Đại Đường Đạo Soái

Chương 456: Lên Vu Sơn với Vũ Mị Nương

Đỗ Hà nằm mơ không thể tưởng được cấm đánh bạc ngoài ý muốn lại khiến

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị tổn thất lớn như thế, nếu như biết chắc nằm mơ cũng

cười lên tiếng.

Sau khi nghe lão gia tử răn dạy, Đỗ Hà ngựa không dừng vó phi về Vũ phủ.

Vũ Mị Nương còn không biết chủ mưu sau màn của Bách Thắng đổ phường là

Trưởng Tôn Vô Kỵ nên phải nhắc nhở nàng, không để sớm lộ ra vai trò quân sư của nàng, như thế mới có hiệu quả kỳ binh.

Đi vào Vũ phủ, tỳ nữ bảo Vũ Mị Nương đang chờ hắn ở hậu hoa viên.

Xuyên qua ba hành lang dài, Đỗ Hà đi vào hậu hoa viên Vũ phủ.

Hậu hoa viên Vũ phủ có một vùng mẫu đơn cực lớn. Tháng năm đang mùa mẫu đơn nở rộ.

Hơn mười loại mẫu đơn khoe sắc, có trắng, hồng, tím, mực tím, tím nhạt, rất nhiều loại hắn không thể gọi tên, mẫu đơn mỹ lệ quả nhiên không thẹn

bốn chữ Quốc sắc thiên hương.

Vũ Mị Nương đứng trong biển hoa cẩn thận tưới nước, dung mạo kiều diễm át cả mẫu đơn.

- Đỗ lang!

Vũ Mị Nương cười mỉm, từ trong biển hoa đi ra.

Đỗ Hà cũng thừa cơ ôm lấy eo thon, cười nói:

- Không ngờ Mị Nương yêu thích mẫu đơn.

Vũ Mị Nương cười đáp:

- Mị Nương rất hâm mộ mẫu đơn, dù hoa nở ngắn nhưng bộc lộ vẻ đẹp nhất

cho thế nhân. Mị Nương cảm thấy nhân sinh cũng là như thế, không cầu có

thể sống lâu trăm tuổi, sống sao ý nghĩa mới được, là mong muốn lớn nhất của thiếp.

Ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong với tương lai.

Đỗ Hà cười nhẹ, chẳng trách giai nhân trong ngực có thể trở thành hoàng đế trong lịch sử, có khát vọng và tài năng như vậy, không làm ra sự nghiệp mới là lạ. Nàng vốn yêu thích mẫu đơn, không trách vì mẫu đơn kháng chỉ không khai mở mà giận dữ đày ra khỏi Trường An, sung quân Lạc Dương.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc đen dày thanh tú, nói:

- Mẫu đơn tuy đẹp, nhưng sao so được với một phần của Mị Nương.

Vũ Mị Nương cười dịu dàng:

- Biết chàng nói những lời này để ta vui nhưng vẫn thích......

Trong mắt nàng lóe lên ánh giảo hoạt, nói:

- Đỗ lang này tới là vì chuyện của Bách Thắng đổ phường!

Đỗ Hà khẽ dí vào mũi nàng:

- Nàng biết rồi?

Vũ Mị Nương vùi đầu vào ngực ái lang nói:

- Mị Nương hiểu rõ Đỗ lang, biết rõ Đỗ lang quyết định không phải vì vọng động sát niệm, lạm sát kẻ vô tội. Giết Thường Bách Vạn, chỉ có thể

chứng minh Thường Bách Vạn đáng chết. Thường Bách Vạn cùng Đỗ lang không oán không cừu, có thể làm cho chàng động sát tâm cũng chỉ có thể là

người sau màn. Nhìn trong cả triều, chính thức khiến Đỗ lang kiêng kỵ

cũng chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ. Có vết xe đổ Bách Túy Hiên, Bách Thắng đổ

phường có hắn âm thầm khống chế không hề có chút kỳ quái.

- Thần cơ diệu toán!

