Đại Đường Đạo Soái

Chương 315: Lần sơ ngộ xấu hổ cùng giai nhân

Từ Mạn Thành chui vào cỗ kiệu lớn phối hợp với thân hình khổng lồ của hắn, vội vàng kéo màn kiệu che kín gương mặt hắn.

Đang lúc tháng hai, trời tối rất nhanh, vừa kéo màn bên trong kiệu liền trở nên có chút u ám.

Từ Mạn Thành cũng không quan tâm, ngược lại thần sắc kích động, tay run

rẩy muốn mở ra hộp gấm lại phát hiện mình quá khẩn trương.

Viên

dạ minh châu trong hộp gấm này hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe chưởng quỹ trong hiệu cầm đồ nhắc qua. Hiệu cầm đồ Du gia là hiệu cầm

đồ lớn nhất Dương Châu, bên trong có ba vị chưởng quỹ, trong đó tư cách

của Lê chưởng quỹ lão thành nhất, tọa trấn hiệu cầm đồ, thái độ làm

người không vì lợi ích mà thay đổi, là một nhân tài, chỉ tiếc không thể

do hắn sử dụng.

Địa vị hai người còn lại kém hơn rất nhiều, mỗi

người đều có tâm tư riêng, thật xa không trung thành như Lê chưởng quỹ,

rất dễ dàng thu mua.

Từ Mạn Thành nhiều lần thỉnh hai người dự

tiệc, mục đích chỉ là hi vọng khi thu được hàng tốt có thể thông tri cho hắn đầu tiên để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng thu cấu.

Ngày dạ minh

châu vừa xuất hiện, Từ Mạn Thành đã từ miệng hai người nhận được tin tức Tống Tư Thành cầm dạ minh châu, hơn nữa thông qua miệng hai người đã

được biết Lê chưởng quỹ đánh giá viên dạ minh châu kia là báu vật vô

giá.

Lê chưởng quỹ làm việc trong hiệu cầm đồ nhiều năm, bắt đầu

từ năm mười lăm tuổi đã làm việc trong hiệu cầm đồ, hai mươi tuổi đã nổi tiếng là giám định thương bảo thạch ngọc khí, đến nay đã được bốn mươi

năm, chưa bao giờ phán đoán sai lầm, vừa nghe được lời đánh giá tâm tư

Từ Mạn Thành liền đại động.

Từ Mạn Thành nhiều lần yêu cầu thu

mua, bức thiết muốn kiến thức viên dạ minh châu được đánh giá là báu vật vô giá, nhưng Lê chưởng quỹ liên tục từ chối mà không đạt được ý muốn.

Hôm nay cuối cùng hắn đã chiếm được viên dạ minh châu kia, trong lòng cao

hứng, mở ra hộp gấm, vừa chớp mắt hào quang dịu dàng từ viên dạ minh

châu lập tức chiếu sáng cả cỗ kiệu như giữa ban ngày.

Từ Mạn

Thành hít sâu một hơi lạnh, rốt cục hiểu rõ hàm nghĩa báu vật vô giá là

như thế nào, chỉ thấy viên dạ minh châu tỏa ra hào quang lam bích lóng

lánh, không nhìn ra bất luận tạp chất nào, trong hoàn cảnh âm u càng tản ra ánh sáng chói mắt.

Thật sự quá kinh người!

Từ Mạn Thành kích động đến nhiệt huyết sôi trào, thân hình to béo run rẩy, rung giọng nói:

Bảo bối, thật sự là bảo bối!

Hắn vốn đam mê trân châu, đối với giá trị của trân châu hiểu rõ như lòng

bàn tay. Hắn sưu tầm trân châu hai mươi năm, thu được không dưới trăm

loại, tụ tập cùng một chỗ có thể khiến cho đêm đen như mực sáng rực như

ban ngày, nhưng hôm nay mới phát hiện bao năm thu thập trân châu đem so

sánh với viên dạ minh châu này chẳng khác gì là đồ bỏ đi.

