Đại Đường Đạo Soái

Chương 512: Luận bàn

Đỗ Hà không quan tâm tới thần sắc của bọn họ, cười nói:

- Ta sẽ ở đây, vị trí nơi này thật không tồi.

Di Nam mỉm cười, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, không nói thêm gì nữa, tiếp hắn vào trong phủ.

Trước khi Đỗ Hà đến, bọn họ tổn hao hơn mười ngày đào mật đạo nối thẳng đến

trướng bồng, đồng thời lấy ống trúc dài kết nối khá đơn giản, kéo thẳng

tới nơi bí ẩn nhất tại trướng bồng để nghe trộm. Bọn họ đã thử nghiệm

nhiều lần, ngoài trừ tai điếc, bằng không các loại âm thanh trong trướng bồng đều không thể gạt được gián điệp dưới mật đạo.

Di Nam tại

trướng bồng còn nói chuyện đông tay nam bắc, không lâu sau thấy sắc mặt

Đỗ Hà có chút mệt mỏi, liền không quấy rối để hắn nghỉ ngơi, đồng thời

nói:

- Đỗ tướng quân, ta ra lệnh tộc nhân cấm bước vào nơi đây,

một dặm quanh đây tùy ý để tướng quân tự ý bố trí phòng bị. Nếu như có

người nào tự ý xông vào, tướng quân tự mình bắt lấy, tùy ý xử trí, muốn

giết thì giết.

Đỗ Hà đảo mắt nhìn Tiết Nhân Quý, La Thông Sử, bọn họ hiểu ý sắp xếp quân đội tản ra thủ vệ.

Đỗ Hà ra lệnh quân sĩ dừng chân nghỉ ngơi.

Đám người Lý Dật Phong, Chu Linh Linh, Tần Dục không phải binh sĩ trong

quân, cũng không có nhiệm vụ, theo Đỗ Hà đi tới nội sảnh.

Lý Dật Phong nói:

- Thanh Liên, khả hãn Di Nam kia có quá nhiệt tình hay không?

Đỗ Hà cười nói:

- Ta tới đây với thân phận là sứ giả Đại Đường, vả lại bệ hạ đích thân bổ nhiệm. Trong khi quốc gia quan hệ với quốc gia, sứ giả chính là đại

biểu. Ta thay mặt cho Đại Đường, thay mặt cho bệ hạ người. Khả hãn Di

Nam sao dám hành sự qua loa? Nhiệt tình như vậy không ngoài dự tính của

ta. Chỉ là còn có chút kỳ quái, chung quy nghĩ bọn họ sắp xếp quá mức tỉ mỉ, khiến ta không tìm ra được chút mao bệnh nào. Tuy rằng biểu hiện

này là dụng tâm của bọn họ, nhưng chung quy nghĩ khó có thể tiêu tan...

Hắn dừng lại một chút cười nói:

- Quên đi, không nhắc tới chuyện này. Chuyến này ta có nhiệm vụ bên mình, nhưng hiện tại chưa có bất cứ nguy hiểm gì, cũng không cần các ngươi hỗ trợ. Không bằng nhân cơ hội này, du ngoạn, thưởng thức một chút phong

cảnh nước khác.

Lý Dật Phong gật đầu:

- Cũng tốt.

Đỗ Hà nhìn bọn họ rời đi, hai mắt nghiêm nghị, thầm nghĩ:

- Cuộc đấu tranh không thuốc súng, ngày mai phải bắt đầu rồi.

Sáng sớm, ánh mặt trời hồng rực xuyên thấu đại địa, ánh mặt trời trên thảo

nguyên diễm lệ lạ thường, dường như để vạn vật trong thiên địa phủ thêm

một tầng trang sức màu đỏ.

Đỗ Hà tỉnh giấc, thấy ánh sáng xuyên qua lớp vải xuyên vào trong trướng bồng, lắc lắc đầu, thoáng chốc khôi phục tinh thần nói:

- Thực sự ngủ như đã chết.

Hắn từ lâu đã hình thành thói quen, mỗi ngay sau khi gà gáy, đúng giờ rời

giường luyện võ, đọc sách, củng cố võ nghệ và học thức. Có lẽ bởi vì một đường hành trình có chút mệt mỏi, có thể bởi vì đêm qua suy nghĩ chuyện Tiết Duyên Đà quá muộn. Ngày hôm nay là ngày hiếm thấy Đỗ Hà ngủ tới

khi mặt trời lên cao mới mở mắt.

Xoay người xuống giường, lắc lắc thân thể một đêm không hoạt động, đang định trải đầu rửa mặt, trong tai lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh binh khí liên tục va chạm, tinh

thần chấn động, trong lòng biết Lý Dật Phong đang luyện võ. Lý Dật Phong và hắn hầu như đều nghe tiếng gà gáy là dậy. Khoảng thời gian hai người luyện võ cùng một chỗ. Bàn về kiếm pháp cao minh, hai người sàn sàn như nhau; bàn về kinh nghiệm, Lý Dật Phong là người giang hồ du hiệp, bản

thân trải qua trăm trận, kinh nghiệm đơn đả độc đấu phong phú hơn một

chút, nhưng Đỗ Hà hơn cước bộ nhẹ nhàng, khí tức dài.

