Đại Đường Đạo Soái

Chương 312: Chuẩn bị lễ gặp mặt

Sau khi bắt giết toàn bộ đạo tặc, Đỗ Hà cùng Lý Dật Phong lập tức nhận được đãi ngộ như những vị anh hùng.

Ở bất cứ thời đại nào anh hùng luôn được người người kính ngưỡng cùng tôn kính, nhất là anh hùng thời cổ đại, anh hùng thời vũ khí lạnh lại càng

thêm như thế.

Đỗ Hà cùng Lý Dật Phong cứu được một trăm năm mươi

tính mạng trên thuyền, hơn nữa khi kiểm kê thi thể người trên thuyền còn tìm được thi thể chín mươi tám tặc nhân. Hai người đối mặt chín mươi

tám tội phạm lại không chút tổn thương bất cứ người nào trên thuyền, đã

thuận lợi nghĩ cách cứu viện bọn họ, thành quả chiến đấu huy hoàng như

vậy càng làm cho người thêm sùng bái kính ý.

Hôm nay ở trên

thuyền mặc kệ Đỗ Hà đi tới đâu, chỉ cần gặp được người sẽ nhận được

những tiếng gọi thật nhiệt tình, ai cũng gọi hắn là – Đỗ anh hùng.

Chủ nhân thương thuyền là một người mập mạp tên Từ Thạch, có bụng béo to

tướng, trên tay cầm hai viên phỉ thúy châu, linh hoạt xoay trong tay,

xem qua cũng biết là một gian thương, còn là loại người cực phẩm. Vốn

hắn luôn ỷ vào thân phận nên khi lên thuyền làm ra bộ dáng xa cách với

hai người, hiện tại lại dùng mọi cách nịnh nọt, chỉ hận không được tự

mình bưng trà dâng nước hầu hạ, chỉ thiếu chút nữa mở miệng gọi họ là

lão gia.

Hai người bọn họ từ trong buồng nhỏ trên tầng hai của

thương thuyền lại được Từ Thạch dời lên gian phòng xa hoa trên tầng cao

nhất.

Đối với loại gian thương này, Đỗ Hà cùng Lý Dật Phong đều không hề có chút hảo cảm, chỉ lễ phép khách sáo vài câu.

Lý Dật Phong là người trong giang hồ, không thói quen chuyện phiếm dối trá cùng loại thương nhân này, lấy lý do không khí không thoải mái đi lên

boong thuyền dạo chơi.

Đỗ Hà muốn moi tình huống từ trong miệng Từ Thạch nên phải nhẫn nại tính tình nói chuyện cùng hắn, làm ra vẻ lơ đãng hỏi:

Đội thuyền này không tới ba trăm người, như thế nào một lần có thể trà trộn được gần trăm tên đạo tặc?

Gương mặt béo phì của Từ Thạch hơi có chút xấu hổ, có chút khó mở miệng nói:

Nói ra thật xấu hổ, Từ gia chúng ta làm sinh ý quặng sắt, chuyên đi tuyến

đường từ Thanh Châu đến Dương Châu. Đỗ anh hùng cũng biết, quặng sắt

luôn thật cồng kềnh, cần rất nhiều lao công, kinh tế Giang Nam cũng

không quá phát đạt, vì vậy chúng ta cũng khó được chạy một chuyến. Vì

vậy mỗi lần cần nhập hàng, đều tạm thời chiêu mộ một ít lao động. Lần

này cũng giống như vậy, làm sao nghĩ ra lại phát sinh ra sự tình như

thế!

Vẻ mặt hắn biểu lộ thái độ nếu biết vậy cũng không làm, kỳ

thật y theo gia tộc quy định, việc tạm thời chiêu mộ công nhân làm thuê

sẽ thuê từ người địa phương, mang đến Thanh Châu hiệp trợ vận chuyển

quặng sắt. Nhưng Từ Thạch chỉ là chi thứ của Từ gia, cũng không phải con cháu trực hệ, cho nên chủ yếu muốn kiếm tiền cho mình, còn Từ gia như

thế nào cũng không quan hệ gì tới hắn.

Lao công thuê từ Tô Châu

đến Thanh Châu, ăn ở không nói, trên đường về phương bắc cũng cần phải

trả tiền công, tinh tế tính ra đây là một chi tiêu rất lớn.

