Đại Đường Đạo Soái

Chương 464: Phong vũ dục lai

Mười ngày nghỉ phép thành hôn đảo mắt liền trôi qua!

Đỗ Hà cũng đem tinh thần đặt vào trong việc phát triển Giang Nam.

Ngày mười sáu tháng chín, Vân kỵ úy Triệu Hồi suất lĩnh Đại Đường viễn hàng

quân tái, do Lý Nghĩa, Vương Huyền Sách làm chính phó sứ đoàn ngoại giao Đại Đường, chính thức rời bến tại cảng Thượng Hải, khai phát con đường

tơ lụa trên biển, bước ra bước đầu tiên trong lịch sử hàng hải Đại

Đường.

Đỗ Hà đem tin tức này truyền lại cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân cười dài nói:

- Tốt, tốt! Năm đó Hán Vũ Đế khai phát Tây Vực, đả thông con đường tơ

lụa, khai phá con đường hoàng kim cho Hoa Hạ chúng ta. Hôm nay trẫm muốn đả thông con đường tơ lụa trên biển, đả thông hơn mười con đường kinh

thương trên biển cho Hoa Hạ chúng ta, giành ích lợi tối cao cho Hoa Hạ,

làm cho thiên hạ dân chúng càng ngày càng sinh hoạt trong an bình thoải

mái hơn xưa!

Hai người lại tiếp tục bàn luận về việc phát triển Giang Nam.

Ngay khi Đỗ Hà tính toán cáo từ rời đi, Lý Thế Dân đột nhiên hỏi:

- Chuyện trên tay ngươi hiện tại đã làm xong rồi chứ?

Đỗ Hà chợt ngẩn ra, tỉ mỉ suy nghĩ lại chợt phát hiện gần đây công việc

quả thật ít hơn trước kia rất nhiều. Kỳ thật đây cũng là chuyện hợp tình lý, việc phát triển Giang Nam đã được bắt tay từ năm trước, chính thức

thực hiện sau thọ thần của Lý Thế Dân, tinh tế tính toán đã qua bảy

tháng.

Trong suốt hai trăm mười ngày qua, toàn bộ Đại Đường đều

đang chuyển động, cả triều văn võ đều vì kế hoạch phát triển mà bận rộn, trong suốt hai trăm mười ngày đêm đại sự cũng đã được giải quyết, những việc vặt còn lại cũng xử lý gần xong, trong tay quả thật không còn việc gì cần làm, vì vậy hắn liền đáp:

- Không còn việc gì nữa!

- Kế tiếp chỉ cần chờ tới đầu tháng mười một nhìn xem lúa nước gần cạnh

Tô Châu có thể chín tới trước khi trời lạnh hay không, chỉ cần chín tới

thì năm sau cả Giang Nam đều có thể gieo trồng hai mùa lúa nước, như vậy thu hoạch ít nhất có thể tăng lên gấp đôi.

- Giang Nam vốn là một trong những kho gạo của Đại Đường, nếu thu hoạch được đề cao gấp đôi, sẽ là một con số thật lớn.

Lý Thế Dân xua tay cười nói:

- Trước khoan đề cập tới việc này, trước khi kết quả còn chưa đi ra nói

tới cũng không có ý nghĩa gì. Nếu không còn chuyện gì cần làm, vậy đại

hội đi săn lần này ngươi cũng đừng quên. Nên chuẩn bị một chút, thuận

tiện mang theo cả Trường Nhạc, về phần Tuyết Nhạn cùng phu nhân tân hôn

của ngươi muốn mang theo cũng không sao cả. Ở trong ấn tượng của trẫm

cũng đã có hơn mười năm không cùng Trường Nhạc cưỡi ngựa du ngoạn, nhớ

khi còn nhỏ trẫm còn từng ôm Trường Nhạc trong cuộc săn bắn liệp giết

một con gấu lớn a!

Lý Thế Dân tựa hồ tiến nhập vào trạng thái nữ nhi khống, vẻ mặt đầy hồi ức.

Đỗ Hà im lặng thật lâu mới nói:

- Nếu nhạc phụ đại nhân có ý tứ này, tiểu tế tự nhiên nguyện ý phụng bồi. Nhưng dù sao nhạc phụ đại nhân cũng là hoàng đế Đại Đường, việc này còn cần trưng cầu ý kiến của các đại thần trong triều mới được. Nhất là

Ngụy Chinh Ngụy tướng, thái độ làm người của hắn thật cố chấp, muốn

thuyết phục hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Kỳ thật đáy lòng Đỗ Hà cũng không đồng ý Lý Thế Dân tổ chức cuộc đi săn quy mô như vậy.

Hắn không phản đối chuyện làm việc kết hợp cùng nghỉ ngơi, cũng không phản

đối Lý Thế Dân muốn thúc đẩy làn gió võ đạo, nhưng thời gian hiện tại

thật có chút không thích hợp.

Lý Thế Dân là một hoàng đế, cử động này của hắn sẽ làm cả Đại Đường đều động, phòng vệ canh gác cũng phải

tiêu phí nhân lực cùng vật lực. Ở thời gian khác còn có thể, hiện tại

Đại Đường đang phát triển đại công trình tại Giang Nam, việc này còn

chưa chấm dứt, lại tạo ra thêm một đại hội săn bắn cỡ lớn đúng là không

khôn ngoan.

