Đại Đường Đạo Soái

Chương 432: Ôn tình

Có những lời thật sự rất khó mở miệng, dù Đỗ Hà đã quyết định chủ ý,

quyết định muốn cưới Vũ Mị Nương, nhưng làm sao mở miệng giải thích rõ

cùng Trường Nhạc và Tuyết Nhạn vẫn là chuyện phiền não lớn nhất trong

lòng hắn, làm hắn luôn tối sầm mặt mũi, khó thể thảnh thơi.

Rời

khỏi nơi ở của Tần Dục, Đỗ Hà đã suy nghĩ tới việc này, đi chậm rãi từng bước về tới cửa nhà cũng không nghĩ ra được nên làm sao nói rõ.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đã vào đêm, vầng trăng sáng nhô cao, những ngôi

sao sáng bao phủ đầy trời, hiện tại hắn mới phát hiện đã đến giờ Hợi hai khắc, cũng khoảng chín giờ rưỡi tối, thầm nghĩ:

- Trường Nhạc cùng Tuyết Nhạn hẳn là đã ngủ!

Cổ nhân bởi vì không có hạng mục giải trí đặc thù gì, vì vậy đối với công

việc cùng nghỉ ngơi luôn rất đúng giờ giấc. Ngủ sớm dậy sớm chủ yếu đã

nuôi dưỡng thành thói quen, người nhà nghèo càng là như thế. Họ không

lãng phí được dầu thắp đèn, trời vừa tối họ sẽ lập tức lên giường nghỉ

sớm. Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn còn hoàn hảo không cần ưu sầu về

tiền bạc, có thể sẽ thức muộn hơn một chút, nhưng chín giờ rưỡi tối cũng đã là cực hạn.

Địa vị của Đỗ Hà dần tăng lên, công việc nặng nề, có khi hắn bởi vì xã giao hoặc bởi việc công mà bận rộn làm việc tới

nửa đêm. Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn luôn kiên trì chờ hắn về nhà,

nhưng hắn không đành lòng để hai vị phu nhân chờ đợi mệt nhọc nên nhiều

lần khuyên bảo, nhị nữ không chịu nổi lời khuyên của hắn cuối cùng đành

thỏa hiệp, tới chín giờ rưỡi cũng là thời khắc cuối cùng.

Gõ cửa

lớn đi vào phủ đệ, bên trong phủ hoàn toàn tĩnh mịch, không thấy bóng

người hầu hay tỳ nữ nào. Ánh trăng bao phủ cả Đỗ phủ lộ ra vẻ yên tĩnh

êm ả, ngẫu nhiên vang vọng thanh âm côn trùng kêu rả rít, tựa hồ báo

hiệu mùa hè đã sắp đến.

Đỗ Hà đi chậm trên hành lang đến đại sảnh, thầm nghĩ:

- Thời gian không còn sớm, hết thảy đợi tới ngày mai rồi nói sau, vừa lúc đêm nay có thể cẩn thận suy nghĩ nên làm sao mở miệng.

Đi đến gần, Đỗ Hà ngoài ý liệu phát hiện đèn đuốc trong đại sảnh vẫn còn

sáng ngời, tựa hồ vẫn còn người chưa ngủ, không khỏi suy nghĩ:

- Chẳng lẽ Trường Nhạc cùng Tuyết Nhạn còn chưa đi ngủ?

Đi tới cửa đại sảnh, hắn đột nhiên bật cười, Trường Nhạc cùng Lý Tuyết

Nhạn ngồi trên ghế đang gục xuống bàn ngủ gật, trước mặt hai nàng còn

đặt đĩa quế hoa hương cao mà hắn thích ăn nhất.

Đỗ Hà bước nhẹ tới, gọi tên hai nàng.

Nhị nữ cũng chưa hoàn toàn ngủ say, nghe được tiếng gọi mờ mịt mở hai mắt,

gương mặt áp trên mặt bàn biến thành đỏ hồng, để lại dấu vết, dáng vẻ có chút chật vật. Nhìn thấy Đỗ Hà cười cười nhìn hai nàng, gương mặt nhị

nữ liền đỏ ửng, có chút ngượng ngùng.

