Đại Đường Đạo Soái

Chương 380: Thần câu cao ngạo

Đỗ Hà cũng muốn nhìn xem rút cuộc là con ngựa như thế nào, có

thể làm cho dân tộc trên thảo nguyên thúc thủ vô sách, đi nhanh tiến vào đình viện, cảnh tượng trong sân lại khiến cho hắn chấn động, đó là một

con tuấn mã khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, xác thực phải nói là

thiên mã.

Thiên mã này to lớn hơn giống ngựa bình thường rất

nhiều, tứ chi tráng kiện thon dài, cơ bắp giống như được đúc bằng thép,

làn da bóng loáng, giàu sức sống, lông bờm màu trắng đong đưa trong gió

giống như vạn đạo bông tuyết bay múa, dưới ánh mặt trời vừa kiêu ngạo mà phiêu đãng.

Toàn thân nó tràn đầy cảm giác bạo tạc, hai mắt sáng quắc tản mát ra khí tức cuồng dã, đó là ý chí chiến đấu cao ngạo bất

khuất, mơ hồ còn có một chút khinh thường, tựa hồ thiên hạ to lớn, không có người nào có tư cách ngồi lên lưng nó.

Điều khiến Đỗ Hà để ý

chính là phía trên mũi thiên mã hơi nhô ra ngoài, có chút giống như đầu

thỏ, khiến hắn nhớ tới con ngựa Xích Thố mà Lữ Bố đã cưỡi thời kỳ Tam

quốc, tương truyền Xích Thố toàn thân màu lửa hồng, đầu giống như đầu

thỏ, cho nên được gọi là Xích Thố.

- Cái mũi này cũng giống như con thỏ, chẳng lẽ cùng loại với Xích Thố.

Đỗ Hà khẽ mỉm cười, thầm nghĩ.

Đỗ Hà không biết nhiều về ngựa, cũng không biết đầu ngựa là điểm mấu chốt để xem tướng ngựa.

Trên mặt đất, Đại Độ Thiết chật vật ngã xuống bên cạnh, hiển nhiên là bị con ngựa hất xuống.

Thiên mã cao ngạo ngẩng cao đầu, tựa như không thèm để ý đến kẻ thất bại ngã trên mặt đất.

Đỗ Hà thoáng thất thần, thiên mã này có bộ lông như tuyết trắng, hoàn toàn không có tạp sắc, mang tới cho người ta mỹ cảm như mộng ảo, lại khiến

người ta sợ hãi thán phục, say mê. Nếu ở thời hiện đại, cưỡi nó đi,

tuyệt đối phong cách không thua kém Rolls-Royce Phantom, tin rằng không

có cô gái nào cũng thể kháng cự lại sự mê hoặc này.

Trước kia Đỗ

Hà còn cảm thấy kỳ quái, tại sao Đông Đột Quyết và Tiết Duyên Đà lại vì

một con ngựa mà xung đột vũ trang, nhưng hiện tại nhìn thấy con ngựa này hắn mới hiểu được, con ngựa này trong mắt người yêu ngựa có thể so sánh với Điêu Thuyền, là vật báu vô giá, vạn kim khó cầu.

Loại thần câu này chỉ có thể xứng đôi với anh hùng Đại Đường ta.

Đỗ Hà trước đó chỉ thầm có suy nghĩ này, thành hay không thành cũng không

quá để ý, dù sao cũng chỉ là một con ngựa, nhưng hiện giờ suy nghĩ của

hắn đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng hạ quyết tâm, phải mạnh mẽ cưỡng

đoạt con thần câu này lưu lại.

Đại Độ Thiết nhìn thấy Đỗ Hà và

Dục Cốc Thiết cùng nhau xông tới, vội vàng bò dậy, chắn trước mặt thiên

mã, che chở nó, cảnh giác nhìn hai người. Nhưng con ngựa kia tựa hồ cũng không lĩnh tình, trực tiếp hất đầu về phía trước, khiến Đại Độ Thiết té nhào xuống đất, sau đó cao ngạo phát ra hai tiếng thở phì phì, vẻ mặt

như xem thường.

- Không thể nào?

Đỗ Hà dụi mắt, chuyện gì thế này, ngay cả ngựa cũng biết khinh bỉ người sao?

