Đại Đường Đạo Soái

Chương 503: Nguy cơ tiến đến

Nhạn Môn Quan còn có tên là Tây Kính quan, là quan ải trọng yếu, cùng

với Ninh Vũ Quan, Thiên Quan hợp thành “Ngoại tam quan”, còn có người

gọi là “Thiên hạ cửu tắc, Nhạn Môn vi thủ”, từ đó có thể thấy được sự

trọng yếu của nó.

Từ thời Triệu quốc của Xuân Thu Chiến quốc cho đến giờ, Nhạn Môn Quan vẫn là một trong những quan ải quan trọng nhất.

Để đề phòng dân tộc thảo nguyên phía bắc làm loạn, Lý Thế Dân cho xây

thành quan ở điểm cao, thú binh phòng thủ, lại điều binh Đột Quyết quy

thuận đóng quân cách Nhạn Môn Quan ba mươi dặm để khi xảy ra chiến sự có thể uy hiếp quần hùng phương bắc.

Hôm nay Nhạn Môn Quan nghênh

đón một đám người đi đường, bọn họ phần nhiều mặc y phục Đột Quyết, thân mang binh nhận, xếp thành hàng chỉnh tề, vừa nhìn đã liền biết tuyệt

không phải người thường. Trong đó chỉ có ba người ăn mặc kiểu người Hán, hai nam một nữ, chính là đoàn người của A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất

Tư Lực.

Hai người bọn họ, một là khả hãn nhân nghĩa lừng lẫy trên thảo nguyên, một là danh tướng nổi tiếng bách chiến Đột Quyết, cả hai

đều có địa vị rất cao trong lòng người Đột Quyết. Cũng bởi vì sự hiện

hữu của họ nên dân chúng Đột Quyết mới có thể dễ dàng tiếp nhận sự thống trị của Đại Đường như thế.

Bọn họ ở trong doanh địa nửa tháng,

sau khi đại công cáo thành thì lên đường tiến về quân doanh tái ngoại

phía bắc. Áng chừng biết việc này cũng không thuận lợi như việc thuyết

phục dân chúng Đột Quyết nên bọn họ làm đủ chuẩn bị mới hành động. Về

phần hai nam một nữ, dĩ nhiên là ba người Lý Dật Phong, Chu Linh Linh,

Ba Vũ Hưng. Tần Dục đồng hành vì phát hiện một số điểm khác thường nên

thường ngầm rời khỏi đi sau điều tra.

Chu Linh Linh thấy Nhạn Môn Quan phía xa liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Tốt rồi, rốt cục xem như giải phóng. Cuộc sống trên đường thật mệt chết, lần sau ta tuyệt không làm lại.

Tinh thần căng thẳng của Lý Dật Phong cũng hơi chút buông lỏng, ôn nhu nói:

- Gắng chút nữa là tới Nhạn Môn Quan, ta nghĩ tới đó thì chúng ta sẽ nhẹ nhõm hơn.

Bởi vì hết thảy đều là Đỗ Hà không thể phán đoán thích khách tồn tại hay

không, Lý Dật Phong còn tưởng rằng việc này sẽ rất nhẹ nhõm, nhưng tình

huống thực tế lai vượt xa dự liệu của hắn. Tại doanh trại của Đột Quyết, hắn ẩn ẩn phát giác có một cặp mắt nhìn sau lưng.

Điều này cũng không có gì căn cứ, chỉ thuần túy là trực giác võ giả.

Không chỉ là một mình hắn, Chu Linh Linh, Ba Vũ Hưng, Tần Dục trước sau cũng có cảm giác này.

Một người có thể nói là nghi thần nghi quỷ, nhưng mấy người đồng thời có loại cảm giác này vậy thì không thể bỏ qua rồi.

Chỉ là mỗi khi bọn họ lơ đãng thì cảm giác này lập tức sẽ xuất hiện, nếu

bọn họ cẩn thận đề phòng, cảm giác này liền biến mất vô tung. Bọn họ

dùng hết phương pháp nhưng thủy chung vẫn không thể tra ra.

Đề

phòng vạn nhất, bốn người trên đường đi đều tập trung che chở A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực, bất luận nhân vật nào tới gần hai người cũng đều được bọn họ trọng điểm đối đãi.

Tuy trên đường đi cũng không xuất hiện tặc nhân nào nhưng tinh thần bọn họ đều tiêu hao đến cực hạn, mỗi người đều cảm thấy mệt mỏi.

Bất quá bọn hắn tin tưởng vững chắc loại tình huống này chỉ cần ra tới Nhạn Môn Quan thì hết thảy đều dễ dàng.