Đỗ Hà tự đáy lòng tán thưởng, Vũ Mị Nương thật đúng là kỳ tài hiếm có, trực giác như vậy ngay cả hắn cũng không có, nói khẽ:

- Đã biết là hắn, về sau làm việc phải cẩn thận một chút, lão hồ ly này

không dễ đối phó. Chúng ta có thể hai lần lấy được ưu thế đều do nàng

ngầm giúp đỡ, nếu để hắn phát hiện sự hiện hữu của nàng vậy thì hậu quả

sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Vũ Mị Nương ngửa đầu, nhìn xem ái lang lo lắng cho mình thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào:

- Mị Nương hiểu được, bất quá Mị Nương cảm thấy Trưởng Tôn lão hồ ly đem

tâm tư đặt trên người Đỗ lang, không biết sự tồn tại của Mị Nương là một cơ hội để chúng ta lợi dụng. Bị động chờ hắn đánh chi bằng chủ động,

không ngừng gia tăng cách biệt mới có thể chèn ép địch nhân.

Đỗ Hà biết nàng nói không giả, hỏi:

- Vậy theo Mị Nương nên làm như thế nào.

Đôi mắt mê người của Vũ Mị Nương lóe lên vẻ trí tuệ:

- Trưởng Tôn lão hồ ly bị cấm lên triều, không ra khỏi cửa hai bước,

chúng ta muốn thắng hắn, còn phải chờ hắn đi ra mới được. Bất quá như

vậy cũng tương đương cho chúng ta một cơ hội. Trưởng Tôn lão hồ ly khó

có thể đối phó, nhưng hồ ly bị giam trong ***g sao có thể là đối thủ?

Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện tại bị quản chế, chúng ta sao không lợi dụng

cơ hội khuếch đại thành quả chiến đấu, cho hắn một kích trầm trọng?

Đỗ Hà trong mắt sáng ngời, đã hiểu cách nghĩ của Vũ Mị Nương.

Cái này là sự khác biệt giữa Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương!

Luận tài trí Đỗ Hà tuyệt đối không kém cỏi Vũ Mị Nương nhưng bản tính hắn

cũng không thích đấu tranh chính trị, tránh được nên tránh, chỉ đến thời điểm quan hệ đến mình mới xuất động xuất kích, dùng tài trí lực lượng

bản thân để chiến thắng. Vũ Mị Nương bất đồng, trong mắt nàng, bằng hữu

sẽ được che chở còn địch nhân phải tiêu diệt.

Nói tóm lại, Đỗ Hà

so với Mị Nương nhiều hơn một chút nhân tính còn Vũ Mị Nương so với Đỗ

Hà càng thêm thích hợp làm một chính khách, cũng càng thêm lãnh khốc vô

tình.

Đỗ Hà dĩ nhiên minh bạch ý tứ của Vũ Mị Nương. Hiện giờ

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị nhốt trong phủ, cho dù lợi hại đến mấy cũng bị hạn

chế, đây là thời điểm hắn suy yếu nhất, cũng là thời điểm đối phó tốt

nhất.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đã mở Bách Túy Hiên, Bách Thắng đổ phường, vậy nhất định còn có sản nghiệp khác. Vũ Mị Nương đúng là thừa dịp năng lực Trưởng Tôn Vô Kỵ bị hạn chế khiến một mẻ hốt gọn những thế lực

trong bóng tối của hắn, ngày hắn trở lại không có chỗ để dựa vào, càng

thêm dễ dàng đối phó rồi.

Đỗ Hà trầm mặc một lát, nhìn xem Vũ Mị

Nương đang tràn đầy đấu chí cũng đồng ý yêu cầu của nàng, dù sao Vũ Mị

Nương căm thù Trưởng Tôn Vô Kỵ như thế hoàn toàn là vì mình. Nàng đã có

tâm đấu tranh với Trưởng Tôn Vô Kỵ đến cùng vì mình, với tư cách trượng

phu, bản thân sao không ủng hộ?

Hắn chợt nhớ tới quá trình Vũ Mị

Nương đánh ngã Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lịch sử, lại nghĩ đến bản thân hai lần nhờ tay nàng khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ, đáy lòng nói thầm:

- Có lẽ Mị Nương thật sự là khắc tinh của lão hồ ly, bằng không nàng lúc

trước như thế nào trùng hợp trong lúc vô tình nghe được tin tức Trưởng

Tôn Thuận Đức phục kích La Thông, Phòng Di Ái, như thế nào lại may mắn

thế nào bởi vì hai Vũ mà phát hiện Bách Thắng đổ phường là một trong

những cứ điểm của Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trong lịch sử Trưởng Tôn Vô Kỵ bị bại trong tay Vũ Mị Nương, đời này lịch sử có lẽ sẽ tái diễn.

Nghĩ đến chỗ này, Đỗ Hà đột nhiên cười một tiếng nói:

- Cứ như vậy đi, ta ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, vợ chồng liên thủ,

Trưởng Tôn Vô Kỵ cho dù giảo hoạt, cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của

chúng ta.

