Đại Đường Đạo Soái

Chương 497: Bàn tay đen phía sau màn (1)

Một câu này của A Sử Na Xã Nhĩ không thể nghi ngờ ngay trước mặt quần

thần hung hăng tát cho bọn hắn một bạt tai, khiến bọn hắn không nhìn

thấy rõ phương hướng.

Ngay cả Đông Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Xã

Nhĩ còn tự mình thừa nhận Đông Đột Quyết đã diệt vong, tỏ vẻ dung nhập

Đại Đường, lời chỉ trích của quần thần trong phút chốc biến thành cố

tình gây sự.

Muốn giấu diếm được người khác, đầu tiên cần giấu diếm được người một nhà.

Dụng ý của Đỗ Hà chỉ có Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh là những vị đại thần nằm trên đỉnh kim tự tháp quyền lực là hiểu biết. Những đại

thần khác đều đã bị xúi giục, cả đám đều không biết nguyên do sau lưng,

chỉ chủ quan căn cứ theo sự làm phản của A Sử Na Kết Xã Suất mà đối với

Đông Đột Quyết phát động thế công như sóng triều.

Hiện giờ bị A

Sử Na Xã Nhĩ nói như vậy, một đám đều á khẩu, đem ánh mắt hướng về phía

Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cùng Ngụy Chinh xin trợ giúp, làm cho bọn

hắn hộc máu chính là ba vị đại lão đầu lĩnh đều nâng đầu nhìn lên trần

điện, bộ dáng không có gì liên quan tới mình mà cao cao treo lên, phiết

hết thảy mọi sự liên quan thật rõ ràng. Mục đích của Đỗ Hà đã đạt tới,

bọn họ tự nhiên không có lý do gì nói ba nói bốn với Đông Đột Quyết.

Lý Thế Dân còn đang cười thầm, nghĩ không ra con rể kia của mình đến tột

cùng đã dùng phương pháp gì khiến cho A Sử Na Xã Nhĩ làm được tới một

bước này. Nhắm vào tranh luận của triều đình về Đông Đột Quyết ngay một

câu nói đầy tính hí kịch của A Sử Na Xã Nhĩ mà kết thúc.

Đương

nhiên sự tình vẫn còn chưa hoàn toàn chấm dứt, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp

Thất Tư Lực bị Đỗ Hà thuyết phục, vì muốn cho tộc dân chân chính vượt

qua ngày lành, đã quyết định thuận theo thời thế, thản nhiên đối mặt với sự thực Đông Đột Quyết đã bị diệt vong. Đầu tiên họ thuyết phục dân

chúng Đột Quyết đang sinh sống trong cảnh nội Đại Đường, để họ hoàn toàn dung nhập Đại Đường, trở thành một phần tử của Đại Đường.

Ban đầu Đỗ Hà cảm thấy việc này sẽ không thực hiện được dễ dàng, nhưng trên thực tế hắn đã sai lầm.

Sai vô cùng thái quá, nguyên lai hai dân tộc dung hợp còn dễ dàng hơn trong sự tưởng tượng của hắn.

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực cơ hồ thật dễ dàng chóng vánh đã

thuyết phục được dân chúng Đột Quyết di dân bên trong cảnh nội Đại

Đường.

Tình huống diễn ra khiến cho A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực không thể tưởng tượng được, Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh đều trợn tròn mắt, Đỗ Hà cũng hoàn toàn kinh ngạc thật

lâu.

Nhưng rất nhanh trong đầu hắn hiện lên một câu chuyện xưa, liền hiểu được tiền căn hậu quả, hắn đã biết vì nguyên nhân gì.

Hắn không nhớ rõ tên câu chuyện kia, đó là khi hắn còn ở trong đại học,

trước đêm nghỉ hè, giảng dạy từng kể lại cho các sinh viên nghe qua câu

chuyện này, chuyện xưa kể về Anh quốc xa xưa, khi đó hàng hải thịnh

hành, có một đội tàu đi tới đại lục Châu Mỹ đào vàng. Nhưng trên đường

gặp phải gió lốc, hải tặc, cạn nước uống, cạn kiệt lương thực…

Cả đội tàu gần hai trăm người, giảm mạnh chỉ còn năm mươi hai người. Nhưng năm mươi hai người trải qua khảo nghiệm đã biến thành một chỉnh thể,

bọn hắn đồng tâm hiệp lực tình như huynh đệ, khắc phục hết thảy khó

khăn, tiếp tục sống sót, cùng cư dân trên hải đảo sống chung một chỗ.

Nửa năm sau, đội tàu lại rời bến, vẫn là năm mươi hai huynh đệ, nhưng không ai ngờ được còn chưa qua ba tháng, năm mươi hai người trở mặt thành

thù, phát động binh biến, tự giết lẫn nhau.

Nguyên nhân chính là

bởi vì sau nửa năm sinh hoạt trong cuộc sống yên ả, làm tâm cảnh năm

mươi hai người phát sinh biến hóa. Cuộc sống an tường, làm cho bọn họ

quên đi kỷ luật, quên đi mục đích, hướng tới một cuộc sống an lành hoàn

toàn, không muốn tiếp tục bôn ba trên biển, mâu thuẫn cũng bởi vì vậy mà phát sinh.