Bên ngoài Nhạn Môn Quan là đại thảo nguyên mênh mông, không nơi nào có thể

ẩn thân, có thể thu hết tình huống vào mắt, cũng không cần lo lắng bất

kỳ thích khách tới gần. Chỉ còn trong vòng ba mươi dặm nữa thì coi như

nhiệm vụ của bọn họ sẽ nhẹ nhàng, sắc mặt cũng dãn ra, dần buông lỏng

cảnh giác.

Bất quá Lý Dật Phong cuối cùng là người từng trải, trước khi đạt được mục đích vẫn không buông lỏng cảnh giác, nói:

- Nửa ngày cuối cùng, chúng ta cũng không thể chủ quan. Biết đâu đối

phương thừa dịp chúng ta lơi lỏng ra tay, loại chuyện này không phải là

không có, tóm lại nhiều ngày như vậy đã chịu đựng được thì kiên trì thêm nửa ngày nữa cũng không sao.

Chu Linh Linh, Ba Vũ Hưng theo lệnh của Lý Dật Phong cũng chuyên chú trở lại.

Lúc này Tần Dục trinh sát cưỡi ngựa đuổi theo, xuống ngựa, nói:

- Không được, ta dùng hết thảy biện pháp vẫn không thể phát hiện được cặp mắt kia. Không phải chúng ta đa nghi mà là người theo dõi chúng ta tựa

hồ vượt qua thủ đoạn truy tung bình thường.

Lý Dật Phong trầm mặc một lát nói:

- Đã tìm không ra, vậy thì dùng phương pháp ngốc nhất. Ám sát hai vị Đại

Tướng quân, mục đích là vì phòng ngừa quân tốt Đột Quyết xác nhập với

Đại Đường, muốn làm được điểm này chỉ có thể ra tay trước khi chúng ta

đến quân doanh. Thích khách chắc chắn sẽ ra tay ở cuối lộ trình.

Tần Dục gật đầu nói:

- Cũng chỉ có thể như thế, đúng rồi, gần đây các ngươi có nhận được tin

công tử gửi? Vài ngày trước ta đã dùng bồ câu đưa thư thuật lại tình

huống ở đây, với tài trí của hắn nhất định sẽ có cách ứng đối. Tính ra

thời gian cũng sắp có tin tới rồi.

Lý Dật Phong lắc đầu tỏ vẻ không có.

Một đoàn người ra tới Nhạn Môn Quan, nhìn xem cảnh trí bất đồng, mỗi người

đều có cảm giác lòng dạ khoáng đạt, lại không biết nguy hiểm sắp xảy ra.

Phía sau bọn hắn là một cặp mắt lạnh lẽo theo sát, truyền đi tin tức rất trọng yếu.

Người trong thảo nguyên ngoại trừ dũng mãnh thiện chiến còn có đặc tính truy tung con mồi.

Ẩn núp hành tung là bản năng của bọn họ khi đi săn con mồi.

Bản năng này của họ hơn xa giác quan thứ sáu của nhân loại, ngay cả dã thú

cũng có thể đối phó vậy thì người bình thường sao có thể phát hiện tung

tích.

Tuy Lý Dật Phong, Chu Linh Linh, Ba Vũ Hưng, Tần Dục thân

mang tuyệt kỹ, cũng không phải người bình thường nhưng chỉ có thể như ẩn như hiện phát giác sự hiện hữu của bọn họ, muốn bắt được lại không phải chuyện dễ.

Trường An, Đỗ phủ.

Đỗ Hà ở trong thư phòng

nhiều lần xem lại thư của Tần Dục gửi, hắn biết Tần Dục can đảm cẩn

trọng, nếu không thật sự hết cách sẽ không viết thư xin giúp đỡ. Nhưng

hắn nghĩ mãi không rõ, theo lẽ thường suy luận thì địa phương càng nhiều người càng dễ hành động, nhất là chuyện ám sát.

Đám đông có thể khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn, có thể giúp cải trang, ẩn dấu sự hiện hữu của thích khách.

Đã như vậy thì hành động ám sát đáng ra phải triển khai ở nơi trú quân của Đột Quyết nhưng thích khách sau màn vẫn yên lặng, chỉ là không ngừng

theo dõi theo dõi lại theo dõi. Cái này hoàn toàn không phù hợp logic,

bởi vì mục đích thích khách muốn giết A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư

Lực hiển nhiên là vì muốn ngăn cản ý đồ thuyết phục Đột Quyết dung nhập

Đại Đường.

Đã biết rõ điểm này, không khó tính ra mục đích hai người là phải đi ra quân doanh tái ngoại, chỉ có thể đi qua Nhạn Môn Quan.

Bọn hắn có thể hoàn toàn chọn lựa một điểm tụ hội thiên thời địa lợi nhân

hoà triển khai ám sát mà không phải chịu mạo hiểm theo sát phía sau.

