Đại Đường Đạo Soái

Chương 258: Bi kịch của Hầu Quân Tập

Đỗ Hà ở một nơi bí mật lẳng lặng nghe bọn hắn trù tính.

Bọn hắn căn bản không có chứng cớ, chỉ có một số tin đồn thất thiệt không hiện thực.

Mặc dù không thật, nhưng dưới sự an bài của người có ý chí, chuyện không

thật còn đáng sợ hơn chuyện có thật. Trong lịch sử, những người chết vì

bốn chữ “tin đồn thất thiệt” không có 100 người, cũng có 80 người, Đỗ Hà cũng biết rõ uy lực của bốn chữ này.

Chuyện mà Hầu Quân Tập làm, không lấy mạng của hắn, nhưng nếu thành công không thua gì đã lấy đi

nửa tính mạng của hắn. Sau khi thương nghị đã định, Đỗ Hà liền nghe Hầu

Quân Tập nói:

- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, về tới

Trường An, ta sẽ tự mình bẩm báo việc này với Bệ Hạ. Sau đó lại kêu

Triệu quốc công Trưởng Tôn đại nhân hỗ trợ, kéo cả hắn vào cùng chỉnh

đốn tên tiểu tử Đỗ gia kia, xem hắn còn có thể càn rỡ được không? Biết

được tin tức của Tạ tiên sinh, tinh thần ta phấn chấn, bỗng nhiên cũng

thấy đói bụng.

Bây giờ không còn sớm nữa, tiên sinh đi nghỉ ngơi

trước đi. Ngày mai, đại quân ta sẽ bắt đầu xuất phát, nghĩ đến lộ trình

còn phải đi bốn tháng, ta cũng thấy ái ngại.

Ngoài mặt hắn nói như vậy, nhưng vẻ mặt tươi cười, còn đặc biệt phân phó hạ nhân nấu một tô mì, để cho hắn lấp đầy bao tử.

Tạ tiên sinh mỉm cười, cáo từ rời đi, chỉ chốc lát sau, hạ nhân cũng mang bát mì đến.

Có lẽ Hầu Quân Tập thật sự rất đói bụng, nhìn hắn cầm đôi đũa trúc, bất chấp bị phỏng, ăn vội ăn vàng.

Đỗ Hà thấy Hầu Quân Tập ăn ngon miệng như vậy, cũng thầm cười lạnh:

- Để ta cho ngươi ít gia vị, để ngươi ăn ngon hơn.

Hắn lấy từ trong lòng ra một đồng tiền, đi tới tiểu sảnh lầu hai, thấy tiểu sảnh trống rỗng không có gì chỗ nào đặc biệt, duy chỉ có ở gần cầu

thang lầu hai bày biện một bình hoa trang trí.

Đỗ Hà lạnh lùng mỉm cười, quăng đồng tiền về phía bình hoa.

Đồng tiền bay vút đi, đập thẳng vào bình hoa.

Vào đêm tối, không khí rất yên tĩnh, thanh âm giòn vang này giống như sét đánh giữa trời nắng, đặc biệt vang dội.

- Ai?

Hầu Quân Tập vốn là một vị Tướng quân võ nghệ cực kỳ xuất chúng, lực phản

ứng cực kỳ xuất sắc, gọi quát một tiếng, tiện tay cầm bội kiếm, lách

mình tiến ra tiểu sảnh.

Hắn không biết cử động này hoàn toàn

trúng kế của Đỗ Hà, Đỗ Hà giống như linh vượn, chui từ cửa sổ vào gian

phòng, lấy thuốc bột trên người ra, bỏ một ít vào chén, đang muốn rời

đi, suy nghĩ, nhớ tới Hầu Quân Tập chẳng những đánh Phòng Di Ái còn nhục mạ phụ thân của mình lại dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó mình, quyết

định chắc chắn, dốc toàn bộ số thuốc bột vào trong chén của hắn, hừ nói:

- Cho ngươi sát sát độc, xem người còn sống nổi không.

Thuốc bột này cũng không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là bột đậu, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.

Bởi vì bột đậu có công hiệu tẩy giun, vì vậy thứ đồ chơi này rất phổ biến ở Tây Vực, nông dân thường dùng để tẩy giun cho gia súc, người ăn vào

cũng có công hiệu tẩy giun, nhưng mấu chốt ở chỗ phân lượng điều chế

nhiều hay ít ít. Cơ cấu cơ thể của con người còn xa mới bằng các loại

gia súc như trâu, bò. Con người tẩy giun chỉ cần nửa viên bột đậu là đủ, nhưng trâu bò lại cần đến một cân bột đậu mới có hiệu quả.

