Đại Đường Đạo Soái

Chương 190: Gặp lại Vũ Mị Nương

Chuyện khẩn cấp, Trường Nhạc cũng không giữ ý, tùy ý để Đỗ Hà kéo lên ngựa ngồi chung, chạy ra phía ruộng.

Mặc dù ôm người ngọc trong ngực nhưng Đỗ Hà lại vô tâm hưởng thụ, trong đầu nghĩ đến câu “ngoài ruộng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người trong thôn

nóng giận” mà Trường Nhạc nói với hắn.

Dân chúng là quần thể ôn

hòa nhất, bị đối xử không công bình một chút có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu chính thức chọc giận đến mức mất đi lý trí thì sẽ như hồng thủy. Dân

chúng một khi tụ lại sẽ có lực lượng tương đối khủng bố, bọn họ có thể

làm bất cứ chuyện gì.

Lúc hai người tới chỗ ruộng thì thấy mạ đã

lên xanh, tiết nông canh chưa qua nhưng dân chúng cần cù đã sớm gieo mạ

chờ mùa thu hoạch.

- Huynh xem.

Trường Nhạc trong ngực Đỗ Hà thấy gì đó, chợt chỉ vào dòng kênh bên cạnh hô lên.

Đỗ Hà nhìn theo nàng thì thấy kênh đen sì, tựa như ô nhiễm đời sau. Dòng

nước ô nhiễm này đang chảy về phía ruộng khiến đám mạ bị ảnh hưởng không ít.

Có chuyện gì? Đỗ Hà ngạc nhiên, cũng hiểu vì sao dân chúng nổi giận.

Cuộc sống nông dân vốn dựa vào đồng ruộng, thu hoạch tốt thì cuộc sống tốt, mất mùa thì khổ sở.

Cho nên vụ xuân hàng năm là hết sức quan trọng với họ, nếu mất đi thì coi

như sinh kế bị phá hủy, mạ chẳng khác mạng sống của bọn họ!

Kênh

mương vốn đào để dẫn nước tưới lúa, sao lại trở thành thông đạo lấy mạng của dân chúng? Là ai làm ô nhiễm thứ mà dân chúng dựa vào đó để sinh

tồn.

Lửa giận bốc lên hừng hực trong lòng hắn, người làm ô nhiễm kênh không nghi ngờ là đâm thẳng một đao vào ngực dân chúng.

Càng đi sâu vào ruộng thì nguồn nước ô nhiễm cũng càng nghiêm trọng, thậm chí đã xuất hiện hiện tượng mạ chết.

Thấy một màn như vậy, Đỗ Hà nóng ruột, giục ngựa chạy vội. Bờ ruộng nhỏ hẹp, thậm chí hai người không đi nổi nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn cao

minh nên không hề bị ảnh hưởng.

Chạy vội vài dặm, phía trước

truyền đến tiếng ồn ào, từ xa nhìn lại thấy một đám dân chúng đang phẫn

nộ giơ gậy gộc vây quanh một tòa nhà tranh xộc xệch.

Lăng Thần Băng đang cưỡi ngựa cách phía trước không xa.

Ngựa của Trường Nhạc là ngựa vùng Ba Thục phía nam nên chạy không nhanh còn

ngựa của Đỗ Hà lại là chiến mã ưu tú nhất trong quân, luận cước lực

chiếm thượng phong, kỹ thuật cỡi ngựa lại càng không cần phải nói. Tuy

Lăng Thần Băng đi trước nhưng vẫn để hắn vượt qua.

Đỗ Hà đi theo đường khác vượt qua Lăng Thần Băng tới chỗ xảy ra chuyện.

- Đại Đường Trung Vũ Tướng quân, quản hạt huyện Vạn Niên Đỗ Hà đây, tất cả mọi người lùi lại cho ta!

Hắn giục ngựa giơ roi, vọt tới trước mặt dân chúng cản lại.

Nghe Đỗ Hà vừa quát như thế, đám dân chúng đều lui lại một bước.

Đỗ Hà là chủ của huyện Vạn Niên, bọn họ đều thuộc sự quản hạt của hắn. Hắn xuất hiện bất ngờ khiến bọn họ dù đang giận dữ nhưng đều ngậm miệng.

Đối mặt với chủ nhân đất phong, bọn họ dù sao cũng có chút kiêng kỵ.

Đỗ Hà xoay người xuống ngựa, cao giọng nói:

- Trên đường đi đến ta cũng nhìn thấy kênh mương bị ô nhiễm nên hiểu vì

sao các ngươi lại tức giận như thế. Nhưng xúc động không giải quyết được gì, chỉ khiến các ngươi bị pháp luật Đại Đường chế tài. Bỏ gậy gộc

trong tay xuống, với tư cách là chủ nhân đất phong, ta sẽ cho các ngươi

một công đạo. Hơn nữa cam đoan tuyệt đối cho các ngươi năm nay được mùa.

Đỗ Hà dù sao cũng là tiểu thống soái trong quân, trên người ẩn ước có uy

thế của những danh tướng như Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích, dù còn xa

mới bằng bọn họ nhưng để trấn áp đám dân chúng này thì thừa đủ.