Từ

Thạch lại muốn kiếm thêm tiền, tự nhiên không cam lòng làm như thế, hắn

đem nửa thương thuyền đổi thành khách thuyền, dùng cách đón thêm khách

để kiếm lấy thêm thu nhập bên ngoài, đồng thời cũng muốn giảm bớt tiền

chi tiêu cho nên sửa lại quy củ, không thuê lao công tại bản địa mà trực tiếp thuê tráng đinh tại Thanh Châu, như vậy có thể tiết kiệm được một

số tiền lớn.

Lúc trước sở dĩ có yêu cầu thuê lao công tại bản

địa, chính bởi vì người địa phương càng có thể tin cậy, mặt khác cũng

không chuyện gì. Cho tới nay Từ Thạch cũng không để ý tới. Có câu đi đêm có ngày gặp được ma, cuối cùng hắn cũng gặp được. Hôm nay là thời điểm

hắn nên chuốc lấy cực khổ.

Tuy bởi vì sự tồn tại của Đỗ Hà cùng

Lý Dật Phong nên không gặp phải tổn thất lớn, nhưng có thêm chín mươi

tám thi thể đạo tặc, còn có mấy người thương vong, đủ làm Từ gia mặt xám mày tro, hắn vốn thuộc về bàng chi, ngày nay xảy ra loại chuyện này địa vị càng đáng lo lắng.

Nhìn thần sắc như để tang cha mẹ của Từ Thạch, đáy lòng Đỗ Hà cười thầm, nguyên do bên trong hắn cũng hiểu được một ít.

Hắn rất giỏi dùng binh, trong Tôn Tử binh pháp có viết: Biết người biết ta

trăm trận trăm thắng. Cho nên lần này trước khi xuôi nam, đối với hết

thảy ngưu quỷ xà thần tại Giang Nam hắn đều có sự hiểu rõ nhất định.

Hắn không chỉ biết rõ Giang Nam Từ gia là đại gia tộc thương nhân nổi danh

như Tô gia, còn biết được trong Từ gia có một tài nữ gọi là Từ Tuệ, thuở nhỏ có danh xưng là thần đồng, nghe nói xinh đẹp như Tây Thi, dung mạo

vượt cả Chiêu Quân. Đỗ Hà còn nhớ rõ sau đó không lâu Từ Tuệ sẽ trở

thành tài nhân của Lý Thế Dân, hơn nữa là người duy nhất đạt được sủng

hạnh chính thức của Lý Thế Dân sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời.

Giang Nam thiếu khuyết quặng sắt, Từ gia lũng đoạn ngành sản xuất dụng cụ

bằng sắt thép tại Giang Nam, toàn bộ thợ rèn đều cần mua sắm nguyên vật

liệu từ chỗ Từ gia, với địa vị tài lực của Từ gia vốn không cần chiêu mộ lao công tại Thanh Châu, rõ ràng là vì Từ Thạch tham món lợi nhỏ nên đã dẫn xuất ra tai họa lần này.

Nói vài câu Đỗ Hà cũng đã biết

nguyên nhân, trong lòng hắn cũng hiểu được đối phương lợi dụng tính cách tham lam của Từ Thạch để thiết lập ván cục, bản thân Từ Thạch chẳng

khác gì như một kẻ ngốc hoàn toàn không biết rõ tình hình, có hỏi thêm

cũng chỉ uổng công.

Đưa đi Từ Thạch, Đỗ Hà đóng lại cửa phòng âm

thầm cân nhắc, cuộc nói chuyện với Từ Thạch cũng không phải không có thu hoạch, thương nhân kinh thương luôn giữ bí mật vô cùng, thời cổ đại

long xà hỗn tạp, mặc dù là thái bình thịnh thế cũng xảy ra chuyện có kẻ

nhàn rỗi lén lút vào nhà người khác cướp của.

Quặng sắt thật quý

trọng, lúc hành thương người của Từ gia không có khả năng gây huyên náo

xôn xao dư luận cho mọi người đều hay biết. Nhưng trên thực tế bọn đạo

tặc kia chẳng những biết rõ lộ tuyến chuẩn xác của chuyến hàng thuộc Từ

gia, còn biết rõ tính cách tham lam của Từ Thạch, đám du côn lưu manh tụ tập từ các nơi đều đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn, đủ thấy được đám đạo

tặc kia trong suốt mười năm hoạt động vẫn không bị phát hiện cũng đã bỏ

ra một phen công phu.

