ngay cả Cao Dương bướng bỉnh cũng nghiêm nghị nhìn thân ảnh cao gầy, không tự giác được nói:

- Tại sao ta cảm thấy hắn rất vĩ đại?

Nghe được lời Cao Dương nói, Đỗ Hà, Trường Nhạc liếc mắt nhìn nhau, biết chính mình đều có loại cảm giác này.

Đỗ Hà nói:

- Ta nghĩ ta sai rồi...

Trong lòng Đỗ Hà vốn không có thiện cảm đối với phật giáo, sau khi trải qua

sự tình tại Hoằng Phúc Tự, loại cảm giác này đã thâm nhập vào xương tủy

hắn, để trong lòng hắn hoàn toàn gạt bỏ phật giáo.

Nhưng trên thực tế, loại ý nghĩ này là sai lầm.

Bất cứ loại văn hóa nào đều có giá trị thuộc về chính mình, ý nghĩa của riêng mình, có giá trị truyền thừa.

Ngoài phật đạo nho, còn có pháp, mặc, âm dương, danh, túng hoàng, tạp,

binh... Thời xuân thu chiến quốc đều có ý nghĩa nhất định. Trong đó vừa

có mặt tốt, vừa có mặt xấu, không thể hoàn toàn phủ nhận một loại học

thuyết, đây chính là làm ô bẩn đối với văn hóa.

Phật gia thực sự có một chút thuyết pháp quỷ xa đản, hư vô mờ mịt khiến người ta không cầu tiến, nhưng lại có mặt đặc biệt.

Ví như nói phật là người không phải thần, Thích Ca Mâu Ni từng nói: Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Lời này nghe bá đạo, cảm thấy Thích Ca Mâu Ni quá mức càn rỡ. Quả thực

không phải vậy, từ duy ngã độc tôn không phải chỉ bản thân Thích Ca Mâu

Ni, mà là chỉ toàn thể nhân loại. Những lời này giải thích chính xác có

lẽ là: Người trong vũ trụ đỉnh thiên lập địa, mỗi người đều là nắm giữ

chính mình, quyết định số phận của chính mình, không cần phải nghe lệnh

của bất cứ kẻ nào hoặc cứ thần thánh nào vượt quá con người.

Loại tinh thần này đúng đắn, có giá trị truyền thừa là điều không cần bàn cãi.

Không phải phật giáo, phật học sai, mà loại người dùng phật học để lừa gạt bách tính.

Giống vậy, nho gia, pháp gia cũng không sai, sai chính là những kẻ lợi dụng

nho gia, pháp gia không chế bách tính thu lợi về bản thân.

Nho

gia có anh hùng dân tộc như Văn Thiên Tường, giống vậy cũng có tiểu nhân ra vẻ đạo mạo. Phật giáo có giả hòa thượng như Biện Cơ, tự nhiên cũng

có cao tăng thực sự như Hoằng Nhẫn, đây là đạo lý tương đồng.

Trường Nhạc nói:

- Chúng ta đều sai rồi... Nhưng sai cũng tốt, Hoằng Nhẫn đại sư xuất

hiện, để ta cảm thấy đám hòa thượng kia càng thêm đáng ghét.

Tiếp đến Đỗ Hà nói:

- Cho nên chúng ta cần phải tháo lớp mặt nạ của đám gia hỏa này, để bách tính biết bộ mặt thật của bọn họ.

Nói xong liền cùng Trường Nhạc, Cao Dương từ sau đại thụ đi ra.

Đi qua đường nhỏ không người, Đỗ Hà đi đến bên cạnh chính điện, phía bên

tay phải cánh chỗ hắn không đến trăm thước chính là nơi tổ chức pháp

hội, hơn mười vị cao tăng đang nói kinh luận phật, Lý Thừa Càn ngồi lắng nghe, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.

Bất quá ánh mắt không khỏi chăm chú ngắm nhìn Đạo Tịnh Dĩnh bên cạnh.

Đỗ Hà đột nhiên xuất hiện, khiến cho tăng nhân thủ hộ bên cạnh chú ý.

Đặc biệt là Tuệ Không pháp sư, hắn từng thấy Đỗ Hà nói đánh là đánh, biết

một khi động thủ, vạn chúng chú ý tới trận đấu này, sẽ ảnh hưởng nghiêm

trọng tới pháp hội luận phật, hắn chau mày, tự mình chắn trước mặt Đỗ

Hà, trầm giọng nói:

- Vị thí chủ này, đây không phải nơi ngươi tới, nếu muốn xem pháp hội, mời tới bên ngoài xem.

Đổi lại mà nói, chính là Đỗ Hà hắn còn không có tư cách đi đường này...

Tuệ Không nói khiến Đỗ Hà tức giận đến mức nhếch miệng cười, không khách khí nói:

- Hòa thượng, lời này của ngươi là có ý tứ... Nói rõ một chút, chính là

ngươi nói ta không có tư cách tới đây, đi đường này? Đi, hôm nay ta để

ngươi xem!

Hắn mang theo thần sắc đùa giỡn, muốn đi ngang qua bên cạnh Tuệ Không.

Tuệ Không duỗi thẳng cánh tay, chắn ngang trước mặt Đỗ Hà.