Đại Đường Đạo Soái

Chương 331: Oa khấu đầu tiên trong lịch sử xuất hiện

Trên thuyền buôn của Tô gia, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sáng mặt trời,

Trung Thần Thôn Nhất Lang nhếch miệng cười, trên người hắn mặc một bộ

xiêm y hoa lệ bằng gấm rộng thùng thình, hai ống tay ống chân dùng dây

thừng buộc chặt, nhìn qua rất giống y phục của những người diễn trò

trong hí kịch, cực kỳ khác người.

Nhưng bản thân hắn lại không có cảm giác kỳ lạ, ngược lại vẻ mặt say mê, thỉnh thoảng cuốn tay áo, ma

sát lên mặt, biểu lộ giống như cá gặp nước, vô cùng sảng khoái.

Mọi người xung quanh đỏ mắt nhìn màn này đầy ghen ghét.

Ai cũng thầm nghĩ: Thiên Chiếu đại thần, đây chính là tơ lụa, tơ lụa của

Đường triều, ngay cả Thiên Hoàng cũng không có tư cách mặc loại vải này, hiện giờ lại mặc lên người con heo này, thật quá đáng giận.

Trung Thần Thôn Nhất Lang thấy ánh mắt của những người xung quanh, càng đắc ý, cười nói:

- Lũ tiểu tử, đừng ghen tị nữa, thứ đồ chơi này ở Đường quốc có rất

nhiều, làm một chuyến cũng là làm, làm hai chuyến cũng là làm, chi bằng

lần này chúng ta ra sức vơ vét, kiếm đủ rồi quay về. Có lẽ còn có thể

gặp được cô nương của Đường quốc! Nghe nói cô nương của Đường quốc vô

cùng xinh đẹp, tươi ngon!... Con thuyền phía trước kia vô cùng hoa lệ,

chúng ta hãy cướp lấy, hiến cho Thiên Hoàng, Thiên Hoàng nhất định sẽ

ngợi khen chúng ta!

Tâm tình của hắn đặc biệt khoan khoái dễ chịu, không nhịn được ngửa đầu cười lớn!

Những người khác cũng đều đỏ mắt, tham lam nhìn thuyền hoa phía trước, nước miếng tựa hồ muốn chảy ra.

Bọn chúng đắc ý tham lam như vậy, không vì cái gì khác mà chỉ vì bọn chúng là người Nhật.

Trung Thần Thôn Nhất Lang là thân tín của Thiên Hoàng nước Nhật hiện nay Sơn

Bối Đại Huynh Vương, Sơn Bối Đại Huynh Vương chính là tên của một người, hơn nữa còn là một vị Thiên Hoàng.

Nước Nhật thời điểm này có

chút bi kịch, mấu chốt của tất cả việc này đều bắt nguồn từ một người,

không phải ai khác mà chính là tài tử phong lưu Tả Uy vệ Tướng quân

tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Đường, huyện bá Vạn Niên, Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên.

Trong thi đấu dũng giả lúc trước, cao thủ nước Nhật là Đằng Nguyên Kiện Thái

vì muốn lấy kỹ thuật của Đại Đường đã ám sát Đỗ Hà, để Đỗ Hà nắm được

chuôi đao, hung hăng cho bọn họ một trận trước mặt Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân vốn không có ấn tượng tốt với tiểu quốc ở phương Đông xa xôi

này, trực tiếp cắt đứt kết giao với nước Nhật, cấm người Nhật bước vào

cảnh nội Đại Đường.

Cho nên nước Nhật mới rơi vào bi kịch hiện nay, vì lúc này nước Nhật chưa thể rời khỏi Đại Đường. Tại sao vậy chứ?

Chuyện này có liên quan đến quốc sách của bọn họ.

Gần ba mươi năm về trước, ở nước Nhật xuất hiện một thái tử tên là Thánh

Đức. Vị thái tử này khi ở Cao Ly và Tân La đã học được một số kiến thức

văn hóa của Trung Quốc, lúc này ở nước Nhật không có nhiều người tài,

Thái tử Thánh Đức cũng trở nên bá vương.

