Đại Đường Đạo Soái

Chương 326: Chấn Uy võ quán

Lưu lại một môn khoái kiếm tổ truyền, nhiều thế hệ Chu gia đều là con

nhà võ, nhiều thế hệ đều lấy “Chu công khoái kiếm” xưng hùng, Chu Chấn

Uy là thiên tài tập võ, nghe nói tổ tông đều phó thác kỳ vọng đối với

hắn, trông đợi hắn có thể phát dương quang đại “Chu công khoái kiếm”.

Nhưng nói ra thật sự kỳ quái, tuy Chu Chấn Uy xuất thân trong kiếm kích thế

gia nhưng lại thích sử dụng đao pháp cương mãnh bá đạo.

Khi hắn

mười tám tuổi, Chu Chấn Uy đã dùng “Chu công khoái kiếm” gia truyền đánh bại phụ thân, dứt khoát đòi rời nhà ra ngoài học đao pháp, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không ai nghĩ ra hắn lại đầu nhập làm đồ đệ của một

trong Phong Trần Tam Hiệp Cầu Nhiêm Khách khổ luyện đao pháp, là đồ đệ

đắc lực nhất của Cầu Nhiêm Khách, một thân võ nghệ của Chu Chấn Uy cơ hồ đạt hết chân truyền của sư phụ. Mười năm sau khi đao pháp đại thành,

Chu Chấn Uy tái hiện giang hồ, du lịch tứ phương hành hiệp trượng nghĩa, lấy một thân đao pháp bá đạo chấn động thiên hạ, trở thành cao thủ hàng đầu, cũng trong mười năm thiên hạ đại loạn, Chu Chấn Uy đem đao kiếm

dung hợp thành một, tay trái sử dụng Cửu Hoàn đao cương mãnh bá đạo nặng bốn mươi cân, tay phải dùng Thanh Phong kiếm nhanh như thiểm điện, một

đao một kiếm, một cương một nhu, danh vọng thật cao, càng mơ hồ sánh vai cùng sư phụ của hắn.

Năm xưa khi thiên hạ đại loạn, quần hùng

tranh giành Trung Nguyên, Giang Nam có Lý Tử Thông, Trầm Pháp Hưng, Đỗ

Phục Uy làm loạn, tránh cho quê hương bị chiến tranh lan đến, vị hiệp

khách võ công trác tuyệt kia đã quy về Giang Nam bảo vệ quê nhà, về sau

nhận lấy uy bức lợi dụ, đầu nhập dưới trướng Đỗ Phục Uy, trở thành thủ

lĩnh Thượng Mạc.

“Thượng Mạc” là bộ đội trực hệ mà Đỗ Phục Uy dựa theo Huyền Giáp quân xây dựng, từ trong bộ đội lựa chọn ra thành viên

tinh nhuệ nhất tạo thành vệ đội cho mình, binh lực có năm ngàn người, Đỗ Phục Uy đem Thượng Mạc xem như tử đệ binh của mình, bình thường phi

thường sủng ái, nhưng yêu cầu vẫn thật nghiêm khắc, mỗi trận tác chiến

đều do Thượng Mạc làm tiên phong, sau mỗi cuộc chiến đều đích thân kiểm

tra thương thế trên người bọn họ, nếu như có thương tổn sau lưng, có thể sẽ xử trảm, bởi vì vết thương kia cũng có ý nghĩa lâm trận thối lui.

Mỗi lần chiến thắng Đỗ Phục Uy đều đem tiền tài thưởng cho toàn quân,

nếu thủ hạ chết trận sẽ lấy tài sản cùng thê thiếp của người chết cùng

tuẫn táng, bởi vậy Thượng Mạc hoàn toàn tử trung cùng Đỗ Phục Uy, vì hắn mà chiến, sở hướng vô địch, uy danh không kém hơn Huyền Giáp quân.

Về sau Đỗ Phục Uy bị Lý Uyên đầu độc, Chu Chấn Uy quay về Giang Nam sáng

lập Chấn Uy võ quán, phát triển đến nay đã được mười năm.

Chu

Chấn Uy bởi vì say mê võ đạo, cả đời không lập gia đình không con cái,

cho nên thu nhận một nghĩa nữ, hơn nữa xem năm đồ đệ của mình như con

ruột, trong đó Lý Dật Phong xuất sắc nhất, được sủng ái nhiều nhất.

Chu Chấn Uy nhìn đại đồ đệ cùng nghĩa nữ của mình khẽ liếc mắt, gương mặt nghiêm túc không thay đổi, chỉ mỉm cười nói:

- Dật Phong, con đi theo ta!

Nói xong rời đi thật nhanh.

Lý Dật Phong rất kính trọng sư phụ, liền gật đầu, nói vài lời với Chu Linh Linh liền đi theo sau.

Hai người đi tới tĩnh thất trong võ quán.

Tĩnh thất không lớn, chỉ khoảng vài trượng, trên mặt đất trải thảm đỏ, hai

bên đều có giá đặt binh khí, bày đầy đủ loại binh khí, không thiếu một

thứ gì.

Ngay vách tường đối diện cửa vào có một chữ “Võ” thật lớn, chữ viết không đẹp nhưng mang theo cỗ khí thế nói không nên lời.