Trường Nhạc sửa sang lại dáng vẻ chật vật thật nhanh, lại sửa sang mái tóc, khôi phục lại khí độ một công chúa, ôn nhu nói:

- Đỗ lang đã trở về!

Nói xong tiến lên giúp hắn tháo bỏ áo khoác, đặt lên giá áo bên cạnh.

Đỗ Hà mỉm cười nhìn hai nàng nói:

- Không phải ta đã dặn rồi sao, không cần chờ ta, xem hai nàng ngủ mệt như vậy trong lòng ta sẽ không thoải mái.

Lý Tuyết Nhạn vẫn còn thẹn thùng, bộ dạng thật ngượng ngùng thấp giọng nói:

- Hôm nay là ngày đặc thù thôi!

Đỗ Hà khó hiểu, là ngày đặc thù gì đây, hắn nghĩ kỹ lại, cũng không phải sinh nhật của nhau, hay là ngày kỷ niệm gì đó.

Trường Nhạc che miệng cười khẽ:

- Được rồi, để thiếp thân nói đi, kỳ thật là do Tuyết Nhạn tự mình xuống

bếp làm ít điểm tâm cho Đỗ lang, muốn Đỗ lang nếm thử hương vị!

Ánh mắt Đỗ Hà thật hoài nghi nhìn Lý Tuyết Nhạn, có chút không tin, Trường

Nhạc xuống bếp thì thôi, Lý Tuyết Nhạn vốn không hề cầm qua dụng cụ làm

bếp, nói nàng xuống bếp…Hắn không khỏi nhớ lại trù nghệ sát nhân của nữ

nhân vật trong phim hoạt hình, có cảm giác không rét mà run.

Lý Tuyết Nhạn phát giác vẻ hoài nghi trong mắt Đỗ Hà, nhịn không được nhướng mày tức giận nói:

- Gương mặt của huynh là diễn cảm gì đây, không tin muội sao? Không muốn ăn thì thôi…muội đem cho chó ăn!

Miệng nàng dữ dằn lên, giống như một đầu hồ ly bị giẫm phải đuôi, bừa bãi nhảy dựng phản ứng thật lớn.

Nhớ tới bản thân mình suốt một tháng cố gắng, mười ngón tay bị thương hết

năm sáu ngón để đổi lấy kết quả hôm nay, làm cho người ta chán ghét như

thế, cảm thấy thật ủy khuất bưng lên đĩa quế hoa hương cao trên bàn, quả thật có dự tính đem ném cho chó ăn.

Đỗ Hà vội vàng ngăn cản, cười làm lành nói:

- Ta sai, ta sai, phu nhân tốt, vi phu chỉ là có chút ngoài ý muốn, chưa

bao giờ nghĩ tới muội sẽ xuống bếp. Ta ăn, ta tự nhiên muốn ăn, phu nhân tự mình làm điểm tâm, làm sao lại không ăn cho được!

Hắn tay mắt lanh lẹ, khẽ vươn tay đã đem một khối quế hoa hương cao cắn nhanh,

trong mắt không khỏi sáng ngời, điểm tâm tinh thuần ngon miệng, tinh tế

mềm mại, hương thơm nồng nàn, đã nhận được toàn bộ tinh túy của món điểm tâm cần có, có lẽ còn kém đầu bếp thực sự nhưng quyết không kém hơn bao nhiêu, nhất là loại cảm giác ấm áp bên trong dù là đầu bếp tôn sư cũng

không làm được đến.

Hắn thỏa mãn liếm mảnh vỡ trong tay, nói:

- Ta còn muốn ăn nữa!

Lý Tuyết Nhạn nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lửa giận biến mất sạch sẽ, đem điểm tâm đưa tới, bĩu môi nói:

- Không ăn hết muội sẽ không tha thứ cho huynh!

Đỗ Hà chú ý trên ngón tay Lý Tuyết Nhạn có vết thương, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhìn những vết thương trên đầu ngón tay, khó chịu nói:

- Sao phải khổ như vậy chứ?