Khi Thái tử Thánh Đức

mới bắt đầu chấp chính, triều đình đang ở vào thời kỳ loạn trong giặc

ngoài, họa ngoại xâm, là chỉ Tân La ở bán đảo Triều Tiên đang từ từ

cường đại, bọn hắn chiếm cứ lưu vực Hán Giang, Lạc Đông Giang, đồng thời sau khi chiếm đoạt cứ điểm của Triều Tiên ở nước Nhật, quan hệ giữa

Triều Tiên với nước Nhật chuyển biến vô cùng xấu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến tranh. Nội loạn là chỉ tệ nạn của chế độ thị họ, bộ dân, với họ Tô Ngã thị là đại diện của thế lực gia tộc quyền thế đuôi

to khó vẫy, thế lực hoàng thất đơn bạc.

Thái tử Thánh Đức bị ảnh

hưởng tư tưởng thống nhất của Trung Quốc, ý đồ thành lập thể chế tập

quyền trung ương lấy Thiên Hoàng làm trung tâm, cứu vãn xã hội nguy cơ,

vì thế thực hành một loạt cải cách.

Chuyện cải cách đương nhiên

cần đại thần có học thức hơn người phụ tá, còn cần phải có một loạt chế

độ điều lệ.Tuy nhiên nước Nhật lúc này lại không có nhân tài.

Làm sao bây giờ?

Vậy chỉ còn cách học hỏi.

Nước Nhật không có, nhưng thiên triều Đại Tùy lại có, vì vậy bọn hắn đã phái người đến Đại Tùy học tập kinh nghiệm thống trị quốc gia của Trung Quốc để về thống trị nước Nhật.

Trung Quốc có lịch sử văn hóa lâu

đời, lý luận và kinh nghiệm trị quốc đều dựa vào kinh nghiệm tài trí của các bậc tiền bối đi trước, từng bước tích lũy. Nước Nhật học tập lý

luận, đương nhiên cũng có ích lợi không nhỏ, phát triển một quốc gia thù trong giặc ngoài theo đúng phương thức của Trung Quốc, còn noi theo

quốc sách Trung Quốc, ban hành “Hiến pháp 17 điều”, hơn nữa còn biên

soạn sách sử, đề cao tôn nghiêm Hoàng thất, tăng cường quan niệm quốc

gia.

Tuy nhiên bọn hắn chỉ học lý luận, cải cách không triệt để.

Hiến pháp 17 điều chỉ có tác dụng giáo hóa, không có tác dụng thúc đẩy

lớn hơn, chủ yếu là không ảnh hưởng đến chế độ bộ dân thống trị xã hội

lúc đó, cho nên làm suy yếu thế lực của quý tộc, tác dụng đề cao hoàng

quyền cực kỳ hạn chế, càng không thể giải quyết mẫu thuẫn giai cấp trong nước, cứu vãn nguy cơ trong xã hội.

Sau đó không lâu, Thái tử Thánh Đức bệnh chết, người kế vị hắn chính là con trai Sơn Bối Đại Huynh Vương.

Thái tử Thánh Đức miễn cưỡng còn có thể coi là một Hầu tử vương, nhưng Sơn

Bối Đại Huynh Vương lại chỉ là một con khỉ bình thường. Ngoại thích Tô

Ngã thị chuyên quyền, cha con Tô Ngã Hà Di, Tô Ngã Nhập Lộc bài xích thế lực cải cách, một con khỉ bình thường như Sơn Bối Đại Huynh Vương làm

sao có thể trấn định được tràng diện này.

Hắn chỉ có thể dựa vào

dư uy phụ thân lưu lại không ngừng hòa hoãn thế cục, để giữ gìn cơ

nghiệp phụ thân lưu lại đã noi theo của thủ đoạn Thái tử Thánh Đức học

tập kỹ năng trị quốc của Trung Quốc, học tập khoa học kỹ thuật của Trung Quốc phát triển quốc gia.