Nhưng Đỗ Hà cũng không mở miệng phản đối, hắn mơ hồ

cảm thấy được Lý Thế Dân mở cuộc đi săn cũng không phải do tâm huyết

dâng trào mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hắn có mục đích khác của hắn

khiến không ai có thể cân nhắc.

Lý Thế Dân cười nói:

-

Chuyện này ngươi không cần để ý, trẫm đều có chủ trương. Nếu như công

việc trong tay ngươi đã xử lý xong, vậy ngươi phụ trách việc an toàn của lần săn bắn này đi, đảm đương thị vệ cho trẫm!

Ngày hôm sau Lý Thế Dân ở ngay trong triều tuyên bố ý định mở cuộc đi săn quy mô sắp tới.

Đúng như ý nghĩ của Đỗ Hà, Lý Thế Dân vừa dứt lời Ngụy Chinh liền lập tức nhảy ra phản đối.

Tiếp theo đến lượt Trữ Toại Lương, Vu Chí Trữ cũng đứng ra phản đối.

Đạo lý của bọn họ còn chưa nói xong, Trình Giảo Kim đã nhảy ra dùng khuôn

mặt lợn chết không sợ nước nóng cùng nhóm văn thần tranh đấu.

Tiếp theo chẳng biết tại sao tảo triều hội nghị lại biến thành cuộc đại chiến giữa văn võ quần thần.

Đại bộ phận văn thần đều cho rằng không nên cử hành cuộc săn bắn đại quy mô hao tổn nhân lực vật lực, mà đại bộ phận võ tướng cho rằng trong triều

thiếu hụt danh tướng, hẳn nên tổ chức một cuộc săn bắn lớn để cổ vũ võ

đạo.

Văn thần do Ngụy Chinh cầm đầu, sĩ khí bức người, nói chuyện đều có đạo lý, rõ ràng mạch lạc.

Võ tướng lấy Trình Giảo Kim cầm đầu, dây dưa không ngớt, hoàn toàn không

cần nói tới đạo lý, rất có tư thế muốn xông vào đánh nhau giải quyết.

Song phương tựa hồ đem triều đình biến thành chợ bán thức ăn, cãi nhau inh ỏi ầm ĩ.

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn!

Lý Thế Dân nổi trận lôi đình vỗ bàn bật dậy, hùng hổ quát:

- Các ngươi còn thể thống gì, cả đám đều không còn là hài tử, ở trên

triều đình cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng chẳng khác gì phụ nhân ngoài

đường, có cảm thấy nhục nhã hay không?

Thấy Lý Thế Dân thực sự nổi giận, cả Ngụy Chinh lẫn Trình Giảo Kim đều nghẹn lời, không dám nói nữa, liền lui trở xuống.

Lý Thế Dân chợt cười nói:

- Việc này trẫm thấy rất tốt, cứ quyết định như vậy đi, các ngươi không

cần tiếp tục cãi cọ, trẫm đã quyết định tổ chức săn bắn không chỉ vì vui đùa, mà là cổ vũ võ đạo Đại Đường, không có gì là không được. Ý trẫm đã quyết, không cần nói thêm gì nữa!

Làm hoàng đế Đại Đường, dưới tình huống như vậy hắn thế nhưng vận dụng quyền lực của hoàng đế trực tiếp trấn áp toàn triều.

Ở một địa phương vô danh, trong một gian phòng tăm tối.

Mặc dù là giữa ban ngày ánh nắng chiếu sáng khắp bốn phía, nhưng toàn bộ

cửa sổ lẫn cửa phòng đều hoàn toàn đóng kín. Như vậy vẫn còn chưa đủ, ở

cửa sổ còn dùng vải đen bịt kín không kẽ hở. Vải đen ngăn chặn ánh sáng, khiến cả căn phòng lớn như vậy ở giữa ban ngày lại tạo cảm giác giơ tay không thấy được năm ngón.

Trong phòng có hơn mười bóng đen, bọn hắn đều không lên tiếng.

Không khí trong phòng thật nặng nề, có một cỗ cảm giác như bị đè nén!

Ta nhận được một tin tức mới, vua Đường đã dự tính tổ chức một cuộc săn

lớn, nghe nói quy mô khổng lồ. Tất cả những người có thân phận đều sẽ

tham gia. Có vua Đường, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim, Đỗ

Hà đều có phần, đến lúc đó cả thú liệp tràng Cao Lăng sẽ tụ tập vô số

người. Đây là cơ hội tuyệt hảo của chúng ta, chúng ta đã từng bỏ lỡ qua

một lần, lần này tuyệt đối không thể thất bại!

Ngồi ở trên cùng

tuy không thấy rõ mặt nhưng là một hán tử dị thường khôi ngô khoảng bốn

mươi tuổi, thanh âm gằn mạnh từng tiếng chậm rãi nói.

Nghe được lời này, hơn mười người chung quanh đều lộ vẻ mừng rỡ.

Ở giữa truyền tới một thanh âm thô cuồng:

- Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi!

- Sẽ không!

Hán tử khôi ngô khẳng định nói:

- Lần này vua Đường đã tuyên bố việc này trước cả triều văn võ, do đường

đệ đồng tộc A Sử Na Xã Nhĩ của ta chính miệng nói cho ta biết. Nơi phát

ra tin tức tuyệt đối chuẩn xác, vì có thể trở lại thảo nguyên, vì chấn

hưng bộ tộc ta, ta cho rằng đây là cơ hội hành động tốt nhất, không thể

bỏ qua!