Dưới tình

huống không sử dụng khinh công, phần thắng đôi bên là năm mươi năm mươi, vừa vặn là đối thủ ngang sức ngang tài. Hai người đang dựa vào đó tìm

ưu điểm khuyết điểm của bản thân, luyện tập không biết mệt mỏi. Bất quá, hôm nay hắn ngủ dậy quá muộn, không biết đối thủ là ai, vừa lấy khăn

mặt lau mặt, trong đầu lại toan tính: Tiết Nhân Quý, La Thông hay Tịch

Quân Mãi? Nếu như là hai người La Thông, Tịch Quân Mãi, gặp Lý Dật Phong ắt sẽ bất lợi.

Hai người bọn họ là dũng tướng chỉ đếm được trên

đầu ngón tay của Đại Đường, nhưng bọn họ am hiểu tác chiến, tinh thông

kỹ xảo giết địch trên chiến trường. Tác chiến trên mặt đất, đầu tiên hạ

thủ không được lương tình, lại phải giảm bớt đi hai phần lực lượng, hơn

nữa bọn họ chỉ có thể phát huy được sáu bảy phần lực lượng của bản thân.

Sáu bảy phần lực lượng đối phó với người bình thường thực sự quá dư dả,

nhưng gặp địch thủ mạnh như Lý Dật Phong, bọn họ không thể phát huy toàn bộ lực lượng, muốn thủ thắng không phải dễ dàng. Bất quá, hai người bọn họ đều dũng mãnh gan dạ, cho dù Lý Dật

Phong chiếm thế thượng

phong, muốn thủ thắng trong chốc lát cũng không dễ dàng, hẳn là chiến

đấu vô cùng đặc sắc. Nếu như đối thủ là Tiết Nhân Quý, vậy tinh ranh hơn nhiều.

Trong lòng nghĩ như vậy, Đỗ Hà vội vàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi ra khỏi đại trướng.

Hắn theo âm thanh nhìn, không khỏi có chút thất vọng, quả thực Lý Dật Phong đối chiến với một người, nhưng không phải ba tướng hắn dự đoán, mà là

thiếu tộc trưởng của Tiết Duyên Đà Đại Độ Thiết. Đại độ Thiết xem như

dũng mãnh gan dạ, nhưng dù sao vẫn thua kém La Thông, Tịch Quân Mãi một

bậc, huống hồ hắn còn có chỗ thiếu hụt kém hơn La Thông, Tịch Quân

Mãi, chống lại Lý Dật Phong lại càng không có cửa thắng.

Nhưng mới sáng sớm, vì sao hai người bọn họ lại đánh? Đỗ Hà quay đầu hỏi cận vệ canh giữ trước cửa trướng.

Cận vệ tiến lên cung kính bẩm báo nói:

- Bẩm Đỗ tướng quân, sáng sớm hôm nay thiếu tộc trưởng Tiết Duyên Đà Đại

Độ Thiết đến cầu kiến, giáo úy Tiết Nhân Quý dẫn hắn tiến nhập đại

doanh. Biết tướng quân đang nghỉ ngơi, Đại Độ Thiết không muốn quấy rầy

tướng quân, quay ra ngoài trướng chờ. Đúng lúc gặp Ký Phong Dật thiếu

hiệp luyện kiếm, nhất thời muốn trổ tài, liền tiến lên luận bàn.

Đỗ Hà mỉm cười, trong lòng cũng đoán được một vài phần ý đồ của Đại Độ

Thiết, tiến lên phía trước, đứng ở một bên xem bọn họ luận võ.

Võ nghệ của Đại Độ Thiết rõ ràng tiến bộ hơn trước kia, nhưng phong cách

vẫn cuồng dã như trước, am hiểu cường công, lấy công là chính, từng

chiêu từng chiêu trường giáo trong tay đều tấn công mãnh liệt.

Tiếng trường giáo xé không khí vang lên liên tục không dứt bên tai. Lý Dật

Phong tự biết thể lực của chính mình không bằng Đại Độ Thiết, lấy thân

pháp mau lẹ nhanh nhẹn tránh né, không cường ngạnh chống đỡ.

Đến

khi Đại Độ Thiết đâm tới giáo thứ năm, Lý Dật Phong mới khẽ quát một

tiếng, liên tục lấy kiếm trêu chọc, nhưng vẫn chỉ thủ không công, hóa

giải mà không đánh.

Bản tính của Đại Độ Thiết bùng phát, thế giáo biến đổi, cuồng phong công tới.

Lý Dật Phong cũng thay đổi đấu pháp, phòng thủ nghiêm ngặt, áp dụng đấu

pháp vừa đánh vừa lui, bộ pháp vững vàng trong phạm vi hình tròn.

Hai người chiến đấu đặc sắc, nhưng Đỗ Hà thực sự biết Đại Độ Thiết thất bại.

Đại Độ Thiết hơn về thể lực, còn Lý Dật Phong sở hữu bộ pháp linh hoạt, thế nhưng hiện tại Lý Dật Phong chưa thi triển hết sở trường, Đại Độ Thiết

đã hao tổn rất nhiều khí lực. Chờ tới khi lực đạo của hắn yếu đi, chính

là thời cơ Lý Dật Phong phát uy.