Vũ Mị Nương nghe xong thì nụ cười như hoa mẫu đơn càng thêm chói lọi.

Đỗ Hà rung động, nghĩ thầm không thể cưỡng lại, dù lý trí bảo nên rời đi nhưng ngược lại ôm Vũ Mị Nương càng chặt hơn.

Vũ Mị Nương đột nhiên cảm thấy bị Đỗ Hà ôm siết, nhìn sang thấy trên mặt ái lang tràn đầy thỏa mãn, gò má khẽ đỏ ửng.

Nàng ẩn ẩn minh bạch tâm tư của Đỗ Hà, trong lòng càng thêm thẹn thùng.

Đỗ Hà chần chờ cúi đầu, thấy Vũ Mị Nương ngượng ngùng nghiêng mặt, lông

mày gảy nhẹ, mắt phượng khép hờ, môi son ẩm ướt, hai má hiện hồng, kìm

lòng không được cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào.

Vũ Mị Nương gấp

rút không kịp đề phòng, thân thể thoáng cứng lại, hai người tuy thân mật nhưng vẫn là lần đầu tiên hôn môi, nghiêm khắc mà nói thì đây là nụ hôn đầu đời của nàng.

Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy lại để cho người

trong lòng chiếm đi, Vũ Mị Nương không biết làm sao quên giãy dụa, tùy ý Đỗ Hà mọi cách nhấm nháp. Lúc ban đầu Vũ Mị Nương phản ứng cứng ngắc,

có chút lạnh nhạt, nhưng sau đó cũng nhiệt tình đáp lại.

Hai người vong tình quấn quýt, phảng phất cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại có bọn họ.

Theo thời gian trôi đi, Đỗ Hà dần dần cảm thấy chưa đủ, tay không tự chủ từ

cổ áo luồn sâu vào chiến hào, ngón tay linh hoạt như rắn thăm dò bên

trong, không ngừng xoa nắn đào sơn.

- A!

Vũ Mị Nương bị xoa vào chỗ mẫn cảm rên rỉ, nửa mở con mắt, trầm ngâm nói:

- Đừng...... Đừng......, đừng ở chỗ này............ Đi...... Gian phòng.

Vũ Mị Nương dưới sự kích thích cuồng nhiệt của Đỗ Hà cũng có chút ý loạn

tình mê. Nàng không phải như nữ tử bình thường, không quá xem trọng lễ

tiết, trong lòng đã sớm coi Đỗ Hà là trượng phu, không ngại dâng hiến,

về phần đêm tân hôn không thèm để ý. Nhưng nữ tính trời sinh rụt rè

khiến nàng ngại ở bên ngoài ân ái.

Đỗ Hà dục hỏa đã dấy lên, vốn

định chịu đựng nỗi khổ nhất thời, cưỡng ép đem hỏa diệt đi để lần đầu

tiên vào đêm tân hôn nhưng lời này của Vũ Mị Nương hiển nhiên đã có ý

hiến thân, hắn sao có thể chịu được, bế xốc nàng vào phòng.

Hắn mở phòng đặt Vũ Mị Nương trên giường, nhanh chóng đóng cửa.

Vũ Mị Nương cơ hồ chính là Ðát Kỷ tái thế, Hồ Ly tinh đầu thai, con mắt như cười, cực kỳ mê người.

Đỗ Hà như mãnh hổ nhào tới, theo bản năng khiến cả hai cởi bỏ y phục cho nhau.

Ân ái triền miên, yêu kiều không ngừng, một phòng đều xuân.

Chỉ là ban ngày ái ân, trái với phong hoá!

Cho đến giữa trưa, Đỗ Hà mới tỉnh lại.

Vũ Mị Nương cười ngọt ngào, ngủ say sưa, Đỗ Hà dịu dàng hôn lên đôi má

xinh đẹp, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận càng nổi lòng trêu đùa, đôi tay

đùa nghịch trên thân thể.

Vũ Mị Nương rốt cục không thể giả vờ, dụi đầu vào ***g ngực tráng kiện của Đỗ Hà.

Ngọc thể vặn vẹo, tất nhiên là xuân quang vô hạn.

Đỗ Hà thực biết vị, nhịn không được lại cùng Vũ Mị Nương hồ thiên hồ địa hồ đồ một phen.

Đến khi mặt trời về tây hai người mới chuẩn bị rời giường.