Hắn cơ

hồ cười toét miệng, hai tay gắt gao ôm chặt hộp gấm trong ngực, sử dụng

lực đạo mạnh tới mức cơ hồ đem hộp gấm lớn như quả bóng đá khảm vào

trong bụng của mình, bộ dáng như chỉ hận không thể cùng hộp gấm hòa hợp

thành một thể.

Lão gia! Về đến nhà rồi!

Cỗ kiệu dừng lại, bên ngoài truyền vào tiếng kêu của người hầu.

Từ Mạn Thành biết rõ tiền tài không thể lộ ra ngoài, đạo lý mang ngọc là

có tội, biết chắc với thân phận của mình xa xa không đủ tư cách có được

loại bảo vật này, vì vậy khép lại hộp gấm gắt gao ôm chặt trong ngực,

rất sợ nó sẽ không cánh mà bay.

Hắn bước xuống cỗ kiệu, giống như đạo tặc liếc mắt nhìn khắp chung quanh, vội vã đi vào trong nhà.

Quản gia chạy ra đón chào, thông tri:

Lão gia, gia chủ cùng tiểu thư đã đến, đang ở trong đại sảnh chờ đã lâu!

Thần sắc Từ Mạn Thành khẽ động, thầm nghĩ:

Tới thật nhanh!

Bởi vì tính tham lam của Từ Thạch, làm Từ gia phát sinh sự tình lớn đến như thế, Từ gia gia chủ cũng bị kinh động, vì vậy muốn đích thân đến Dương

Châu xử lý việc này, hắn đã sớm nhận được tin tức, nhưng không tưởng

tượng được lại nhanh chóng đến như thế.

Hắn vốn định giấu kỹ dạ

minh châu trước, nhưng uy tín của Từ gia gia chủ cực cao, làm người bá

đạo, cũng không dám để gia chủ đợi lâu, hắn lại lo lắng không muốn đem

bảo vật giao qua tay người khác, chỉ đành tiện tay ôm theo không dám

buông khỏi người, đi thẳng tới đại sảnh, một trung niên nhân dáng người

trầm ổn uy nghiêm cùng một tuyệt đại giai nhân như thiên tiên đang ngồi

nói chuyện bên trong đại sảnh.

Chính là Từ gia gia chủ Từ Khải cùng nữ nhi bảo bối được tôn xưng tài nữ Từ Tuệ.

Trong ánh mắt Từ Khải nhìn Từ Tuệ tràn đầy sủng nịch vô tận, nhìn thấy Từ Mạn Thành đã đến, nhìn hắn ôm chặt hộp gấm bèn hỏi:

Lại đi mua trân châu sao?

Đối với tính cách của Từ Mạn Thành hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, một câu đã nói thẳng ra ý tứ của Từ Mạn Thành.

Từ Mạn Thành đứng trước mặt gia chủ cũng mất hẳn ngạo khí, vâng vâng dạ

dạ, tựa như mất đi cột sống, dáng vẻ cao ngạo hung hãn đã ném mất tích.

Thượng cấp là cha mẹ của cơm áo, hắn hiểu được đây là chân lý hằng cổ

chưa từng thay đổi. Vì vậy một người chỉ biết chèn ép người yếu nhưng

đến trước mặt Từ gia gia chủ liền biến thành một trung khuyển.

Từ Khải cũng không dây dưa, chỉ hỏi:

Về cục diện hiện tại ngươi có ý kiến gì không!

Từ Mạn Thành xoay chuyển đôi mắt chuột, nói:

Sự kiện lần này bởi vì tội của Từ Thạch lại khiến Từ gia thật hổ thẹn, vì

vậy đã định cao điệu an trí người nhà của hành khách bị thương vong,

nghiêm trị Từ Thạch, vãn hồi mặt mũi của gia tộc.