Lý Tuyết Nhạn nhỏ nhẹ nói:

- Muội hâm mộ Trường Nhạc tỷ tỷ, tỷ có thể làm điểm tâm sáng cho huynh,

muội lại không làm được gì cả. Muội cũng muốn dùng thân phận thê tử làm

điểm tâm cho Đỗ lang, vì vậy học tập với Trường Nhạc tỷ tỷ. Chỉ là không nghĩ ra lại khó như vậy, muội phải bỏ suốt thời gian một tháng mới làm

được đâu!

- Nha đầu ngốc!

Đỗ Hà đau lòng ôm Lý Tuyết Nhạn vào lòng.

Trường Nhạc cũng có chút ai oán nói:

- Chúng ta tuy là công chúa quận chúa, nhưng chuyện gì cũng không làm

được, càng không giúp đỡ được gì cho tướng công, chỉ có thể ra chút sức

lực non nớt này!

Lý Tuyết Nhạn cũng khẽ gật đầu nhẹ thở dài.

Đỗ Hà mơ hồ cảm giác không khí có chút không đúng, Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn tựa hồ có chút đa sầu đa cảm, khó hiểu hỏi:

- Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?

Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn lắc đầu, cười nói không có việc gì.

Đỗ Hà trầm mặc một lúc, chợt hiểu ra điều gì, mấy ngày nay hắn bận rộn

chuyên chú chuyện cải cách Đại Đường, xem nhẹ cảm thụ của hai nàng, thật vất vả lại đột nhiên rời nhà hơn tháng, quả thật có lỗi với hai nàng.

Nghĩ như vậy trong lòng lại áy náy, chính mình rời nhà hơn tháng còn chưa

bồi bồi hai nàng an ủi, đã có lòng muốn cưới thêm thê tử khác, đổi lại

là ai cũng phải có ý tưởng buồn lòng. Cứ như vậy lời thẳng thắn giải

thích vốn đã khó nói ra miệng hiện tại càng thêm khó thể mở miệng.

Kỳ thật Đỗ Hà đã hoàn toàn hiểu sai tâm ý của nhị nữ.

Trực giác của Đỗ Hà cũng không sai, quả thật trong lòng Trường Nhạc cùng Lý

Tuyết Nhạn có chuyện che giấu, do vậy mà đa sầu đa cảm, nhưng thực sự

không phải vì chuyện bị hắn chuyên tâm lo công việc mà lạnh lùng với

mình nên mới có ý nghĩ này.

Bản thân Đỗ Hà không biết được trên

thực tế hắn đã rất chăm lo gia đình, tính cách của hắn nếu xong việc có

thể nhanh chóng về nhà bồi thê tử hắn nhất định sẽ không dây dưa bên

ngoài một khắc nào, có thể cùng người nhà cùng dùng cơm tối, tuyệt sẽ

không ở bên ngoài lang thang, cho dù bận rộn ra sao hoặc cần phải xã

giao, chuyện thứ nhất hắn đã phái người về nhà báo tin, để hai nàng

không cần chờ hắn.

Cho dù dây dưa lỡ việc về muộn, hắn cũng báo tin về nhà, để cho người nhà biết hắn đang làm việc gì.

Loại chuyện này ở thời hiện đại càng dễ dàng, bởi vì có điện thoại di động,

thông tin tiện lợi, nhưng nam nhân thời cổ đại khi làm việc bận rộn

nhưng vẫn lo lắng cho gia đình giống như Đỗ Hà chính là người có một

không hai. Tuy rằng chỉ là cử chỉ bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại làm

trong lòng Trường Nhạc cùng Tuyết Nhạn luôn tràn ngập cảm giác hạnh

phúc.

Tuy rằng Đỗ Hà có đôi khi phải xa nhà đi làm chính sự,

nhưng cũng là vì quốc gia, vì Đại Đường, vì thiên hạ dân chúng nên dù

hai nàng cảm thấy tịch mịch cũng có thể thông hiểu cho hắn.

