Đại Đường Đạo Soái

Chương 412: Câu chuyện của khách điếm

Đỗ Hà bỗng nhiên bị câu chuyện của mấy người ngồi bên cạnh thu hút, một hán tử khẩu âm Sơn tây nói:

- Các ngươi có nghe nói không, Tào Đại Thiện Nhân của Dịch Châu Long Môn

bị hai người ngoại lai cưỡng ép phá vỡ cổng nhà, hành hung trước mặt mọi người, tựa hồ bị giết chết.

Một người lùn nói:

- Ta cũng nghe nói, hai người ngoại lai tựa hồ tự xưng là hậu nhân của Triệu lão

gia tử năm đó, nói Tào Đại Thiện Nhân mưu tài hại mệnh, giết chết gia

gia và nãi nãi của bọn họ!

- Đây là lời nói vô căn cứ!

Một vị khách nhân mặc trang phục nông dân ngồi gần bọn hắn gầm lên nói:

- Tào Đại Thiện Nhân thích làm việc thiện, thường giúp đỡ bách tính nghèo khó chúng ta, nếu như hắn mưu tài hại mệnh, là kẻ xấu, vậy trong thiên

hạ không còn người tốt nữa rồi.

Khách nhân Hà Nam không biết rõ tình hình hỏi:

- Tào Đại Thiện Nhân có phải thật sự được gọi là Đại Thiện Nhân không?

- Đúng vậy!

Khách nhân nông dân nói như chém đinh chặt sắt:

- Dương Quảng tàn bạo, các vị sớm đã nghe thấy, cũng không cần nhiều lời. Năm đó, khi hắn lần đầu tiên chinh phạt Cao Ly, Tùy quân nhân các lộ tụ tập đến Trác Quận đạt tới một trăm mười ba vạn người, lực lượng quân sự hơn xa Cao Ly, phân thuỷ bộ đại quân, tiến công Cao Ly, nhưng Dương

Quảng khinh địch, không biết dùng người, Lai Hộ Nhi suất lĩnh thủy sư

Giang Hoài, một trận liền bại, 30 vạn lục quân trúng mai phục, chỉ còn

sống sót hơn hai nghìn bốn trăm người. Lão nông chính là một trong hai

ngàn người đó, bởi vì chân trúng tên, trở thành thương binh. Dương Quảng vì tính mạng của bản thân, vứt bỏ ta như gia súc, trải qua một thời

gian chạy trốn, ta may mắn còn sống, nhưng một chân vì không được trị

liệu kịp thời, bệnh căn không dứt, từ đó về sau phải đi cà nhắc.

Mọi người đồng loạt nhìn qua chân trái của hắn, quả nhiên không giống với người thường, tất cả đều lộ ra thần sắc phẫn hận.

Dương Quảng khinh thường dân sinh dân kế trọng lao dịch, xem hàng trăm dân

chúng như nô bộc sai sử, không có người nào không căm ghét.

- Ta

là một người thọt, quốc gia không cần ta, chỉ có thể ăn xin sống qua

ngày, là Tào Đại Thiện Nhân chứa chấp ta, hắn chẳng những mở rạp cháo

cho chúng ta lấp đầy bao tử, còn không so đo chân của ta, thuê ta trồng

trọt, để một người thọt như ta có thể sống đến bây giờ. Một người tốt

như vậy, ai dám nói hắn mưu tài hại mệnh, ta sẽ liều mạng với người đó.

Vẻ mặt hắn đầy kích động, nhìn tư thế thật sự như có sức lực chiến đấu với người khác.

Khách hàng trong tiệm phần lớn đều là người chờ qua sông, ban đêm gió lớn

sóng lớn, qua sông rất nguy hiểm nên tụ tập lại một chỗ, chờ đến ngày

mai. Đêm dài đằng đẵng, lại không muốn ngủ, có người khơi mào chủ đề,

người ứng đối cũng lập tức mở miệng, hoặc là đưa tin vỉa hè, hoặc là

kinh nghiệm của mình góp chuyện.

Tào gia là phú hộ đại địa chủ

của Long Môn huyện, tư nhân có trăm mẫu ruộng tốt, kinh doanh lúa gạo,

thường xuyên bỏ vốn cứu trợ dân chúng nghèo khổ, thanh danh khắp nơi.

Nhất là người nông phu bị thọt này, bởi vì nhận ân huệ của Tào Đại Thiện

Nhân, càng không tiếc sức lực ca ngợi hắn, khoa trương vợ chồng Tào Đại

Thiện Nhân như Quan Thế Âm Bồ Tát, chuyên môn hạ phàm cứu khổ cứu nạn,

mọi người nghe vậy cũng ngợi khen không dứt.

Đỗ Hà và Vũ Mị Nương nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, nghi vấn hiện ra trong mắt, không biết

người ngoại lai đó có phải người bọn họ muốn tìm hay không, hai người

kia đều đến từ hải ngoại, nói là người ngoại lai hoàn toàn không quá

đáng.

Đỗ Hà đưa mắt ra hiệu cho Vũ Mị Nương hỏi thăm chuyện về người ngoại lai này.