“Vật cực tất phản, chuyện quái tức thật”, đây là đạo lý mà Đỗ Hà vẫn

luôn nhớ, cũng nhờ nó mà hắn có thể kéo tơ lục kén, vén màn bí ẩn, phỏng đoán ra dụng ý của đối phương, từ đó chiếm cứ tiên cơ, bách chiến bách

thắng. Liền tại lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tin tức Thác

Bạt Vô Song cầu kiến.

Đỗ Hà khẽ giật mình, Thác Bạt Vô Song có lẽ vì trước kia quen sống một mình ở sa mạc nên không thích tiếp xúc với

người khác, dù là sau khi vào Đại Đường cũng là như thế. Bất quá Đỗ Hà

cũng không cưỡng cầu, cấp cho hắn một biệt viện yên tĩnh để hắn sống.

Trước kia dụng ý của Đỗ Hà là thu nhập hắn vào trong quân để phát huy võ nghệ và Vương Mãnh nên khích lệ hắn ra khỏi sa mạc, thấy được thế giới rộng

lớn, kích phát hùng tâm.

Nhưng hiển nhiên hắn sống một mình đã

quen, không thích ứng nhiều. Đỗ Hà từng muốn lại để cho hắn trở lại sa

mạc nhưng lại lưu luyến Mãnh nhi nên vẫn để đấy, hôm nay hắn tìm đến

mình, thật sự khiến Đỗ Hà cảm thấy bất ngờ.

- Để hắn vào!

Đỗ Hà để phong thư sang một bên.

Thác Bạt Vô Song ngẩng đầu bước vào thư phòng.

Đỗ Hà nhìn qua hắn, trong mắt kinh ngạc, Thác Bạt Vô Song lúc này đã không còn tử khí nặng nề mà sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, trong mắt chiến ý

dâng trào, hiển nhiên là dấu hiệu tìm được mục đích mới trong cuộc sống, cũng vui vẻ cười nói:

- Chúc mừng Vô Song, ngươi rốt cục đã nghĩ thông.

Thác Bạt Vô Song cảm kích nói:

- Thác Bạt ta có hôm nay là nhờ đại nhân khuyên giải. Ta hôm nay tới đây

là muốn nhờ đại nhân hai chuyện. Một là thỉnh đại nhân đem Thúy Liễu gả

cho ta, hai là ta muốn tòng quân, muốn dựa vào năng lực của mình nuôi

sống gia đình.

Đỗ Hà ngoài ý muốn cười cười, cũng muốn minh bạch

tiền căn hậu quả là nhờ vào nha đầu Thúy Liễu trong Đỗ phủ. Nàng vốn

không cha không mẹ, Trường Nhạc thấy nàng đáng thương nên mua về, tính

tình hoạt bát sáng sủa, có chút danh tiếng trong phủ, phụ trách làm quét dọn. Thác Bạt Vô Song hiện đang ở Thiên viện chính là khu vực nàng quản hạt, song phương không thiếu cơ hội gặp mặt, cứ thế sinh tình. Tâm tính Thác Bạt Vô Song cải biến, đối với tương lai tự nhiên đầy hi vọng,

nhưng trên thế giới này vốn không có tình yêu mộng ảo, cũng không có nam nhân nào định ăn bám lão bà.

Thác Bạt Vô Song đương nhiên nghĩ thông suốt hết thảy, cũng không tình nguyện ru rú trong nhà.

Minh bạch hết thảy nguyên do, Đỗ Hà không nói hai lời:

- Chỉ cần Thúy Liễu đồng ý, ta nguyện ý làm ông mối, về phần chuyện tòng quân đó là cầu còn không được.

Thác Bạt Vô Song vui mừng quá đỗi, không ngừng gật đầu nói:

- Minh bạch minh bạch, ta đã được nàng đồng ý mới đến tìm đại nhân đấy.

Đỗ Hà cũng ra dáng tươi cười, lại chợt nhớ tới Thác Bạt Vô Song cũng là du mục dân tộc, lập tức hỏi:

- Vô song, thợ săn các ngươi giỏi về truy tung con mồi, có thể có thủ đoạn phản truy tung hay không?

Thác Bạt Vô Song dừng một chút đáp:

- Cái này phải xem tình huống, phương pháp truy tung khác nhau thì có

phương pháp phản truy tung khác nhau, nhất thời nửa khắc cũng không thể

nói. Mấu chốt còn phải biết rõ mục đích người theo dõi, nếu như là trong lòng có ác ý thì sẽ không ngừng tìm cơ hội tới gần, nhưng nếu như chỉ

cần biết rõ đại khái phương vị thì chỉ cần đi theo sau rất xa. Điều

trước còn dễ phát hiện, điều sau thì khó khăn rồi.

Đi theo phía xa để nắm phương vị đại khái?

Đỗ Hà bỗng nhiên đứng lên, thấp giọng hô:

- Không hay rồi!