Giảng dạy đã nói, ngụ ý của chuyện xưa hiển nhiên là

muốn đem kỳ nghỉ làm cuộc sống an tường, đưa những sinh viên xem như

thuyền viên, báo cho họ hiểu được không cần vì một kỳ nghỉ mà quên đi

mình vẫn là một sinh viên.

Chuyện xưa này vừa lúc giải thích hành động khác thường của dân chúng Đột Quyết.

Trên thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, Đông Đột Quyết là tộc dân du mục thảo

nguyên, chiến tranh thời thời khắc khắc đuổi theo bọn họ, bọn họ chưa

từng thực sự được sống một ngày an ổn.

Vì cuộc sống, bọn họ bất

luận là nam nữ già trẻ đều phải ra chiến trường, sống những ngày tháng

phập phồng lo sợ. Bọn họ đã thói quen với cuộc sống như thế, vì vậy

không nhận thức được, cũng không biết được cuộc sống như thế là một loại giày vò, ngược lại bởi vì lúc nào sinh mạng cũng bị uy hiếp, vì vậy

liền ngưng tụ thành một chỉnh thể, có được sức chiến đấu cực kỳ cường

đại.

Nhưng bởi vì chiến bại, bọn họ di dời tới cảnh nội Đại Đường, an cư lạc nghiệp nơi này.

Lý Thế Dân thống trị Đại Đường, chỉ có đi đánh người khác không bị người

đánh hắn, cho nên dân chúng Đột Quyết sinh hoạt trong hoàn cảnh bình an

như vậy, suốt mười năm chưa từng nhìn thấy hình bóng của chiến tranh ập

tới.

So sánh cuộc sống tại Đông Đột Quyết ngày ngày phải đề phòng lo sợ, có hôm nay không có ngày mai, cuộc sống yên ổn trong cảnh nội

Đại Đường tự nhiên làm lòng họ hướng tới. Mười năm sinh hoạt an bình đã

làm họ quên lãng thói quen ngày xưa, bắt đầu chán ghét chiến tranh, phản cảm chiến tranh, e ngại chiến tranh.

Cho nên khi A Sử Na Xã Nhĩ

cùng Chấp Thất Tư Lực đem chi tiết tình huống nói cho dân chúng Đột

Quyết hiểu rõ, vì vậy dân chúng Đột Quyết lập tức tiếp thu đề nghị của

bọn họ.

Ngay lúc này Lý Thế Dân cũng ban bố chính sách cổ vũ song phương cùng kết hôn lẫn nhau.

Dung hợp tiến hành thuận lợi vượt qua cả sự tưởng tượng.

Có lẽ tập tính của hai dân tộc có sai biệt, sẽ vì dung hợp mang đến một ít phiền toái, nhưng nếu đã mở rộng nội tâm, mở rộng lòng dạ tan thành một thể, chuyện hòa tan cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cũng bởi

vì một câu, trên đời không có chuyện gì mà không làm được, chỉ có chuyện mình không dám làm. Bởi vì khó khăn mà không đi làm, vĩnh viễn sẽ không thành công. Xem thường khó khăn, dụng tâm đi làm, có lẽ sẽ có thể phát

hiện hết thảy cũng không khó khăn như trong sự tưởng tượng.

Cũng

như sự dung hợp lần này, trong lịch sử bởi vì ngay khi ở thời gian song

phương có quan hệ hòa hợp nhất lại không thử cùng nhau dung hợp, mới có

ngày sau phản bội, nhưng hiện giờ chỉ có một Đại Đường, không còn Đông

Đột Quyết tồn tại, há lại có sự phản bội của ba mươi năm sau?

Cảm giác lại một lần nữa sáng tạo ra lịch sử làm cho tâm tình Đỗ Hà tràn

ngập vui sướng, đồng thời cũng sinh ra một ý niệm trong đầu, ác ý suy

nghĩ:

- A Sử Na Kết Xã Suất làm phản, chẳng những không tạo thành nguy hại gì cho Đại Đường, ngược lại còn giúp Đại Đường cùng Đột Quyết

dung hợp, mang đến điểm tốt như thế. Không biết A Sử Na Kết Xã Suất ở

dưới cửu tuyền biết được tin tức này, có thể tức giận đến mức từ trong

địa phủ bò đi ra, lại chết thêm một lần hay không?

Trường An Quy Lai khách điếm.

Là đô thành lớn nhất trên thế giới, cứ hơn mười phường thị của Trường An

có tới hơn trăm khách sạn. Cơ hồ mỗi một phường, mỗi một thị đều có

khách điếm tửu lâu.

Cho nên Đỗ Hà tính toán kiến tạo mạng lưới tình báo, trước tiên liền nghĩ tới khách điếm tửu lâu.