Dục Cốc Thiết cười hả hê, vẻ mặt trêu tức.

Đại Độ Thiết bị con ngựa đánh ngã trước mặt mọi người, vốn đã vô cùng phẫn

nộ, lại nghe thấy tiếng cười của Dục Cốc Thiết, thẹn quá hoá giận, chỉ

là kiêng kỵ Đỗ Hà ở đây, không có bộc phát, nén giận chất vấn:

- Các ngươi tới đây làm gì?

Đỗ Hà biểu hiện ra bộ mặt chính nghĩa, điềm nhiên nói:

- Lời này lẽ ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng, nơi này là Đại Đường,

không phải thảo nguyên các ngươi, không tới phiên ngươi tới đây khóc lóc om sòm, dám cưỡng đoạt vật phẩm của Sứ giả đến Đại Đường, rõ ràng là

không đặt Đại Đường ta trong mắt, lá gan không nhỏ.

Đại Độ Thiết

biến sắc, trên trán bất giác toát mồ hôi. Nếu Đỗ Hà ra mặt vì Dục Cốc

Thiết, Đại Độ Thiết hoàn toàn không sợ, nhưng Đỗ Hà lại đem chuyện này

gắn với coi rẻ Đại Đường, nếu không có một cách nói hợp lý, chắc chắn có thể dẫn phát chiến sự.

Trong mắt Đại Độ Thiết, Lý Đường chính là Dị tộc, Tiết Duyên Đà hiện giờ ngày càng lớn mạnh, nếu Lý Đường cảm

nhận được uy hiếp của Tiết Duyên Đà, song phương chắc chắn có một trận

ác chiến, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, tuyệt đối không thể cho Lý

Đường bất cứ cơ hội khai chiến nào.

Cho nên đối mặt với chất vấn như vậy, Đại Độ Thiết căn bản không dám chính diện đối kháng, chỉ có thể yếu thế nói:

- Đỗ tướng quân, cũng đừng nghe Dục Cốc Thiết nói hươu nói vượn, đây vốn

là con ngựa trong tộc ta, là bọn hắn cướp trước, ta chỉ là đoạt lại mà

thôi.

Đỗ Hà cười nói:

- Việc này ta không quản, tất cả

những lời muốn nói ngươi hãy nói trước mặt Bệ Hạ, ngựa ta thu đi trước,

các ngươi theo ta đi gặp Bệ Hạ, để cho Bệ Hạ phán xử.

Hắn phất phất tay, cũng không để cho Đại Độ Thiết, Dục Cốc Thiết có cơ hội nói chuyện, trực tiếp kêu người dẫn ngựa đi.

Đại Độ Thiết và Dục Cốc Thiết đang định lên tiếng.

Đỗ Hà trừng mắt, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng Bệ Hạ có thể theo lẽ công bằng xử lý?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Đỗ Hà đã khôn khéo kéo chuyện này lên người Lý Thế Dân, căn bản không cho bọn chúng bất cứ cơ hội phản đối, chỉ có thể không nói gì ngầm đồng ý.

Cái này là phương thức nói chuyện của người thông minh, kỳ thật cả Đại Độ Thiết và Dục Cốc Thiết đều có thân phận không thấp.

Đại Độ Thiết là vương tử của Chân Châu Khả Hãn của Tiết Duyên Đà, Dục Cốc

Thiết cũng là thành viên của vương thất Đông Đột Quyết, lấy tư cách Sứ

giả tiến vào Đại Đường. Đối với bọn hắn, Lý Thế Dân tiếp đãi như vương

tử, địa vị tuyệt đối không kém Đỗ Hà.

Nhưng Đỗ Hà lại liên tục chiếm cứ ưu thế, gắt gao đè ép bọn hắn, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có.

Khi con ngựa bước qua người hắn, Đỗ Hà không nhịn được thò tay vuốt ve bộ

lông bờm trên lưng nó, bộ lông mềm mại giống như mái tóc của giai nhân.

Đột nhiên, móng sau của thiên mã không hề báo hiệu đá mạnh về phía Đỗ Hà,

một cước này nhanh như thiểm điện, tạo nên tiếng xé gió lạnh người, nếu

bị đá trúng, chắc chắn là thịt nát.