Nơi này là địa phương Chu Chấn Uy dùng khảo sát kiểm nghiệm võ nghệ, hiệu

quả cách âm rất tốt, chỉ có một cửa sổ, mặc cho bên ngoài ồn ào thế nào

cũng không truyền vào bên trong, thanh âm bên trong cũng không thể rơi

ra bên ngoài, cho nên cũng là một địa phương thương nghị cơ mật.

Lý Dật Phong đi vào tĩnh thất, ngoài ý muốn nhìn thấy trên lưng ghế có một con bồ câu đưa thư đang đi lại, bên cạnh nó còn một trang giấy.

Chu Chấn Uy gọi đệ tử ngồi xuống trước mặt.

Hôm nay khó được ngày nhàn rỗi ở lại trong sân luyện võ, Chu Chấn Uy đột

nhiên nhận được bồ câu đưa tin. Bên trong nhắc tới Đỗ Tường, dặn hắn

điều tra lai lịch Đỗ Tường.

Chu Chấn Uy rất tò mò, nhớ lại Lý Dật Phong từng nhắc qua về Đỗ Tường, bọn họ còn ở trên thương thuyền của Từ gia liên thủ đối phó Ngụy Tượng cùng Chương Phong. Vì vậy mới gọi hắn

vào phòng muốn hỏi rõ tình huống của Đỗ Tường.

- Dật Phong, nghe nói con cùng Đỗ Tường giao hảo, con có biết hắn là ai không?

Nghe Chu Chấn Uy hỏi thăm, Lý Dật Phong ngẩn ngơ, trầm mặc một lúc mới nói:

- Chuyện này…mặc dù đồ nhi cùng hắn hận gặp nhau quá muộn, nhưng cũng

không hiểu biết lai lịch của nhau được nhiều. Chỉ biết hắn là người Tức

Mặc, còn nhỏ học được một thân võ nghệ, ngoài ra không biết được nhiều

lắm. Nhưng hắn cấp cho đồ nhi cảm giác thật chân thành cũng rất đáng sợ!

- Đáng sợ?

Khuôn mặt Chu Chấn Uy cổ quái, đối với hai chữ này rất khó hiểu.

- Không sai!

Lý Dật Phong gật đầu nói:

- Thái độ làm người của Đỗ huynh nhiệt tình hào phóng, hơn nữa trí dũng

song toàn, là một người nhiệt tâm, nếu làm bằng hữu với hắn, hắn sẽ là

người đáng tin cậy nhất, nhưng nếu làm kẻ địch của hắn, nói thật, nhớ

tới biểu hiện của hắn trên thương thuyền Từ gia ngày đó, đồ nhi hiện tại nghĩ lại còn có chút sợ hãi. Tuy rằng những người đó cũng không phải

hảo thủ, nhưng với lực lượng của một người ở trong hoàn cảnh xấu tuyệt

đối lại có thể chuyển bại thành thắng, thật sự rất giỏi!

Chu Chấn Uy nói:

- Nếu nói như thế, người này chỉ có thể làm bằng hữu mà không thể làm kẻ

địch? Còn là một nhân tài. Vậy con có biết hắn xuôi nam có mục đích gì

không?

Lý Dật Phong nói:

- Chuyện này con biết, hắn nói là đến tìm Chu lão anh hùng, nghe nói Chu lão anh hùng từng cứu hắn một

mạng, hắn muốn đến Giang Nam bái kiến, nhưng hắn lại không biết Chu lão

anh hùng đã sớm qua đời, vừa nghe tin tức này hắn dự định đến Giang Nam

tới mộ phần lão anh hùng thắp nén hương, thuận tiện thăm viếng người nhà của Chu lão anh hùng, ngoài ra cũng không còn chuyện gì trọng yếu. Đúng rồi, lúc chia tay hắn còn nói muốn đi thăm phong cảnh Giang Nam, cho

nên có lẽ sẽ đến Hàng Châu Tây Hồ một chuyến, hơn nữa còn ước định sẽ

gặp lại…Làm sao vậy sư phụ, có phải Đỗ huynh chọc phải người nào sao?

Lý Dật Phong có chút lo lắng, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, bằng hữu

chân chính đáng giá kết giao lại không nhiều lắm, hắn thật tâm muốn kết

giao cùng Đỗ Hà, cũng không muốn Đỗ Hà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tại Giang Nam.

- Không có việc gì, chỉ là có người nhờ vi sư điều

tra hắn một chút, yên tâm đi, khó được con có hảo hữu muốn kết giao, vi

sư sẽ không làm khó hắn. Dù sao chuyện thương thuyền của Từ gia chỉ là

một hiểu lầm. Mặc cho ai cũng không ngờ được con cùng Đỗ Tường lại ở cơ

duyên xảo hợp đi lên thương thuyền của Từ gia. Vi sư đã phái tam sư đệ

của con đi nghĩ cách cứu viện Ngụy Tượng, chỉ cần giải quyết hết thảy

đều không còn gì nữa. Con…

Hắn vốn định cho Lý Dật Phong đi điều

tra Đỗ Tường, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy Lý Dật Phong quá nặng tình

nghĩa, rất dễ bị tình nghĩa liên lụy, nhân tiện nói:

- Gần đây

con không có nhiệm vụ gì, không bằng đi trợ giúp tam sư đệ, tam sư đệ

không cẩn thận như con, có con ta càng thêm yên tâm! Thuận tiện đem nhị

sư đệ của con cùng đi!

Ánh mắt Lý Dật Phong thật phức tạp, gật gật đầu.