Đại Đường Đạo Soái

Chương 337: Phát hiện trọng đại

Hà Đào cau mày, đáy lòng có chút lo lắng, nhìn thấy “Phiêu hương phiến hành” cách đó không xa, ngập ngừng định tiến lên thăm dò.

Hắn là một người rất bình thường, nhưng lại có thiên bẩm chỉ cần gặp qua

một ai sẽ không quên. Loại người như hắn chính là điệp viên bẩm sinh, kỳ tài trong kỳ tài.

Hắn năm nay bốn mươi tuổi, cha hắn từng làm

năm mươi năm nha dịch, bổn sự khác không có, nhưng kỹ thuật theo dõi

người lại xuất thần nhập hóa. Hắn kế thừa bản lĩnh này của cha mình,

cộng thêm diện mạo tốt nên chưa bao giờ thất thủ.

Nhưng hôm nay

hắn lại cảm thấy có chút tâm thần bất định, quá nhạy cảm. Hắn làm nghề

này đã không dưới hai mươi năm, người theo dõi không có một ngàn cũng có 800, nhưng chưa bao giờ gặp người có trực giác nhạy cảm như Đỗ Hà. Trên đường lớn nhiều người nhưng nếu chỉ cần hắn tới gần Đỗ Hà trong vòng

mười bước thì Đỗ Hà sẽ bất động thanh sắc dùng các loại phương pháp quay đầu lại nhìn ra xa, dò xét tình huống sau lưng. Nếu hắn không có kinh

nghiệm phong phú, sớm đã bị phát giác. Hiện giờ Đỗ Hà chui vào phố bán

quạt hồi lâu vẫn không thấy ra, hắn khó nén được lo lắng, không biết có

nên tiến đến dò xét hay không.

Nếu tiến lên khả năng bạo lộ, nếu

không lên thì khả năng lần đầu tiên trong đời sẽ mất dấu người cần theo

dõi! Đang còn lưỡng lự thì hắn thấy người kia đã từ trong bước ra, bộ

dáng thoải mái, trên tay ướt nước, thầm cười bản thân đa nghi, nghĩ

thầm: Với kỹ xảo theo dõi của mình, ai có thể phát hiện?

Cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi theo.

Đỗ Hà ra khỏi phố quạt, cười vẻ giễu cợt, dạo một hồi, mua một ít hương nến quà tặng, tìm một khách sạn trung đẳng ở lại.

Cùng ngày trong đêm, thời gian rạng sáng!

Đỗ Hà đóng cửa xong xuôi, làm ký hiệu rồi lật nóc nhà đi ra khỏi khách

sạn, theo ước định trong tửu quán gặp Hoàng Phủ Hạo Hoa chờ đã lâu.

Đi vào nơi an toàn, Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:

- Công tử quả nhiên rất cao minh, chỉ mới mấy ngày đã kết bạn với tấc cả thế gia đệ tử của Tô Châu, bản sự vượt xa chúng ta.

Mạng lưới tình báo của hắn vừa triển khai, đã nhận được tin Đỗ Hà đến.

Đỗ Hà cười tán thưởng:

- Cơ duyên cùng vận khí, nếu không gặp được người quen, cũng sẽ không

phát sinh nhiều chuyện như vậy. Khoan nói chuyện của ta, trước hết kể

xem các ngươi phát hiện cái gì?

Hoàng Phủ Hạo Hoa nghiêm túc nói:

- Có chút gặt hái, chỗ Vũ Hưng đã truyền đến tin tức. Đối phương tìm cách cứu Ngụy Tượng, hiện giờ đã đem giam lại ở một nơi an toàn. Trải qua

một phen nghiêm hình tra tấn, nhóm đầu tiên chịu đựng không được cực

hình đã khai ra một tin tức hữu dụng. Bọn họ đều là người của Chấn Uy võ quán, đám cứu viện đều có bản lĩnh, nếu không phải chúng ta bố trí sẵn

mai phục cộng thêm liên hoàn nỏ thì đã phải trả giá rất lớn.

- Chấn Uy võ quán? Chính là Giang Nam đệ nhất võ quán, Chấn Uy võ quán thu đồ đệ hơn một ngàn?

Đỗ Hà nghĩ tới một người, Lý Dật Phong cũng xuất thân Chấn Uy võ quán, hơn nữa còn là đại đệ tử của quán chủ, thầm nghĩ:

- Việc này không biết có quan hệ gì tới hắn?

Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:

- Giang Nam chỉ có một Chấn Uy võ quán, không sai được. Hơn nữa lĩnh đội

đúng là tam đồ đệ Kiền Chí của Chu Chấn Uy. Đã có thể xác định, Chu Chấn Uy chắc là một trong những dư nghiệt của Lý Kiến Thành ở Giang Nam.

Đỗ Hà lắc đầu nói:

- Tiểu ẩn ẩn tại hoang dã, trung ẩn ẩn tại thành phố, đại ẩn ẩn tại triều! Quả thật ta không ngờ!

Bọn họ vốn nghi ngờ một số nhân vật danh tiếng của của Giang Nam nhưng

không hoài nghi qua Chấn Uy võ quán. Bởi vì bọn họ ở chỗ sáng, quang

minh chánh đại thu đồ đệ, quang minh chánh đại mở võ quán. Hết thảy mọi

việc đều quang minh chánh đại khiến không người nào nghĩ có vấn đề.

Ngừng lại một chút, Đỗ Hà nói tiếp:

- Vũ Hưng còn phát hiện gì?

Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:

- Không có, loại nhu nhược phần lớn cũng không phải tâm phúc, tình báo

biết được không nhiều lắm. Muốn cạy miệng mấy tên cứng đầu vẫn phải dựa

vào biện pháp thẩm vấn tinh thần! Chỉ là tinh thần thẩm vấn pháp cần hao phí rất nhiều thời gian, không thể nhanh như nghiêm hình bức cung.

Cho nên phương thức thẩm vấn của Đạp Nguyệt Lưu Hương từ trước đến nay đầu

tiên vẫn dùng nghiêm hình bức cung để cạy miệng loại nhu nhược để đạt

được tin tức sơ bộ, sau đó dùng phương pháp thẩm vấn tinh thần để đối

phó những thứ mềm không ăn thích ăn cứng.

Cho tới nay, tất cả

hành động của bên Đỗ Hà đều chỉ là suy đoán bố cục, cũng không có đầu

mối nào, tựa như người mù sờ voi, chỉ biết đại khái, lại không biết

chỉnh thể như thế nào. Hôm nay Chấn Uy võ quán nổi lên mặt nước, coi như cho bọn họ một manh mối, chỉ cần lần theo thì sẽ đến đích.

Đỗ Hà nắm chặt song quyền, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, không sợ thực lực đối thủ cường đại thế nào, chỉ sợ bọn họ ẩn quá sâu, không có một điểm

đầu mối.

- Đúng rồi!

Hoàng Phủ Hạo Hoa nhớ tới một chuyện:

- Vừa ngay khi trước lúc công tử đến một khắc, ta nhận được tin tức từ

Tức Mặc truyền đến, vào giữa trưa hôm qua có người tới nghe ngóng tin

tức công tử. Người kia thực sự không phải là người bình thường, công phu rất cao, huynh đệ lưu thủ từng thuê du côn khiêu khích, xem thực lực

của hắn thì dù là Vũ Hưng cũng không nhất định là đối thủ của hắn.

Đỗ Hà nghe tin tức này, động dung nói:

- Làm sao có thể! hắn không phải là không tin tình báo của Hoàng Phủ Hạo

Hoa, chỉ là không thể tưởng tượng nổi. Hắn sớm đã ngờ tới, chỉ cần hắn

dương danh ở Giang Nam, tất nhiên sẽ có một đám ngưu quỷ xà thần đến tìm hiểu lai lịch của hắn, nhưng không có khả năng đến nhanh như vậy.

Những chuyện hắn trải qua nửa tháng này dù kỳ quái nhưng cũng không phải

chuyện gì kinh thiên động địa, không đủ để hấp dẫn những đám ngưu quỷ xà thần kia mới đúng.

Tuy nhiên bọn chúng lại đến tìm mình, điều này tựa hồ không đúng.

Trừ phi......

Trong đầu hắn hiện lên một khả năng, thất thanh nói:

- Trừ phi ở bên cạnh ta có đám ngưu quỷ xà thần, quan sát ở khoảng cách

gần, hiểu rõ ta. Chỉ có như vậy mới sinh ra hứng thú, muốn tìm hiểu,

nhất định là như vậy, chỉ là người nọ là ai? Là ai?

- Công tử?

Thấy Đỗ Hà đột nhiên biến hóa, Hoàng Phủ Hạo Hoa có chút ngạc nhiên khó hiểu!

- Đừng nói chuyện, để cho ta suy nghĩ thật kỹ!