Ngay trong nháy mắt chân ngựa đá đến, Đỗ Hà lập tức di động, chân ngựa đá vào hư không.

Thiên mã nghiêng đầu tựa hồ nhìn Đỗ Hà, phát ra tiếng phì phì trong mũi, tựa hồ nói:

- Con người kia, bộ lông của bản soái, ngươi muốn sờ là sờ được sao?

Đỗ Hà bất ngờ bật cười, hắn đã nhìn thấy không ít liệt mã, nhưng chưa bao giờ gặp một con ngựa nào cao ngạo như vậy.

Cung Thái Cực, Ngự hoa viên.

Đỗ Hà đã tìm được Lý Thế Dân, nói với hắn chuyện vừa trải qua.

Lý Thế Dân đang trêu đùa với lũ chim chóc, nghe Đỗ Hà kể lại cũng cảm thấy hứng thú:

- Vì một con ngựa mà Đông Đột Quyết và Tiết Duyên Đà giao chiến với nhau? Chuyện này là thật hay giả?

Lý Thế Dân là một Hoàng Đế, vì vậy hắn hiểu rất rõ nguy hại mà binh đao mang đến.

Cho nên mỗi lần Đại Đường dùng binh đều trải qua suy tính kỹ càng, trước

khi chưa có chiến lược mực đích chính xác, tuyệt đối không bao giờ tùy

tiện xuất binh. Vì một con ngựa mà dẫn phát chiến tranh, chuyện này thật sự khó tin.

Đỗ Hà miêu tả lại hình dáng con ngựa cho Lý Thế Dân, cũng nói đầu ngựa giống như đầu thỏ, cười nói:

- Con ngựa đầu thỏ, nhìn thấy vô cùng kiêu ngạo.

Không ngờ Lý Thế Dân nghe xong cũng lộ ra thần sắc kích động nói:

- Nếu là con ngựa đầu thỏ chắc chắn là loại ngựa ưu tú nhất, khó trách

Đông Đột Quyết và Tiết Duyên Đà vì nó mà xung đột vũ trang......

Hắn lại liếc nhìn Đỗ Hà, cười nói:

- Có phải ngươi thích con ngựa đó, muốn trẫm ra mặt lấy nó giúp ngươi?

Nghe vậy, Đỗ Hà cũng nham hiểm cười nói:

- Tiểu tế đúng là có suy nghĩ này, nhưng nghe nói con ngựa này có tính

cách rất hung mãnh, toàn bộ Đông Đột Quyết không có người nào có thể

thuần phục được nó. Tiểu tế chưa từng luyện qua cách thuần ngựa, có

thểthành công hay không, không dám khẳng định. Nhưng thần câu như vậy,

ta cảm thấy nên kết hợp với dũng sĩ của Đại Đường mới xứng đáng.

Lý Thế Dân cũng cảm thấy có lý, thò tay vuốt chòm râu nói:

- Trẫm rất thích nghe lời này của hiền tế, bảo mã nên phối với anh hùng,

dũng sĩ Đại Đường ta còn không có, Đông Đột Quyết, Tiết Duyên Đà lại có

tư cách gì? Chỉ là...... Trẫm dù sao cũng là Hoàng Đế Đại Đường, cũng

không thể cường đoạt đồ vật của Sứ giả đến chúc thọ Trẫm?

Đỗ Hà

âm thầm phỉ báng, nhưng trước đó cũng có chuẩn bị tâm lý, Lý Thế Dân là

người có tính cách sĩ diện, nhất định phải có một cách vạn toàn, bằng

không với tính cách của hắn không thể nào phối hợp với mình, mỉm cười

nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đã có một cách, chẳng những có

thể khiến Dục Cốc Thiết cam tâm tình nguyện coi thiên mã như cống phẩm

hiến cho Bệ Hạ, đồng thời còn có thể làm cho Đông Đột Quyết phân liệt,

suy yếu thực lực của bọn hắn. Về phần Đại Độ Thiết, tiểu tế đồng dạng có thể khiến cho hắn á khẩu không nói gì được.

Đỗ Hà nói kế sách của mình ra.

Lý Thế Dân giật mình, nghe xong trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ:

- Thật đúng là vô sỉ….Thú vị đây.