Từ Khải vốn đang có ý này, liền gật đầu nói:

Cứ làm như thế đi, ngươi đi mời thứ sử đại nhân cùng một ít quan viên nắm

giữ thực quyền của Dương Châu, ta thiết yến tại Xuân Phong Lâu, khơi

thông quan hệ một chút!

Từ Mạn Thành gật đầu vâng dạ, quay người định đi xử lý việc này.

Ồ! Từ bá bá, phía sau lưng ngươi sao có dán một trang giấy?

Ánh mắt Từ Tuệ cũng thật sáng, ngoài ý muốn nhìn thấy sau lưng Từ Mạn Thành dán một tờ giấy màu xanh da trời, Từ Mạn Thành nghe vậy định thò tay ra bắt, nhưng hắn quá béo, không sao lấy được.

Từ Tuệ tiến lên lấy tờ giấy cầm trong tay, nhìn thấy chữ viết tú lệ, là thủ bút của đại gia, liền đọc lên:

Khổng thánh nhân vân: Ngọc hữu thập nhất đức, ôn nhuận nhi trạch, nhân dã.

Chẩn mật dĩ lật, tri dã. Liêm nhi bất quế, nghĩa dã. Thùy chi như trụy,

lễ dã. Khấu chi kì thanh, thanh việt dĩ trường, kì chung truất nhiên,

nhạc dã. Hà bất yểm du, du bất yểm hà, trung dã. Phu duẫn bàng đạt, tín

dã. Khí như bạch hồng, thiên dã. Tinh thần kiến vu sơn xuyên, địa dã.

Khuê chương đặc đạt, đức dã. Thiên hạ mạc bất quý giả, đạo dã. Quân tử

bỉ đức vu ngọc, túc kiến ngọc chi tinh thần. Nghe thấy quân yêu thích

ngọc thạch minh châu, từng cất giấu thu thập vô số, rạng sáng đêm nay,

theo gió mà đến lấy, quân hiểu đạo lý, đừng làm cho ta phí công đi một

chuyến!

Đọc xong Từ Tuệ cổ quái nhìn qua Từ Mạn Thành.

Thần sắc Từ Mạn Thành khẽ biến, cười gượng nói:

Cũng không biết là trò đùa dai của ai, nữ hiền chất không cần để ý. Đúng

rồi, nữ hiền chất lần đầu tiên đến Dương Châu đi, ta cho người đưa ngươi đi dạo chung quanh một chút!

Hắn vội vàng rời đi, dạ minh châu

là vật hắn yêu nhất, mặc kệ có thành hay không thành, có phải là trò đùa dai hay không, tối nay đều phải giới nghiêm không thể chủ quan.

Đỗ Hà đi trên đường lớn, từ trong miệng Tống Tư Thành hiểu được hết thảy

nguyên do, đồng thời cũng tìm hiểu rõ ràng thái độ làm người của Tống Tư Thành cùng Từ Mạn Thành, càng thêm kiên định quyết tâm động thủ vào tối nay.

Theo hắn hiểu rõ Tống Tư Thành nổi danh đại hiếu tử, là

người thành thật, trong lịch sử từng ghi chép lại hắn cũng chẳng kém gì

Đổng Vĩnh, nhất là đoạn thời gian trước mẹ của hắn bệnh nặng, trong nhà

tích lũy đều dùng chữa bệnh cho mẫu thân, bản thân hắn đêm không chợp

mắt, ngày đêm cực khổ chăm sóc mẫu thân chu đáo, chỉ dành thức ăn bồi

dưỡng mẫu thân, bản thân mình lại âm thầm cầm hơi qua ngày.

Dạng người này đừng nói là ở thời hiện đại, mặc dù là ở cổ đại là thời dùng đạo đức làm chủ cũng không thấy được nhiều.