Số

thuốc bột Đỗ Hà mang theo là dùng cho trâu bò, do hơn mười cân bột đậu

mài thành, dùng lò luyện đan luyện thành đan dược, lại tiếp tục mài, mài tới mài lui, cuối cùng áp súc tinh hoa thành một bao thuốc bột. Bao

thuộc buộc này đủ khiến trâu bò kéo một ngày một đêm.

Về phần

người dùng như thế nào cũng không biết rõ. Bởi vì từ trước đến nay vẫn

chưa có người nào can đảm nếm thử, khi hắn mua loại thuốc bột này, người nông dân từng liên tục dặn dò, nếu để cho người dùng, chỉ cần phân

lượng bằng một góc móng tay là đủ, hiện tại còn gấp 10 lần móng tay út,

quấy đều vào bát mì.

Trong bát mì của Hầu Quân Tập có bỏ hồi

hương Cao Xương, vốn có hình dạng viên bi, bột đậu và hồi hương trộn lẫn với nhau, căn bản không để lại bất cứ dấu tích nào, ngược lại còn có

mùi thơm của đậu.

Khi hắn đang muốn rời đi, chợt nghe thấy tiếng

bước chân vang lên. Đỗ Hà chấn động, nghe tiếng bước chân, có lẽ người

đến đã ở cửa ra vào, còn hắn cách cửa sổ gần một trượng khoảng. Lúc này, nếu hắn nhảy ra, mặc dù không bị bắt nhưng khả năng bị phát giác rất

lớn.

Trong lúc không biết làm thế nào, Đỗ Hà đã thuận thế lăn vào gầm giường.

Một người đi vào phòng, nhìn vạt áo quần, Đỗ Hà biết người vào chính là Hầu Quân Tập.

Chỉ nghe Hầu Quân Tập vừa đóng cửa, vừa âm thầm nói:

- Thì ra là mèo con gây chuyện.

Thì ra may mắn thế nào, đêm này trong biệt viện lại có hai vị khách không mời mà tới.

Một vị là Đỗ Hà, một vị khác là một chú mèo hoang, âm thanh giòn vang Đỗ Hà tạo ra, chẳng những kinh động Hầu Quân Tập mà còn dù họa chú mèo hoang, khiến Hầu Quân Tập tưởng rằng mèo hoang quấy phá, không thăm dò kỹ càng nơi phát ra tiếng động, vội vàng quay về.

Đỗ Hà nhìn thấy bước chân đi đến trước bàn, sau đó lại là những thanh âm xì xụp, cuối cùng còn nghe hắn ợ hơi một cái.

Sau đó Hầu Quân Tập kêu hạ nhân tới thu dọn đồ ăn, ngồi trên ghế xem sách.

Nghe thanh âm lật sách, Đỗ Hà nằm dưới gầm giường âm thầm kêu khổ, không

phải mình mua phải hàng nhái chứ, ăn hết bao bột đậu còn có thể nhàn hạ

đọc sách như vậy?

Khi hắn không còn kiên nhẫn, trong tai chợt truyền đến thanh âm “lục bục”, bất giác mỉm cười, đó là tiếng bụng kêu.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hầu Quân Tập chạy nhanh ra khỏi phòng.

Đỗ Hà thấy mọi sự công thành, ngông nghênh rời khỏi, trở lại phủ đệ của mình, mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc mộng.

Đỗ Hà từ trước đến nay vốn ít nằm mộng, đêm nay lại nằm mơ thấy Hầu Quân

Tập ăn hết bát mì đặc chế của mình, bất tỉnh nhân sự, thân hình khỏe

mạnh trở thành da bọc xương, thể trọng 160 cân giảm mạnh chỉ còn 100

cân.

Mặc dù giấc mộng của hắn có vẻ khoa trương, nhưng sự thật và trong mộng lại không có gì khác nhau.

Hắn ngủ ngon lành, đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, hoàn toàn không biết chỗ Hầu Quân Tập đã vô cùng náo động.

Phủ đệ vốn vô cùng trang nghiêm, tựa hồ đã biến thành một cái chợ ồn ào kẻ đến người đi.

Một đám người vây quanh nhà vệ sinh, thần sắc khẩn trương nhìn vào bên trong, lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.

Bọn họ đều là đại binh tiểu tướng dưới trướng Hầu Quân Tập, sau khi biết

tin hắn xảy ra chuyện, đều không hẹn mà cùng chen chúc tới, người này

mời đợi phu, người kia mời đại phu, thật sự hỗn loạn vô cùng.

Lúc này, cửa hông mở ra, một mùi tanh tưởi phả ra, tất cả mọi người đồng

loạt ngừng thở. Đại phu trong quân nôn thốc nôn tháo đi ra.