Đỗ Hà cản hắn, hai tay ôm đầu.

Người thứ nhất hắn nghĩ đến chính là Lý Dật Phong. Đêm đó hắn cùng với Lý Dật Phong hành động cùng một chỗ nên Lý Dật Phong chắc biết rõ sự lợi hại

của hắn.

Nhưng cái này không phù hợp tình huống, Lý Dật Phong là

đại sư huynh của Chấn Uy võ quán, với tư cách đồ đệ của Chu Chấn Uy, hắn không có lựa chọn, nhưng trên thực tế hắn là đối địch với mình. Theo

tình hình lúc đó, Lý Dật Phong đâm một đao sau lưng hắn là chuyện dễ

dàng.

Nhưng Lý Dật Phong lại không làm như vậy!

Không đúng!

Đỗ Hà đột nhiên nhớ tới, Lý Dật Phong vào lúc thấy hắn giao phong với Ngụy Tượng đã ra sức ngắt lời, hiển nhiên hắn đã nhận ra Ngụy Tượng, sợ mình hỏi ra vài vấn đề, chẳng qua lúc đó mình lại không chú ý.

Tuy

không biết Lý Dật Phong tại sao phải xung đột với Ngụy Tượng nhưng đã có thể khẳng định, Lý Dật Phong có quan hệ trực tiếp với Lý Kiến Thành.

Đã như vậy, hắn cho người điều tra mình cũng là có thể: Đỗ Hà lúc trước

không chắc chắn có người đi theo mình nên vào tiệm bảo lão bản cho nhờ

nhà vệ sinh, leo tường từ sau viện vòng lại quan sát, thấy ở hẻm đối

diện có người nhìn chằm chằm vào phố quạt, rõ ràng là theo dõi mình, chỉ là hắn vẫn thản nhiên như không biết.

Nhưng rất nhanh Đỗ Hà lại

lắc đầu, phát hiện sơ hở. Căn cứ theo như lời của Hoàng Phủ Hạo Hoa, tin tức vừa truyền đến, hơn nữa nói trưa hôm qua có người theo dõi mình.

Giả thiết là Lý Dật Phong phát giác mình sẽ không đợi lâu như vậy mà đã

ra tay ở Dương Châu.

Huống hồ Lý Dật Phong không phải thần tiên,

hắn có thể phái người đi theo biết mình ở trên thương thuyền nhưng tuyệt đối không thể tưởng được mình đổi thuyền, càng không thể biết mình đánh giặc Oa lại về tới Tô Châu. Chỉ có thể là người trên thuyền hoa phái

người theo dõi mình.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một người,: Là hắn, trừ hắn ra, không thể nào là người khác.

Vân Trác!

Chính là hắn!

Đỗ Hà nghĩ tới người mấu chốt nhất, quen thuộc nhất trong toàn thuyền hoa

chỉ có Vân Trác, cũng chỉ có hắn sẽ phái người đến điều tra.

Điều khiến Đỗ Hà khẳng định nhất là vì sự cải biến thái độ của Vân Trác:

Chắc chắn Vân Trác ưa thích Vũ Mị Nương nhưng sau khi đánh lui giặc Oa

về sau, Vân Trác cố ý kéo dãn cự ly với Vũ Mị Nương, thậm chí còn cố

tình tác hợp hắn cùng với Vũ Mị Nương.

Trước kia Đỗ Hà rất không

thích ứng với sự cải biến này của Vân Trác, còn tưởng rằng biểu hiện của mình khiến cho Vân Trác tự hổ thẹn, buông bỏ truy cầu Vũ Mị Nương!

Nghĩ kỹ lại không phải như thế, biểu hiện của hắn lúc đối phó giặc Oa là một nhân tài văn võ song toàn cho nên muốn lôi kéo, từ đó buông bỏ.

Hắn không muốn buông bỏ nhân tài nên phái người theo sát mình.

Phân tích hết thảy như thế đều thấy hợp tình hợp lý, tin tưởng địa vị của

Vân Trác trong dư nghiệt của Lý Kiến Thành không thấp, nếu không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện vì đại kế mà bỏ qua giai nhân.

- Ha ha! Đỗ Hà cười dài một tiếng, không thể ngờ đánh bậy lại trúng vào nhân vật mấu chốt.

Hắn liền nói ngay:

- Hạo Hoa, ngươi tiếp tục điều tra Chấn Uy võ quán, ta muốn đi gặp một người.