Khi đó Tùy triều đã diệt vong, Sơn Bối Đại Huynh Vương rất may mắn gặp được Thiên cổ nhất đế Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân là người quá yêu đất nước mình, cảm giác mình là đế vương Đại

Đường, ngoại tộc ngưỡng mộ văn hóa Đại Đường nên truyền bá văn hóa Đại

Đường khắp bốn phương, để cho hùng uy của Đại Đường vang vọng thiên hạ,

hoàn toàn không so đo được mất.

Cho nên trong thời gian này, Sơn

Bối Đại Huynh Vương vẫn có thể tranh thủ học tập, nhưng sau này Lý Thế

Dân được Đỗ Hà nhắc nhở, chú ý tới tầm quan trọng của khoa học kỹ thuật, bắt đầu cất giữ riêng, không phản đối trao đổi văn hóa, nhưng muốn đạt

được khoa học kỹ thuật thì hoàn toàn không được.

Một quốc gia lạc hậu có thể trao đổi văn hóa với vương triều Đại Đường có lẽ cũng nên

biết đủ mới đúng, nhưng nước Nhật từ xưa đã quen thói tham lam, bọn hắn

chẳng những muốn trao đổi văn hóa với Đại Đường, còn muốn xem trộm khoa

học kỹ thuật của Đại Đường, trước mặt biểu hiện dáng vẻ khiêm tốn, sau

lưng lại tranh thủ từng phút chú ý đến khoa học kỹ thuật của Đại Đường.

Cuối cùng mọi chuyện bại lộ trên tay người đệ nhất kháng Nhật Lưu Nhân Quỹ.

Đỗ Hà biết thời biết thế, hoàn toàn trục xuất nước Nhật ra khỏi Đại Đường.

Vì vậy, nước Nhật mới gặp bi kịch.

Vì muốn lật đổ ngoại thích Tô Ngã thị chuyên quyền, Sơn Bối Đại Huynh

Vương đã hướng nước Nhật vào con đường ủng hộ cải cách, nhưng vì Đại

Đường đoạn tuyệt tất cả quan hệ, khiến cho tiến trình cải cách không

hoàn thành. Bọn hắn đã ném vào đây một số tiền khổng lồ, muốn quay đầu

lại cũng không thể, nhưng muốn tiến lên lại không chiếm được ủng hộ của

Đường triều, không thể tiếp tục tiến hành, bi kịch kẹt tại chỗ, không

thể tiến lui.

Điều này khiến cho quốc lực nước Nhật chẳng những không tiến lên, ngược lại bởi vì lãng phí quá nhiều tiền tài mà thụt lùi.

Bất đắc dĩ, Sơn Bối Đại Huynh Vương chỉ có thể làm hoạt động trộm cướp, một mặt phái người đến Cao Ly, Tân La lấy kinh nghiệm, một mặt phái người

vụng trộm tiếp xúc với thương nhân Đại Đường, thông qua thương nhân tìm

hiểu ngôn ngữ Đại Đường, thói quen sinh hoạt của Đại Đường, sau đó cho

những người Nhật quen thuộc với cuộc sống Đại Đường lẩn vào bên trong,

dùng thân phận người Đường đánh cắp văn hóa và khoa học kỹ thuật của Đại Đường, đồng thời cũng không ngừng tiếp xúc, giao dịch với thương nhân

và phú thương, dùng những đặc sản của nước Nhật như hoàng kim, chì, lưu

hoàng để đổi lấy đặc sản Đường triều, gia tăng kinh tế mậu dịch của nước Nhật.

Giang Nam có vận tải đường thuỷ tiện lợi, cho nên nước Nhật dùng nơi này làm trung tâm giao dịch với thương nhân trong lãnh địa.

Thương nhân vốn thích lợi nhuận, đối mặt với loại lợi nhuận không cần nộp

thuế, gần như buôn lậu này, đương nhiên không chống lại được sự hấp dẫn.