Về phần Từ Mạn Thành chính là một tên bại hoại chính cống, thương nhân bất lương, mặc dù không làm gì đại ác nhưng việc xấu làm không ngừng, với

thân phận của hắn làm ra những việc kia không có người nào dám tố cáo,

thế cho nên càng thêm ngang ngược liều lĩnh, đối với loại người này cần

phải cho hắn nhận một lần giáo huấn.

Đúng lúc này trên đường đột

nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa lao đến như

điên, khiến người qua đường cả kinh vội vàng né tránh. Đỗ Hà thoáng nhìn thấy cách mình không xa có một hài tử đang ngồi chồm hổm trên mặt đất

nhặt đồ vật, xe ngựa kia đã sắp đánh lên mình hài tử, hắn quyết định

thật nhanh, như thiểm điện rút Đường đao bên hông bổ vào bánh xe ngựa

đang lao qua.

Tính chất Đường đao trong tay Đỗ Hà không chút tầm

thường, lực lượng có thể thổi đứt tóc, chém sắt chém đá cũng không khó

khăn, bánh xe làm bằng gỗ làm sao chống đỡ được một kích toàn lực của

hắn, lập tức bị phách thành hai nửa.

Bánh xe bị hủy, oanh một

tiếng xe ngựa lập tức sụp xuống, ngã hẳn về phía trước, tốc độ nhanh tới mức sắp cùng hài tử kia va chạm vào nhau, nhìn hài tử hoảng sợ tới ngây ngốc chết lặng, Đỗ Hà như một cơn gió lao tới ôm hài tử trong tay.

Một thân ảnh từ trong xe ngựa lăn ra, lăn vài vòng vừa vặn rơi tới trước chân Đỗ Hà.

Đỗ Hà bước tới một bước định hỏi thăm nàng có sao không, đúng lúc này thân ảnh kia vừa chống tay ngửa đầu, nhìn xem người phương nào dám lớn mật

như thế làm hại mình bị té văng khỏi xe, nhưng vừa ngẩng đầu liền đụng

vào chân Đỗ Hà bước tới.

Trên mặt Đỗ Hà chợt ngây ngốc, bóng người kia cũng choáng váng.

Nam nữ va chạm lẫn nhau đã là chuyện xấu hổ, huống chi đụng phải chỗ bất nhã đến như thế.

Thân ảnh xinh đẹp đang vùi đầu chôn vào giữa háng Đỗ Hà, hắn thậm chí có thể cảm nhận được một tia khí tức ấm áp xuyên thẳng vào bảo bối chí mạng

của hắn, đã suốt hai ba tháng bị ăn chay, gặp phải kích thích như vậy

lập tức không tự chủ được liền nhảy lên.

Nàng kia cũng đã cảm giác được món đồ chơi nọ đang động đậy ngay trên mặt của mình.

Hai người choáng váng thật lâu mới cảm giác tới, vội vàng lui ra sau một bước tách ra nhanh như thiểm điện.

Người qua đường đang hả hê nhìn náo nhiệt, lộ ra khuôn mặt tươi cười cổ quái, nhưng lại bắt đầu cảm thấy ghen tỵ.

Trên đường lớn vô cùng yên tĩnh.

Người bị hại không ngờ là một vị mỹ nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân.

Đỗ Hà cũng có chút kinh hoảng, nhìn gương mặt kiều diễm không lời nào có

thể diễn tả của nàng, nàng chẳng khác gì một vị tiên tử hạ phàm, khiến

cho những người vây xem thậm chí đều ngây người.

Đỗ Hà không khỏi cảm khái Chúa sáng thế thật thần kỳ, thiếu nữ trước mắt có khuôn mặt mỹ lệ đủ so sánh cùng Vũ Mị Nương, so với Lý Tuyết Nhạn cùng Dao Trì công

chúa còn hơn một bậc.

Chỉ là giờ phút này gương mặt mỹ lệ kia đã có chút vặn vẹo, lộ ra vẻ tràn đầy xấu hổ cùng lửa giận.