Quy Lai khách điếm là một khách điếm không chút nổi bật trong số mấy trăm

khách điếm của thành Trường An, không tính là kém cỏi nhất, nhưng cũng

không thể nói là tốt, chỉ xem như thuộc trung đẳng.

Đông gia là

một bách tính rất thành thật, được gọi là Vương Lão Thực, kinh doanh

không gian không dối. Loại người này vốn không thích hợp buôn bán, nhưng lữ khách lui tới Trường An thật sự quá nhiều, trong lưu lượng khách

khổng lồ ẩn chứa vô số thương cơ. Cho dù là khách điếm Quy Lai không nổi danh nhưng cũng không thiếu khách nhân, xem như cuộc sống gia đình thật tạm ổn.

Nhất là gần đây Quy Lai khách điếm nghênh đón một vị

thần tài, bọn họ là thương nhân hàng da đến từ bắc Trường Thành, tổng

cộng có hơn ba mươi người, bọn hắn bao xuống toàn bộ khách điếm, ra tay

xa xỉ, khiến cho Vương Lão Thực mừng rỡ chạy đến Nghênh Tân Lâu mua ba

hũ rượu Đỗ Khang mỗi ngày nhấm nháp, vô cùng vui vẻ tự đắc.

Bên

ngoài khách điếm treo chiêu bài đã đủ khách, Vương Lão Thực tay cầm bầu

rượu, một đĩa thức ăn tự mình thưởng thức, vô cùng khoái lạc.

Điếm tiểu nhị không có việc gì làm, hai mắt nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay Vương Lão Thực, nhích lại gần thấp giọng nói:

- Đông gia, ngài không thấy thật kỳ quái sao? Những Hồ thương kia không

cần chúng ta làm việc, lại trả thù lao sảng khoái như thế, trong chuyện

này có thể có vấn đề gì hay không?

- Bậy bạ!

Vương Lão Thực lườm hắn, nói:

- Đi làm việc đi, ngươi quản nhiều chuyện nhàn sự như vậy làm gì, chúng

ta mở cửa buôn bán, chẳng lẽ còn cự tuyệt khách đến hay sao? Đừng bắt

chó đi cày, xen vào việc của người khác…

Kỳ thật tận đáy lòng hắn cũng đang nói thầm về việc lạ lùng kia.

Hắn làm sinh ý tại Trường An đã hơn hai mươi năm, cũng là lần đầu tiên gặp được loại khách nhân này.

Bọn hắn chẳng những bao xuống khách điếm, còn không cần bên khách điếm giúp đỡ xử lý dọn dẹp trong phòng, yêu cầu duy nhất chỉ cần có cơm có rượu

có thịt, rượu cần Mã Nãi liệt tửu, thịt cần thịt dê tươi nhất. Bọn hắn

đi sớm về trễ, tựa hồ bề bộn nhiều việc, đối với chuyện này đương nhiên

Vương Lão Thực cảm thấy thật kỳ quái, nhưng hắn có giác ngộ của một

người kinh thương, biết dựa theo chuyện phân phó mà làm, không có bất kỳ địa phương nào vượt rào. Như vậy vừa có thể kiếm được tiền, cũng sẽ

không rước họa vào thân.

Tiếng bước chân dồn dập đi vào trong

điếm, Vương Lão Thực ngẩng đầu muốn nói “đã đầy khách mời đi tìm nơi

khác”, nhưng lời vừa sắp ra miệng lập tức thay đổi bộ mặt cười nói:

- Đại đông gia, hôm nay sao trở về sớm như vậy? Cần chuẩn bị cơm trưa cho các vị sao?

Người đi vào chính đại đông gia Hồ thương đã bao khách điếm của bọn họ, hắn

thật cao lớn khôi ngô, gương mặt dữ tợn, nhìn qua không giống như người

làm ăn lại giống như một cường đạo.

Thường ngày đông gia Hồ

thương này đi sớm về trễ, không đến khi trời tối tuyệt không trở lại,

hôm nay còn chưa qua buổi trưa đã thấy hắn trở về, trong lòng tràn đầy

nghi vấn.

Hồ thương đại đông gia ngừng chân lại, lộ ra nụ cười thân mật nói:

- Không cần, ta chỉ là có chút mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một chút, chớ quấy rầy ta!

Vương Lão Thực gật đầu vâng dạ, nhưng đáy lòng hiện lên tia kỳ quái. Hắn đã

nhìn ra mặt ngoài vị đông gia Hồ thương này tuy ra vẻ trấn định nhưng

đáy mắt ẩn giấu phẫn nộ thật sâu, không biết là vì cớ gì? Hắn cũng sáng

suốt không hỏi nhiều.

Hồ thương đại đông gia đi nhanh vào trong hậu đường.

Quy Lai khách điếm là một khách điếm liên thông trong ngoài, gian phòng lớn bên ngoài dùng bữa, hậu đường để dừng chân nghỉ ngơi.

Hồ thương bước nhanh vào phòng chữ thiên số một bên trong hậu đường, thấy bốn phía không có người ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

- Vào đi!

Hồ thương cho hai người đứng bên ngoài canh gác, đẩy cửa bước vào.