Đại Đường Đạo Soái

Chương 509: Đi sứ Tiết Duyên Đà

Đỗ Hà cười nói:

- Vậy chuyện này giao cho tiểu tế đi, tiểu tế hi

vọng nhạc phụ đại nhân có thể để tiểu tế đi sứ Tiết Duyên Đà, tiểu tế có nắm chắc tại trước thời điểm Đại Đường ta chuẩn bị sẵn sàng, Tiết Duyên Đà không dám là địch với Đại Đường ta.

Tinh thần Lý Thế Dân đại chấn, vội hỏi:

- Ngươi có biện pháp gì, mau nói đi…

Đỗ Hà cười nói:

- Kỳ thực cũng không phải là diệu chiêu kỳ diệu gì, chỉ là đúng bệnh hốt

thuốc mà thôi. Nhạc phụ đại nhân nghĩ vì sao Tiết Duyên Đà lại phiền

phức như vậy, hắn muốn gạt bỏ hai vị tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp

Thất Tư Lực, chỉ cần phái một đội quân vạn người là có thể đơn giản làm

được, vì sao lại thuê mã tặc?

Lý Thế Dân khinh thường đáp lại:

- Tự nhiên là e ngại…

Hắn nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ hiểu ra, gật đầu rồi nói tiếp :

- Thì ra là thế… Trẫm hiểu rồi, ngươi đây là dự định bọn họ không dám là

địch với Đại Đường ta, hù dọa bọn họ, đả thảo kinh xà, để bọn họ thu

mình trốn trong hang rắn, không dám thò đầu ra.

Đỗ Hà giống như gật đầu nói:

- Nhạc phụ đại nhân anh minh, tiểu tế chính là ý này. Mặc dù Tiết Duyên

Đà rất hiểu rõ đối với Đại Đường ta, thế nhưng bọn họ cũng không có khả

năng biết được Đại Đường ta hiện nay khuyết thiếu lương thực, càng không biết Đại Đường hiện tại không thích hợp khai chiến, điểm này đã tạo

thành cơ hội cho chúng ta lợi dụng.

Đường triều thiếu lương, điều này trong mắt các quan viên cao tầng đã sớm không phải là bí mật gì,

thế nhưng Đường triều là một quốc gia có lực hướng tâm rất mạnh, không

ai truyền tin này ra ngoài, vì vậy việc này chỉ giới hạn trong một số

người ít ỏi biết được.

Lý Thế Dân trầm mặc nửa ngày, sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Hà, trầm giọng nói:

- Lấy tài trí của ngươi, có thể hoàn thành nhiệm vụ này không thành vấn

đề,, nhưng trẫm lo lắng Tiết Duyên Đà gây bất lợi đối với ngươi, bọn họ

không dám ra tay ngoài sáng, nhưng trong tối lại khó phòng bị.

Đỗ Hà tự tin cười nói:

- Tiểu tế sẽ đắn đo tất cả thỏa đáng, huống chi còn có Tiết Nhân Quý, La

Thông, Tịch Quân Mãi cùng với năm trăm binh tốt bảo vệ, nhạc phụ đại

nhân có thể yên tâm.

Lý Thế Dân cũng biết lần này Đại Đường đi sứ Tiết Duyên Đà là chuyện phải làm, mà Đỗ Hà là người cơ cảnh, càng hiểu

rõ chuyện ẩn chứa trong đó, là người có điều kiện tuyển chọn tốt nhất,

cuối cùng vẫn đáp ứng. Lập tức hắn gọi Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối,

Ngụy Chinh, Lý Tích thương nghị việc này.

Mấy người bọn họ đều

cảm thấy căm phẫn đối với hành vi âm hiểm của Tiết Duyên Đà, nhưng cũng

nhất trí cho rằng hiện tại không phải thời cơ xuất binh, đi sứ Tiết

Duyên Đà là chuyện phải làm. Bọn họ đều biết năng lực của Đỗ Hà, nghe

nói hắn đã tự đề cử mình, cũng không đứng ra phản đối. Đỗ Hà tài trí hơn người, xác thực là người có điều kiện lựa chọn tốt nhất.

Trong

đó có Đỗ Như Hối lão gia tử cũng từng âm thầm lo lắng cho an nguy của Đỗ Hà, nhưng dù sao hắn cũng là quan to một phương, trở thành cánh tay đắc lực của Lý Thế Dân, coi như sáng suốt đồng ý quyết định này.

