Đại Đường Đạo Soái

Chương 390: Tay không bác sư

Sư tử nuốt con sói vào trong bụng, cơn đói khát còn chưa hoàn toàn giải

trừ, liền phát hiện nguy hiểm tồn tại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía

người đang từ xa bước đến chỗ mình, há chiếc miệng máu chảy đầm đìa,

dáng vẻ khiến người ta đặc biệt sợ hãi.

Nhìn thấy màn này, Đỗ Hà

thoáng biến sắc, tình cảnh này, rõ ràng cho thấy sắp sửa có một tiết mục tay không đánh sư tử. Chuyện tương tự, hắn đã từng nghe nói, cũng đã

từng thấy trên ti vi, nhưng sự thật phát sinh trước mắt lại có vẻ không

tiếp thụ được. Dù sao con người cũng không giống với dã thú, trong lòng

hắn có bài xích rất sâu sắc với chuyện này.

Lý Thế Dân cũng sững

sờ. Hắn cũng có suy nghĩ đồng dạng như Đỗ Hà, nhìn dã thú và dã thú chém giết lẫn nhau, có thể thừa nhận, nhưng biểu diễn chém giết sinh tử giữa người và dã thú, lại khiến Đường triều vốn chú trọng nhân đạo khó lòng

tiếp nhận.

Những người có suy nghĩ đồng dạng không chỉ có hai

người bọn họ, ngay cả những mãnh tướng như Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức,

Trình Giảo Kim cũng nhíu mày, hổ gấu bọn họ cũng không phải không giết

qua, nhưng phần lớn đều là vì dân trừ hại hoặc là vô tình gặp được trong núi, loại biểu diễn chém giết giữa người và dã thú này, bọn họ cũng là

lần đầu nhìn thấy. Theo bọn hắn thấy, nếu là dũng giả thật sự nên dấn

thân vào chiến trường, vì nước vì dân. Loại người lấy vũ dũng ra biểu

diễn, thật sự có chút khó tin, cũng khó có thể tiếp nhận.

Ngay cả những mãnh tướng thân kinh qua bách chiến còn như vậy, những văn nhân càng không cần phải nói, sắc mặt trắng nhợt.

Nhưng lúc này bọn họ muốn ngăn cản trận thi đấu này đã không còn khả năng.

Bên trong hàng rào cao ngất, cự hán đã đi tới trước mặt sư tử, trong

nháy mắt sinh tử này kêu hắn dừng lại, không khác gì khiến hắn toi mạng.

Nhưng đám người man di sống trên thảo nguyên kia, nhìn thấy tình cảnh này lại cảm giác hưng phấn, bọn họ bất chấp thái độ, ủng hộ cự hán.

Nếu không cách nào ngăn lại, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nại, nhìn trận chiến đấu giữa người và thú hiếm có này.

Mọi người vừa rồi đã nhìn thấy con sư tử cường hãn như thế nào, tất cả đều

toát mồ hôi lạnh cho cự hán, nhưng cũng biết nếu A Nhĩ Bá Khắc Bố đã có

lá gan để cho cự hán này xuất hiện, cự hán này nhất định cũng có bản

lĩnh của hắn, thắng bại càng không thể nào phán đoán.

Đỗ Hà hết sức chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cự hán.

Cự hán này phía trên cởi trần, phía dưới mặc một chiếc quần cũ nát, cánh

tay cơ bắp của hắn phảng phất ẩn chứa lực lượng vô cùng. Hắn tùy tiện

búi nắm tóc rối bời sau đầu. Trên khuôn mặt thô ráp có một chòm râu

ngắn, đôi mắt hổ kiên cường. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lập loè lúc

sáng lúc tối, phảng phất như có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt trong mắt

hắn. Trên người hắn chằng chịt vết thương, đếm cũng không xuể.

Đỗ Hà chú ý, vết sẹo trên người cự hán không giống người thường. Vết sẹo

trên người người bình thường, đa số đều là vết đao kiếm thương, nhưng

vết sẹo trên người cự hán toàn bộ đều là vết tổn thương do móng vuốt và

vết cắn, đó là thương tích bị móng vuốt sắc bén của dã thú và vết răng

gây ra, phát hiện ra điểm này, thân phận của cự hán cũng bại lộ.

Hắn là nô lệ, chuyên môn cung cấp niềm vui cho đám quý tộc bằng cách dùng tay không đấu thú.

- Tựa hồ nô lệ đấu thú thịnh hành ở La Mã, người Ả Rập phần lớn đều là

tín đồ đạo Hồi, bọn họ thờ phụng đạo Islam, lẽ ra không nên thịnh hành

đấu thú mới đúng.

Đỗ Hà nghĩ không sai.

Người Ả Rập kỳ

thật cũng không thịnh hành đấu thú, nhưng trước đây không lâu, đại quân

Ảrập đánh vào Syria, Palestine của đế quốc Byzantine. Đế quốc Byzantine

được xưng là đế quốc Đông La Mã, năm đó sau khi đế quốc La Mã sụp đổ,

chỉ còn lại đế quốc Byzantine tồn tại.