Người của Tô gia bị lợi ích thu hút liền triển khai giao dịch trên biển cả mênh mông với người Nhật.

Trung Thần Thôn Nhất Lang chính là một thành viên quan trọng của gia tộc

Trung Thần của phái cải cách, vâng mệnh Sơn Bối Đại Huynh Vương, mang

theo sản vật của nước Nhật đến Giang Nam giao dịch với Tô gia.

Bản tính của Trung Thần Thôn Nhất Lang vốn cực kỳ tham lam, nuốt riêng một phần hoàng kim, dẫn đến không đủ tiền mua hàng.

Triệu quản gia giao dịch với hắn vốn là một kẻ giảo hoạt, thấy Trung Thần

Thôn Nhất Lang không trả đủ tiền, căn bản không nể mặt hắn, nói không

bán là không bán.

Khi nói chuyện với nhau, hai bên xảy ra xung đột ngôn ngữ, tan rã trong không vui.

Trung Thần Thôn Nhất Lang nhìn Triệu quản gia đang muốn rời đi, lại nhìn con

thuyền hàng hóa Triệu quản gia mang đến, con mắt đỏ lên, trái tim vốn đã đen tối càng thêm hắc ám, gọi Triệu quản gia lại, trực tiếp giơ đao

giết chết hắn.

Trung Thần Thôn Nhất Lang cổ động binh lính đi

theo giết chết những người trên thuyền của Triệu quản gia, chỉ để lại

người chèo thuyền, tiếp thu hoàn toàn thuyền và hàng của Triệu quản gia.

Nhìn con thuyền hàng này, Trung Thần Thôn Nhất Lang thật sự động tâm, phát

hiện làm chuyện mua bán không cần vốn này rất thú vị, một chuyến đắc

thủ, không nỡ rời đi, còn định kiếm thêm mấy món nữa.

Hắn quyết định, không kiếm được đầy túi thì quyết không quay về.

Vì vậy, hắn hạ lệnh ném tất cả thi thể xuống biển, lợi dụng thuyền của Triệu quản gia tiến hành kế hoạch ăn cướp.

Khi vận chuyển thi thể Triệu quản gia, phát hiện Triệu quản gia mặc trên

người một bộ tơ lụa, hơn nữa là mặt hàng cao cấp, liền cởi sạch đồ của

hắn, mặc lên người, ngay cả đồ lót cũng không tha.

Nhưng bộ xiêm y hoa lệ bằng gấm của Triệu quản gia thật sự quá lớn, còn thân hình của

hắn hiện tại quá gầy nhỏ, mặc vào trông giống buồn cười, nhưng hắn hoàn

toàn không thèm để ý, còn tỏ vẻ khoe khoang hống hách.

Đương

nhiên cái này cũng không trách được bọn hắn, tơ lụa Giang Nam vốn là

thiên hạ nhất tuyệt, huống chi Tô gia là thế gia tơ lụa , bất luận là

dệt hay là thêu thùa đều không thể địch nổi.

Trung Thần Thôn Nhất Lang vừa quyết định làm Oa khấu không lâu, liền phát hiện thuyền hoa của bọn người Đỗ Hà.

Thuyền hoa vốn là du thuyền, trang trí vô cùng hoa lệ, nhìn xa cũng biết là một con dê béo.

Trung Thần Thôn Nhất Lang kêu to thống khoái, Thiên Chiếu đại thần phù hộ ta, cầm một thanh Đường đao trực chỉ hạ lệnh tiến về phía thuyền hoa.

Nguyên nhân hậu quả chính là như thế, bởi vì xuất hiện của Đỗ Hà, Trung Thần

Thôn Nhất Lang thủ lĩnh Oa khấu đầu tiên trong lịch sử đã xuất hiện.

Đỗ Hà ngơ ngác nhìn về phía trước, vẫn khó hiểu sờ lên mũi, thầm nghĩ:

- Đường triều đã có Oa khấu rồi......