Chỉ là vì muốn vẹn toàn, Lý Thế Dân nghĩ năm trăm hộ vệ quá mức ít, để Đỗ

Hà tự mình lựa chọn thêm năm trăm tinh binh cường hãn nhất, mở rộng đội

hộ vệ của hắn lên tới một nghìn người. Đồng thời còn ngầm hạ một đạo

mệnh lệnh: Tại thời điểm bất đắc dĩ, có thể tự quyết định có khai chiến

với Tiết Duyên Đà hay không.

Một mật lệnh này quả thực khiến Đỗ

Hà có chút cảm động, Lý Thế Dân vẫn rất lưu ý an nguy của hắn, âm thầm ý bảo hắn một khi gặp phải tình huống không thể khống chế, có thể tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng một nghìn tinh binh mạnh mẽ đột phá vòng vây,

lấy an toàn trên hết.

Nghìn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, mà Đỗ Hà lại là tướng trong tướng.

Giá trị tồn tại của Đỗ Hà trong mắt Lý Thế Dân hiển nhiên vượt xa nguy hại do việc khai chiến với Tiết Duyên Đà mang tới.

Biết ý hắn, Đỗ Hà cũng cười đồng ý, thế nhưng hắn có tự tin không để tình thế vượt ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Lý Thế Dân phái người mang tin tức, trước một bước truyền tin tức Đỗ Hà đi sứ cho Tiết Duyên Đà, còn phi thường thông tình đạt lý cho Đỗ Hà ba

ngày nghỉ, để hắn xuất phát sau ba ngày.

Đỗ Hà lợi dùng thời gian ba ngày này vui vẻ cùng người nhà, tạm biệt đối với mẫu thân và thê tử.

Tin tức Đỗ Hà đi sứ Tiết Duyên Đà để các nàng có chút ngoài ý muốn, thế

nhưng đều biểu thị ý kiến ủng hộ, trong lòng cố nhiên là nghìn vạn không muốn, nhưng càng cảm thấy tự hào bởi vì Đỗ Hà có thể bước từng bước trở thành lương đống quan trọng nhất của Đại Đường.

Bởi vì trượng phu của các nàng phải là người xuất sắc nhất.

Thời hạn ba ngày đảo mắt là qua.

Sáng sớm Đỗ Hà đã thay đổi y phục dưới sự hầu hạ ân

cần của tam nữ, rời khỏi phủ đệ.

Trên đường khởi hành, Đỗ Hà chính thức là đặc sứ, tiếp nhận quốc thư của Lý

Thế Dân, lấy danh nghĩa sứ giả đại biểu cho Đại Đường đi sứ Tiết Duyên

Đà.

Dưới sự hộ vệ của năm trăm quân tốt tinh nhuệ, Đỗ Hà bước lên con đường bắc thượng chưa biết rõ tương lai.

Tiền đồ nguy cơ bốn phía, sát khí tầng tầng, ai cũng không thể khẳng định

chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì. Thế nhưng hắn khẳng định một điểm, hắn lại tiếp tục viết nên truyền kỳ.

Tiết Duyên Đà là một

dân tộc du mục ở Mạc Bắc phía bắc Trung Quốc cổ đại. Vốn là một bộ phận

dân tộc Hung Nô sống chung với Tiết tộc, sau khi tạp cư với Duyên Đà tộc được xưng là Tiết Duyên Đà, quan chế và phong tục tương đồng với Đột

Quyết. Sau khi quật khởi thiết lập lều vải trên thảo nguyên màu mỡ nhất

phía nam Úy Tiệp Sơn bắc Độc La Hà, thành lập vương triều. Là dân tộc

trên thảo nguyên, cưỡi ngựa bắn cung chính là việc cơ bản của dân tộc.

Tại dân tộc Tiết Duyên Đà, từ con cháu quý tộc khả hãn, hay trẻ nhỏ đều coi đây là sở thích lớn nhất.

Thủ lĩnh Tiết Duyên Đà là Di Nam, hắn còn có danh hiệu lóe sáng chính là

khả hãn Trân Châu Bì, bất quá tên gọi Di Nam được người đời sau rất quan tâm. Vì vậy danh hiệu Trân Châu Bì không phải của hắn, mà là Lý Thế Dân sắc phong. Chẳng bao lâu sau, hắn thường thường nhắc tới danh hiệu Trân Châu Bì hắn không thích, rất sợ người khác không biết chính mình là khả hãn đích thân Lý Thế Dân sắc phong. Nhưng từ sau khi trở thành bá chủ

phương bắc, tư tưởng lại biến đổi.