Độc

dược của Đỗ Hà thật sự quá nặng, cơ thể con người quả thật không chịu

được, trực tiếp làm cho Hầu Quân Tập không thể rời khỏi nhà vệ sinh, đi

xong một trận, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức lại cảm thấy trong bụng

như sóng biển cuộn trào, lại lập tức chui vào, bi kịch đến mức ngay cả

đại phu cũng chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh vừa nhìn hắn đi vệ sinh vừa

chữa bệnh cho hắn.

Sau khi đại phu bước ra, binh tướng lập tức bao vây xung quanh hắn, dồn dập hỏi thăm.

- Đại soái thế nào rồi?

- Đại soái mắc bệnh gì vậy?

- Đại soái có nguy hiểm đến tính mạng không, mẹ kiếp, tại sao Đại soái

lại xảy ra chuyện được, tối qua vẫn bình thường mà, tại sao qua một đêm

lại bị như vậy.

Đại phu bị bọn họ làm cho choáng váng, thở dài, lắc đầu nói:

- Cơ thể đại soái cực kỳ suy yếu, mạch đập tương đối chậm. Ta cũng không

cách nào phán đoán ra nguyên nhân bệnh, giống như ăn phải cái gì không

sạch sẽ.

Hầu Quân Tập mệt mỏi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai chân

mềm nhũn, cả người té lăn quay trên mặt đất. Cả ngày ngồi xổm trên hầm

cầu, hai chân như nhũn ra, hiện giờ còn không có sức bước đi, khuôn mặt

tái nhợt. Các tướng sĩ kinh hoàng, vội vàng đỡ Hầu Quân Tập đứng lên.

Thẩm Huy gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn khóc, quát:

- Mau đi tìm đại phu trong thành, có lẽ bọn họ biết là chuyện gì!

Toàn bộ cơ thể Hầu Quân Tập như dính vào cơ thể Thẩm Huy, cảm giác suy yếu

này khiến cho vị tướng già xông pha sa trường như hắn sản sinh suy nghĩ

muốn chết.

- Mì, sau khi ta ăn bát mì kia mới bị như vậy.

Thốt ra lời này, sắc mặt hắn lại kịch biến.

- Mau, mau đỡ ta vào, sắp…sắp ra rồi.

Sau khi được Hầu Quân Tập nhắc nhở, một đám văn thần võ tướng lập tức hành

động, ý định triển khai điều tra, tất cả đều lòng đầy căm phẫn, tỏ vẻ

nhất định phải bắt lấy hung thủ, rút gân lột da hắn.

Nhưng chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, bọn họ lần lượt trở về.

Vì người nấu bát mì cho Hầu Quân Tập chính là hộ vệ của hắn, vì tối qua

quá khuya cho nên hộ vệ cũng không đánh thức đầu bếp mà tự mình động thủ nấu mì. Hộ vệ này đi theo Hầu Quân Tập hơn hai mươi năm, căn bản không

có khả năng hạ độc. Lúc ấy cũng không có người khả nghi ra vào, căn cứ

chính xác duy nhất là bát mì cũng đã được người hộ vệ rửa sạch sau khi

thu dọn.

Hoàn toàn không có manh mối, làm sao điều tra.

Đại phu trong thành Tây Châu cũng được bọn họ mời đến.

Một vị đại phu vừa liếc nhìn đã nhận ra vấn đề của Hầu Quân Tập.

Đây cũng không phải y thuật của bọn hắn cao minh, chỉ là loại tình huống

này rất thường gặp ở Cao Xương. Bột đậu tẩy giun là chuyện mà tất cả các đại phu đều biết, bọn họ cũng biết làm thế nào trị liệu, nhưng sau khi

thương lượng một hồi, tất cả đại phu Cao Xương đều biểu lộ không có cách nào.

Mấy ngày trước, bọn họ đều bị Hầu Quân Tập giáng tội, lúc này càng không thể chữa bệnh cho hắn.

Đúng là báo ứng chuyển vần.

Hai ngày liên tục, Hầu Quân Tập tựa hồ không rời khỏi nhà xí, mọi thứ trong bụng đều được kéo ra, đến cuối cùng toàn là máu.

Trong hai ngày ngắn ngủi, thân thể cường tráng của Hầu Quân Tập chỉ còn da

bọc xương, hai mắt lõm sâu, thậm chí không còn sức đứng dậy, ngay cả lúc đi cầu cũng cần người đỡ dậy, nếu không sẽ ngã úp xuống. Thân hình dơ

bẩn, bốc lên mùi tanh tưởi hôi thối, căn bản không còn dáng vẻ của một

Tướng quân chinh qua bách chiến, mà giống như một kẻ lang thang đang chờ chết.

Đỗ Hà nghe nói mới tiến vào nhà vệ sinh nhìn xem, tựa hồ không dám tin, mới hai ngày Hầu Quân Tập lại có bộ dạng như vậy.