Có thể gả cho Đỗ Hà, hai nàng chỉ cảm thấy thật hạnh phúc mà không hề có chút oán hận.

Nguyên nhân chân chính khiến hai nàng đa sầu đa cảm không phải tại Đỗ Hà, mà

là bản thân các nàng, tâm kết của hai nàng, đương nhiên có liên hệ chặt

chẽ tới Đỗ Hà.

Khiến hai nàng sầu não như thế nguyên nhân chỉ có một: vô hậu.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu là tội lớn nhất!

Đây là một câu của Mạnh Tử, một câu nói ảnh hưởng suốt mấy ngàn năm lịch sử.

Thời cổ đại bởi vì dân cư cực nhỏ, đối với việc sinh sản đời sau xem trọng vô cùng.

Nhất là người có thân phận, thường thường ai cũng cưới thật nhiều thê thiếp, sinh mấy chục nhi tử nhi nữ, nói ví dụ như vị đầu lĩnh vĩ đại nhất của

Đại Đường hiện tại, hắn có tới mười ba con trai, hai mươi mốt con gái.

Nhưng Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn gả cho Đỗ Hà một người đã tròn ba năm,

người kia cũng đã một năm, nhưng hai nàng lại không hề có dấu hiệu mang

thai lần nào. Nếu như do Đỗ Hà không chịu khó bổn phận làm trượng phu,

không cùng hai nàng ngày đêm ân ái thì còn có thể viện lý do, nhưng Đỗ

Hà là một nam tử bình thường, đối diện hai vị lão bà như hoa như ngọc

hắn miệt mài ân ái không chút lơi lỏng, nhưng lại chưa hề có chút tin

vui nào.

Đối với việc này tuy Đỗ Hà không hề quan tâm tới, hắn

hoàn toàn không đem việc này lưu trong lòng, mặc dù có chút thời điểm

hắn cũng hâm mộ La Thông cùng Phòng Di Ái đều đã có con, nhưng ở việc

này vốn không thể nào bắt buộc. Theo hắn xem ra Trường Nhạc cùng Tuyết

Nhạn đều còn quá trẻ, vừa tròn mười tám mà thôi, ở đời sau xem như là

thiếu nữ vừa trưởng thành, theo góc độ y học mà nói, còn chưa tới thời

kỳ sinh con tốt nhất. Lúc này dù sinh con, xem như sinh non, rất nguy

hiểm, nhất là trong hoàn cảnh y học thiếu thốn lạc hậu của thời cổ đại. Ở kiếp trước hắn từng có một học sinh làm cuộc điều tra, tỉ lệ tử vong ở

hài nhi thời cổ đại cao tới bốn thành, đây là một con số thật sự khủng

bố.

Suy nghĩ cho thân thể Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà

luôn quyết định thuận theo tự nhiên, nếu mang thai thì sinh con, không

mang thai cũng không sao, không gấp gáp, sự nghiệp của hắn còn chưa

thành, cần sinh con gấp như vậy để làm gì.

Đây là tư tưởng điển

hình của người hiện đại, lại hoàn toàn trái ngược với nỗi lo âu của

Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn. Hai nàng đã nghĩ hết phương pháp nhưng

vẫn không đạt tới hiệu quả.

Đối với việc vô hậu này, không chỉ có Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn luôn lo lắng, sốt ruột nhất là mẫu thân

của Đỗ Hà, Chương thị.

Tâm tình của nãi nãi ngóng trông tôn nhi xuất thế ai cũng hiểu rõ.

Mỗi khi nhị nữ đến Thái Quốc Công phủ thăm nhị lão, Chương thị cũng nhịn

không được nhắc tới, cũng không chỉ riêng Chương thị sốt ruột, ngay cả

Lý Thế Dân cùng Lý Đạo Tông hai vị cha vợ cũng phiền nhiễu vì bụng của

hai nhi nữ bảo bối, biến thành nhị nữ vô cùng xấu hổ, áp lực càng ngày

càng lớn.

Thời gian dài tích lũy tâm tình tự nhiên biến thành đa sầu đa cảm.