Hắn lại càng thích cái tên

Nhất Lợi Hí Di Nam của chính mình, mà không phải Trân Châu Bì khả hãn do Lý Thế Dân sắc phong, chỉ là hắn không dám cự tuyệt danh hiệu này, sợ

đắc tội tới đế quốc Đại Đường tại phía nam.

Hôm nay Di Nam đang

luyện cung trên đồng cỏ ngoài đại trướng khả hãn. Tuy rằng hắn làm khả

hãn, công việc nặng nhọc, nhưng không quên luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, chỉ nhìn sáu tiễn quay quanh hồng tâm bia bắn thì không phải bàn cãi.

Di Nam lại giương cung thêm lần nữa, ngay khi hắn đang định dương cung bắn tiễn. Đột nhiên đạt được tin tức, khả hãn Đường triều sai Đỗ Hà làm sứ

giả, ít ngày nữa sẽ đến.

Tin tức truyền đến tai Di Nam, nhất thời bá chủ thảo nguyên thống lĩnh ba mươi vạn tinh binh kinh hãi toát mồ

hôi lạnh, không tự chủ được thân thể xiêu vẹo, bàn tay run lẩy bẩy, mũi

tên sắc nhọn tuột khỏi tay bắn ra, nhưng nghe thấy một tiếng thét thảm

hại, một gã cận vệ vô tội ôm mông ngã xuống mặt đất.

Di Nam không quan tâm đến gã cận vệ bị hắn bắn lầm, đầu óc ngưng đọng, hoàn toàn bị

tin tức này dọa choáng váng: Chuyện này không phải vì hắn nhát gan, mà

là không lực chống đỡ.

Nếu so sánh Đại Đường với mãnh hổ trong

thiên hạ, như vậy Tiết Duyên Đà chính là một hài tử dũng khí phi phàm.

Dù sao hài tử có tim hùm gan báo, đối mặt với mãnh hỗ cũng cảm thấy sợ

hãi.

Hắn biết Vũ Văn Bác Vĩ xúi giục Mạc Hạ Ba Cáp, tin tức thất

bại cũng truyền tới tai hắn, Đường triều phái Đỗ Hà tới sứ Tiết Duyên

Đà, mục đích phía sau chuyện này là gì, khiến hắn có tật giật mình, thực sự vô cùng sợ hãi.

Là đồng minh thân thiết nhất với Đại Đường,

không ai hiểu rõ thực lực Đại Đường hơn hắn: Thời gian trước kia phá Đột Quyết, hắn từng phối hợp với vệ công Lý Tĩnh Đường triều công kích Đột

Quyết, đối với việc Lý Tĩnh chỉ huy cường binh lấy một chọi mười trong

trí nhớ của hắn vẫn rất mới mẻ, hắn thấp thỏm lo âu phái người đi mời

mấy vị đại thần Đại Độ Thiết, Vũ Văn Bác Vĩ, Bố Nhĩ Đặc Đẳng biết tiền

căn hậu quả tới thương nghị việc này.

Ba người tập hợp tại doanh trướng khả hãn, trên khuôn mặt mỗi người đều có cảm giác như lâm đại địch.

Dù sao Di Nam cũng là bá chủ một phương, trải qua một quãng thời gian điều chỉnh đã khôi phục khí độ khả hãn, đối mặt với các vị thần tử cũng

không rối loạn trận đầu, chỉ lộ vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Các ngươi thấy việc này thế nào?

Tuy hắn hỏi ba người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vũ Văn Bác Vĩ. Trong

ba người đó, tài trì Vũ Văn Bác Vĩ cao nhất là điều không cần bàn cãi.

- Người đến không thiện, người thiện không đến!

Ngay cả Vũ Văn Bác Vĩ được xưng là người tài trí vô song cũng không ngờ đệ

nhất dũng sĩ Đột Quyết A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực thống lĩnh trăm

binh sĩ tạo lên cục diện ngày hôm nay.

Trước câu hỏi của Di Nam, hắn liền nói câu ngạn ngữ đã lưu truyền nghìn năm.

Sắc mặt Di Nam lập tức biến thành ngưng đọng.