Mặc dù hắn cũng có thể mở miệng, nhưng vào một số thời điểm, sức mạnh của

mỹ nhân có thể thắng được tất cả, nếu để Vũ Mị Nương mở miệng, sẽ có

hiệu quả không tưởng.

Vũ Mị Nương hiểu ý, dịu dàng mỉm cười, phảng phất như mẫu đơn nở rộ, nói:

- Vị đại thúc này, theo ngươi nói, người ngoại lai này thật sự đáng giận, hắn thực hiện được sao? Ông trời cũng không thể để một Đại Thiện Nhân

chết như vậy chứ?

Nông phu kia đã bao giờ nhìn thấy nhân vật như tiên thiên như vậy, bị nụ cười của nàng cướp đi ba hồn bảy vía, một hồi lâu mới kịp phản ứng, không dám nhìn nữa, cung kính đáp:

- Cô

nương, ông trời quả nhiên có mắt. Hai người ngoại lai này không phải lợi hại bình thường, xông thẳng vào Tào phủ, hơn năm mươi tên hộ vệ trong

phủ cũng không phải địch thủ của bọn hắn, chỉ trong nháy mắt đã bị bọn

hắn đánh cho khóc cha gọi mẹ. Lúc ấy ta không có mặt tại hiện trường,

không tận mắt nhìn thấy. Nhưng con trai cả của ta chín là một thành viên trong số hộ vệ, hắn nói những võ sư có chút ít bản lĩnh, ở trước mặt

hai người kia chỉ đáng vứt đi, chỉ một lát sau, hơn năm mươi người đã bị đánh ngã, Tào Đại Thiện Nhân không có cả thời gian chạy trốn, lập tức

bị bọn chúng bắt được.

Phần lớn mọi người trong khách điếm đều bị câu chuyện này hấp dẫn, nghe đến đây, có người sợ hãi thán phục nói:

- Lợi hại như vậy sao? Sau đó thế nào?

Nông phu thọt chân nói tiếp:

- Sau đó…sau đó người ngoại lai nhấc đao giết chết Tào Đại Thiện Nhân,

đúng vào thời điểm vô cùng nguy cấp này, một mũi tên lăng không bay tới, cứu Tào Đại Thiện Nhân. Một thiếu niên anh hùng vọt vào Tào phủ, đừng

tưởng hai người ngoại lai kia lợi hại, thiếu niên kia anh hùng mới là

anh hùng thật sự, chỉ trong nháy mắt đã khuất phục người ngoại lai.

- Vậy người ngoại lai hiện tại như thế nào?

Đỗ Hà nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng.

Nông phu thọt chân lưu loát đáp:

- Đương nhiên là đưa đến quan huyện rồi, Huyện úy Long Môn huyện là một

người chính trực vô tư, rơi vào tay hắn, hai người ngoại lai làm sao

thoát được.

Nghe đến đó, tất cả mọi người đều phá lên cười:

- Thật đúng là ông trời có mắt.

Chủ đề này đã đi đến hồi kết, mọi người lại tiếp tục chuyển sang chủ đề khác.

Đỗ Hà thấy không nghe được tin tức có lợi gì, cùng Vũ Mị Nương ra sau hậu đường nghỉ ngơi.

Dọc đường đi, Vũ Mị Nương nói:

- Đỗ đại ca, ngươi nói, người ngoại lai mà bọn họ nói có thể là người chúng ta muốn tìm hay không?

Đỗ Hà cười nói:

- Ta cũng không thể xác định, nhưng khả năng không phải là không có. Tất

cả mọi chuyện còn cần đến Dịch Châu Long Môn mới biết được.

Hy

vọng là thật, nếu thật sự là bọn hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất

nhiều. Đối phương vượt biển trở về, trừ phi tồn tại cừu gia, chỉ cần

không phải người bệnh tâm thần tuyệt đối không thể động đao giết người

vô tội, bên trong nhất định có nguyên do.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà và Vũ Mị Nương thức dậy, chuẩn bị sẵn sàng, thuê một chiếc thuyền, chạy về phía bờ bắc Hoàng Hà.

Hai người tranh thủ thời gian, sánh vai ngồi ở mũi thuyền du lãm Hoàng Hà

hùng tráng, cùng nhau trò chuyện, khi bọn họ ở cạnh nhau, tựa hồ nói

không hết chuyện.

Đến bờ bắc Hoàng Hà, đi qua Bồ Châu, Bảo Đỉnh,

một đường dọc theo quan đạo Bắc Thượng, năm ngày sau tới được Long Môn.

Đỗ Hà cũng không vội đi tìm Thái Úy địa phương, mà cùng Vũ Mị Nương đi

nghe ngóng tin tức của người ngoại lai ở trong huyện.

Hai canh giờ sau, hai người gặp lại, Vũ Mị Nương nói trước:

- Ta cho rằng Đại Thiện Nhân này có vấn đề rất lớn!

Đỗ Hà cười nói:

- Ta cũng vậy!

Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, người trong huyện vì người

Chu gia làm vô vàn chuyện tốt, bản năng cho rằng bọn họ là người tốt,

không thể làm chuyện xấu, dễ dàng bỏ qu những thứ bản chất.

Đỗ Hà, Vũ Mị Nương là người đứng ngoài quan sát, rất nhanh phát hiện ra điểm đáng ngờ bên trong.