Theo tình huống lúc này mà xem, những phân tích của mình cũng không sai.

Đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành đã sớm bắt đầu đánh chủ ý với vùng Giang

Nam, đã sắp xếp tai mắt trong các đại thế gia nơi đó. Chỉ cần mình có

thể tìm hiểu được nguồn gốc, nhất định có thể đem đám dư nghiệt kia nhổ

bật tận gốc.

Về phần Ngụy Tượng, Đỗ Hà cũng đã từng âm thầm thẩm vấn qua, nhưng Ngụy Tương lại không nói ra một lời nào.

Đối phó với loại người rắn rỏi đã kinh nghiệm qua sinh tử tôi luyện, Đỗ Hà

hiểu rõ có nghiêm hình thẩm vấn cũng chỉ là vô dụng, nên không dùng

phương pháp thẩm vấn tinh thần với hắn. Ưu thế lớn nhất hôm nay của hắn

chính là từ một nơi bí mật điều tra, không ai biết được sự hiện hữu của

hắn, dễ dàng cho hắn âm thầm hoạt động, nếu như hắn biểu hiện quá mức

vội vàng ngược lại sẽ làm bại lộ thân phận.

Y theo luật pháp của

Đại Đường, loại hành vi của Ngụy Tượng đã ác liệt tới cực hạn, tất nhiên sẽ bị phán xử tử hình không cần nghi ngờ.

Lý Thế Dân đối đãi với dân chúng thật khoan dung, từng nói hình phạt tử hình quá nặng, dính

líu tới mạng người phải đặc biệt coi trọng. Cho nên tự mình hạ chỉ đối

với phạm nhân tử hình phải thực hành năm lần thượng tấu. Sau khi định

tội phạm nhân tử hình, còn phải báo cáo lên hoàng đế năm lần, mỗi một

lần đều phải nghiêm khắc hiểu thật rõ tình huống mới quyết định phải

chăng nên thực hiện việc tử hình, mục đích chính là coi trọng mạng

người.

Kể từ đó, toàn bộ tội nhân bị xử tử hình trong thiên hạ

đều phải có vị hoàng đế như Lý Thế Dân tự mình đích thân truy hỏi năm

lần mới quyết định có được tử hình hay không.

Hình phạt tử hình

chỉ chuyển về trong tay một người quyết định, có thể hiệu quả trong việc giảm bớt hình phạt tử hình, ngăn chặn sự oan uổng. Vì thế tử hình chỉ

có thể áp dụng đối với những kẻ vạn ác bất xá không thể tha thứ.

Ngụy Tượng thuộc về dạng người này, y theo quy định người bị tử hình phải áp giải về Trường An, điều tra nguyên do, sau năm lần phục tấu đợi tới

trời thu năm sau sẽ cùng nhau xử quyết.

Nguyên nhân Đỗ Hà quyết

định như thế có hai điều, thứ nhất hắn muốn xem xét dư nghiệt của Lý

Kiến Thành phải chăng đã trà trộn vào trong quan trường, trở thành đại

quan một phương, nếu Dương Châu thứ sử công chứng, chắc chắn sẽ phán

Ngụy Tượng tội tử hình, sau đó áp giải về Trường An. Nếu Dương Châu thứ

sử đã bị người thu mua, hoặc căn bản chính là dư nghiệt của Lý Kiến

Thành, nhất định sẽ có động tác khác, hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc là phán tội nhẹ. Nếu thật đúng như thế, sự tình coi như biến lớn, thứ

sử ở Đường triều tương đương chủ tịch thành phố Địa cấp thời hiện đại,

là chủ quan khu hành chính chính phủ của một thành phố nhất cấp. Người

như vậy cũng bị đám dư nghiệt thu mua, Đường triều xem như gặp phải nguy hiểm. Bất quá đây chỉ là Đỗ Hà phòng xa, khả năng phát sinh cũng không

lớn lắm. Mấu chốt là ở chỗ nguyên do thứ hai, dẫn rắn xuất động.

Ngụy Tượng là một nhân tài, là một hãn tướng khó được.