Bọn họ vẫn có tập tục đấu thú như trước.

Sau khi người Ả Rập đánh vào Syria, thu được nơi nô lệ đấu thú và nô lệ vô cùng dũng mãnh.

Cự hán này tên là Tư Ba Đạt Khắc Tư, đương nhiên đây không phải tên thật

của hắn, nhưng hắn cũng là đồng tộc với nô lệ Tư Ba Đạt Khắc Tư người

khởi nghĩa trong lịch sử, hơn nữa cũng có được lực lượng dũng mãnh phi

thường không thua kém Tư Ba Đạt Khắc Tư, cho nên trong sân đấu mọi người đều gọi hắn là Tư Ba Đạt Khắc Tư, dần dần, cái tên này biến thành tên

gọi của hắn.

Người này có lòng ganh đua vô cùng, trước đó khi lần đầu tiên Đại Đường duyệt binh hù dọa thiên hạ. Sứ giả đế quốc Ảrập quay về hồi báo với quân vương Âu Mạch Nhĩ của bọn họ, tỏ vẻ quân đội Đại

Đường hơn xa quân đội của bọn hắn. Lời này khiến cho Âu Mạch Nhĩ cảm

thấy rất khó chịu, cảm thấy mình kém cỏi, muốn tìm lại chút sĩ diện,

cũng muốn làm cho đế quốc Đại Đường biết rõ quốc gia của mình cũng không kém cỏi, hoàn toàn có thể sánh ngang với bọn họ.

Tư Ba Đạt Khắc

Tư dũng mãnh gan dạ, Âu Mạch Nhĩ cũng có nghe thấy, hắn là giác đấu sĩ

mạnh nhất của Byzantine, những người dũng mãnh như hắn, ở khắp đế quốc

Byzantine cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vì vậy Âu Mạch Nhĩ cũng nghĩ cách, hắn tự mình tiếp kiến Tư Ba Đạt Khắc Tư, tỏ vẻ chỉ cần

Tư Ba Đạt Khắc Tư có thể phát huy sự dũng mãnh phi thành của dũng sĩ đế

quốc Ả rập trước mặt Lý Thế Dân thì sẽ cho hắn tự do, thậm chí còn có

thể cho hắn làm tướng, để hắn trở thành quý tộc.

Ngay từ khi bắt

đầu, Tư Ba Đạt Khắc Tư đã có tâm tư dương oai vì nước, đấu thú cũng

không phải hạng mục người Ả Rập ưa thích, chỉ là chuyện phiếm mà thôi.

Đối với những quốc gia chưa quen thuộc với phương tây như người Đại Đường lại hoàn toàn không biết.

Trong mắt Tư Ba Đạt Khắc Tư bốc cháy hỏa diễm, tự do, đối với một tên đầy tớ

mà nói là yêu cầu xa vời lớn nhất, giết chết con sư tử kia thì có thể

được tự do.

Hắn giơ nắm đấm, ngưng tụ lực lượng, trên người

truyền ra những thanh âm như rang đậu, đó là khi xương cốt ma sát, phát

ra tiếng vang.

Sư tử tựa hồ cũng ý thức được địch nhân trước mắt

khó đối phó, nhe răng nhếch miệng, móng vuốt sắc bén xâm nhập trong đất, chậm chạp không phát động thế tấn công.

Những người xung quanh gắt gao nhìn bọn hắn, không dám thở mạnh.

- Hừ.

Tư Ba Đạt Khắc Tư đột nhiên quát to một tiếng, bước đến phía trước.

Sư tử chịu kích thích nổi giận gầm lên, cả cả thân hình như lò xo áp súc, lập tức bắn về hướng Tư Ba Đạt Khắc Tư.

Tư Ba Đạt Khắc Tư hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, quyết đoán mà dũng cảm

đón đỡ. Hắn sớm đã có kinh nghiệm đối phó với sư tử, khi sư tử lao

xuống, lực lượng hơn xa con người, cũng không phải là nhân lực có thể

ngăn cản, chỉ có trước khi sư tử tăng tốc tiên hạ thủ vi cường, mới có

thể tránh được cú bổ ngàn cân này.

Sư tử có lực lượng cường

hoành, tốc độ cực nhanh, muốn dùng tay không độc chiến với nó, chiến đấu cận thân chính là phương thức chiến thắng duy nhất.

Thiết quyền

nặng tựa nghìn cân trực tiếp đánh vào cạnh ngoài khoang miệng sư tử,

nhưng đúng vào lúc này, móng vuốt sắc bén của sư tử đã chộp tới ngực Tư

Ba Đạt Khắc Tư, chỉ cần có thể khiến Tư Ba Đạt Khắc Tư bổ nhào thì thắng bại sẽ được quyết định.

Trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc

này, Tư Ba Đạt Khắc Tư làm ra một cử động không ngờ, hắn dùng tay trái

làm tấm chắn chắn trước ngực, móng vuốt sắc bén của con sư tử xâm nhập

cánh tay của hắn, đâm vào da thịt của hắn, trong chốc lát cánh tay kia

đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng Tư Ba Đạt Khắc Tư lại hoàn toàn không nhíu mày, tựa hồ cánh tay kia căn bản không phải cơ thể của hắn.

Hắn dũng mãnh gan dạ như vậy, cho dù là những hổ tướng như Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức cũng vô cùng chấn động.

Tư Ba Đạt Khắc Tư cưỡng ép chặn thế tấn công của sư tử, nghiêng người chui vào lòng sư tử, hất văng nó xuống đất.

Lần này hắn bắt được tử huyệt của sư tử, hai người dán gần như thế, lực lượng của sư tử căn bản không cách nào phát huy.

Tư Ba Đạt Khắc Tư dùng cánh tay trái bị thương kẹp chặt đầu sư tử, túm chặt da nó, tay còn lại không ngừng đánh vào mắt nó.

Sư tử giãy dụa, móng vuốt sắc bén không ngừng cào cấu thân hình Tư Ba Đạt

Khắc Tư, Tư Ba Đạt Khắc Tư vẫn bình thản, thiết quyền không ngừng rơi

vào người sư tử, không bao lâu đã đánh cho nó mắt, miệng, mũi, tai khắp

nơi đổ máu. Vào thời khắc sinh tử, hai bên đã gian nan lấy mạng đổi

mạng.

Tình huống như vậy duy trì khoảng nửa nén hương, sư tử giãy dụa càng ngày càng yếu, cuối cùng nhất nằm rạp trên đất, không thể nhúc nhích, đi đời nhà ma.

Tư Ba Đạt Khắc Tư từ trên thân thể sư tử

bò lên, ầm ĩ hét dài, tiếng hét truyền ra ngoài, âm thanh chấn động khắp nơi, nhưng vẫn không phát tiết hết tất cả niềm vui sướng trong lòng

hắn.

Trước kia hắn đã từng chiến đấu với hổ báo, nhưng đều có vũ khí, tay không đấu với sư tử như vậy cũng là lần đầu tiên.

Trên người hắn có không dưới trăm vết thương do sư tử để lại, nhưng hắn vẫn

hoàn toàn không bị thương, hoàn toàn không có phản ứng.

Đối với những nô lệ chuyên môn đấu thú như hắn, những vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.

Lý Thế Dân sợ hãi nói:

- Anh hùng đương thời còn ai bằng người này?

Hắn sớm đã âm thầm phân phó người truyền ngự y đến, kêu bọn họ tiến nhập hội trường băng bó cho Tư Ba Đạt Khắc Tư.

- Hán tử thật sự.

Đỗ Hà im lặng hồi lâu, nhớ tới trận ác đấu vừa rồi, không khỏi tán thưởng.

Lý Nghiệp Tự ngạc nhiên nói:

- Người tên là Tư Ba Đạt Khắc Tư này thân thủ nhanh nhẹn, tại sao không

trực tiếp trèo lên lưng sư tử? Chỉ cần trèo lên lưng nó, hắn sẽ không

phải chịu khổ như vậy.

Đỗ Hà cười nói:

- Sư tử không giống với lão hổ, sư tử chẳng những linh hoạt hơn xa lão hổ, trí tuệ càng hơn lão hổ gấp 10 lần. Nó sẽ không đơn giản để cho người ta trèo lên lưng

minh, ta tin tưởng người có thể leo lên lưng nó, khắp thiên hạ cũng có

thể đếm được trên đầu ngón tay. Tư Ba Đạt Khắc Tư chắc chắn rất hiểu rõ

tập tính của sư tử, biết thể lực, tốc độ và lực lượng của mình đều kém

hơn sư tử, cho nên lựa chọn phương pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất.

Đúng vào lúc tất cả mọi người đang ca ngợi Tư Ba Đạt Khắc Tư, A Nhĩ Bá Khắc Bố đột nhiên đứng ra nói:

- Tư Ba Đạt Khắc Tư chính là một trong những dũng giả của Đại Thực quốc

ta, không biết trên đời còn có thể tìm ra dũng sĩ nào gan dạ dũng mãnh

như vậy? Ở đây ta còn một con sư tử, ai dám thử không.

Ngữ khí

của hắn cũng không hùng hổ dọa người, thực sự không phải đang gây hấn,

mà là đang khoe khoang, khoe khoang dũng sĩ của Đại Thực quốc không ai

có thể so sánh.

Lời này vừa ra, lập tức chọc tức tất cả dũng sĩ trên yến hội.

Hai vị hổ tướng Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức đang định ứng chiến, nhưng lại có người đoạt trước.

Đỗ Hà mỉm cười, đứng ra nói:

- Để ta, tay không đấu với sư tử quả thật quá huyết tinh, ta không dám, nhưng chơi với sư tử vẫn có mấy phần nắm chắc.