Điểm này đối với việc từng cùng hắn đối chiến nên Đỗ Hà hiểu thật rõ, tuy

Ngụy Tượng cũng không phải là đối thủ của Đỗ Hà, nhưng cũng không thể

đánh giá thấp giá trị của vị mãnh tướng thành danh kia.

Người này cũng chẳng kém gì La Thông!

Luận võ nghệ Đỗ Hà có thể thắng La Thông dễ dàng, nhưng lúc cần đấu tranh anh dung, hắn lại không sánh bằng La Thông.

La Thông dũng mãnh thiện chiến, học được võ nghệ dùng để chém giết trên

chiến trường, mà Đỗ Hà học tập chính là kỹ xảo đơn đả độc đấu.

Ngụy Tượng cũng là như thế, võ nghệ cùng tính cách của hắn nếu đi lên chiến

trường sẽ là vị mãnh tướng như Trương Phi, đấu tranh anh dũng, khó thể

thua bại.

Dư nghiệt của Lý Kiến Thành sinh hoạt ở một nơi bí mật

gần đó, khả năng tìm kiếm nhân tài so ra kém Đại Đường rất xa. Bọn hắn

không có lý do gì buông tha một nhân tài như vậy, nếu biết được kế hoạch thất bại Ngụy Tượng thất thủ bị bắt, không ra vạn nhất họ sẽ phái người đến cứu viện, hơn nữa còn là trên đường áp giải đến Trường An.

Bắt giữ đám người kia chính là lễ gặp mặt mà Đỗ Hà chuẩn bị cho đám dư nghiệt đang ẩn núp trong bóng tối.

Bọn họ đi trên biển được ba ngày, rốt cục đã về tới tuyến đường an toàn ban đầu, hơn nữa cũng đã đến gần Dương Châu.

Sáng sớm hôm đó Đỗ Hà đi vào boong thuyền, vừa đi ra khỏi phòng hắn liền bị

cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, lúc này ánh mặt trời đang dâng lên, mặt trời mọc trên biển đặc biệt huyễn lệ, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trên mặt

biển khiến toàn bộ không gian bị một loại khí tức màu đỏ bao phủ, tựa

như trong thiên địa được bịt kín một tầng hồng sa, làm cho người ta phải ghé mắt.

Một thân ảnh đứng thẳng ngay đầu thuyền, chính là Lý Dật Phong.

Dật Phong!

Đỗ Hà kêu một tiếng, đi tới gần, hai người cùng liên thủ diệt đạo tặc trên thuyền, quan hệ càng tiến thêm một bước, xem như là bằng hữu cực kỳ

thân mật.

A Tường!

Lý Dật Phong kêu một tiếng:

Còn có ba canh giờ chúng ta có thể đến Dương Châu rồi!

Hắn có chút nôn nóng quay về.

Đỗ Hà từ trong miệng hắn biết được một sự tình, cười trêu ghẹo:

Vội vã về gặp tiểu sư muội của ngươi đi!

Trên mặt Lý Dật Phong có chút đỏ hồng, không trả lời, lặng yên xem như chấp nhận.

Qua một lúc lâu hắn mới lên tiếng:

Đúng rồi, đã đến Dương Châu ngươi có tính toán gì không?

Đỗ Hà không có bất kỳ do dự nói:

Trước tiên ở Dương Châu xem một chút đã, đông nam Đại Đường ta đều biết,

nhưng nơi này ta lần đầu tiên tới! Thế nào cũng muốn đi dạo một vòng!

Ngươi thì sao?

Lý Dật Phong lưu luyến nói:

Ta trực tiếp chuyển thuyền xuôi nam đến Hàng Châu…

Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Đỗ Hà nghe ra được vẻ u sầu nhàn nhạt trong lời ly biệt, cười nói:

Nghe nói phong cảnh Giang Nam như họa, nhất là Hàng Châu Tây Hồ càng như

thế. Nếu đã đến Giang Nam, Tây Hồ không thể không đi. Đợi ta tế bái xong Chu lão, sẽ xuôi nam Hàng Châu, đến lúc đó ta và ngươi có thể nâng chén một phen!

Lý Dật Phong vui mừng nhướng mày nói:

Như thế thật tốt quá!

Có lẽ do khí trời không tốt, gió quá lớn, thuyền đi cực nhanh, chỉ qua một canh giờ bọn họ đã đi tới Quảng Lăng độ khẩu!