Nghe Đỗ Hà nói như thế, bọn họ cảm thấy có đạo lý, lại nhiễm khí thế tự tin của Đỗ Hà nên buông cả gậy gộc trong tay xuống.

Một người trong đó quỳ xuống khóc lóc:

- Đỗ đại nhân, ruộng thảo dân cách đây không xa, vì nước ô nhiễm mà đã bị chết hơn nửa mạ. Trời xanh thương xót, một nhà thảo dân chỉ trông vào

mấy mảnh ruộng này, nếu mất đi thì sống làm sao.

- Yên tâm, vị

lão bá này! Đỗ Hà ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý việc này, sẽ

không để cho các ngươi không dưng bị tổn thất.

Đỗ Hà nói xong xoay người qua, nhìn thấy ba người trong lều tranh liền kinh ngạc:

- Tại sao là ngươi?

Trong gian nhà cỏ đứng ba nam hai nữ, người nữ mặc áo tơ vàng nhạt, lộ ra vẻ

tiêu sái ung dung, chính là Vũ Mị Nương. Đứng sau nàng là hai nam tử

cường tráng chừng bốn mươi tuổi, xem y phục chừng là hộ vệ. Vũ Mị Nương

hiện giờ đã là bà chủ, quả thực cần đến hộ vệ. Lúc trước hắn chỉ chú ý

đến dân chúng nên một mực không nhìn sau lưng là ai, lại thấy là Vũ Mị

Nương, không khỏi nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ việc này có quan hệ với Mị Nương?

Vũ Mị Nương thấy thần sắc nghi ngờ của Đỗ Hà liền bước lên phía trước giải thích:

- Đỗ đại ca đừng hiểu lầm, việc này không quan hệ với ta!

Nàng hiểu rõ Đỗ Hà, biết hắn thà đắc tội với một đại nhân vật mà sẽ không

liên lụy người vô tội. Loại người hắn căm ghét nhất là những kẻ ỷ mạnh

khi dễ dân chúng.

Việc này đã liên lụy đến sinh kế của một số lớn dân chúng, nếu để hắn hiểu lầm thì địa vị của mình trong lòng hắn đã

triệt để mất đi.

Dù Vũ Mị Nương cực kỳ cơ trí nhưng nghĩ đến đây thì tâm hồn thiếu nữ cũng không khỏi chấn động, hốc mắt ửng đỏ.

Trường Nhạc cả kinh:

- Sao thiếu nữ tuyệt mỹ này lại lộ ra tình cảm thắm thiết với hắn.

Nàng vừa gặp Vũ Mị Nương đã cảm thấy hết sức quen thuộc, ngoài sợ hãi thán

phục dung nhan còn thầm nghĩ không biết đã gặp ở đâu. Sau thấy đối

phương lộ vẻ thân mật với Đỗ Hà, trong đầu không khỏi hiện ra một thân

ảnh. “Chẳng lẽ là nàng”, Trường Nhạc nhớ lại lúc Đỗ Hà lần đầu xuất

chinh thì nàng và Lý Tuyết Nhạn vì nhớ thương mà đứng trên tường thành

yên lặng đưa tiễn.

Các nàng tận mắt nhìn Đỗ Hà sau khi từ biệt với người nhà thì lại đưa tay ra hiệu cho một người trong đám đông.

Các nàng đứng trên tường thành xem không rõ lắm, nhưng lờ mờ nhìn ra hướng

Đỗ Hà đưa tay có một thiếu nữ dung mạo tú lệ. Lúc này nhớ lại, nàng mơ

hồ thấy dung mạo khá giống với thiếu nữ trước kia, tâm tư có chút chuyển động, lén bỏ khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế.

Đỗ Hà lại

không tinh tế như hai thiếu nữ. Nhìn thần sắc Vũ Mị Nương, hắn mơ hồ

hiểu được một ít, tuy không cảm nhận được thâm ý trong đó nhưng cảm thấy việc này không quan hệ tới nàng.

Bởi vì với giá trị hiện giờ của Vũ Mị Nương, nàng chưa đến mức dựng một cái phòng bỏ đi ở chỗ này, gật đầu cười nói:

- Ta tin ngươi!

Vũ Mị Nương nhẹ nhàng thở ra, tự nhiên cười nói như trăm hoa đua nở.

Trái tim của Trường Nhạc lại đập mạnh:

- Thiếu nữ này thật xinh đẹp...

Đỗ Hà không rảnh bận tâm mặt khác, hỏi:

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!

Việc này tuy không quan hệ tới Vũ Mị Nương nhưng nàng đã ở đây thì chắc hẳn biết nguyên do trong đó.

Vũ Mị Nương nói:

- Việc này phải nói từ mấy ngày trước!

- Mười ngày trước, Mị Nương bảo hạ nhân mua ít giấy làm bằng tre trúc để luyện thư pháp, hạ nhân mua được thứ này.

Nói xong nàng lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy gập vào với nhau đưa cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà mở trừng mắt, thấp giọng hô:

- Giấy gấp.

Thần sắc hắn lộ vẻ chấn động, vào đời sau thì giấy gấp cũng không có gì kỳ

lạ, là thứ dùng để xếp hình. Nhưng đây là Đường triều, ngoại trừ giấy

Tuyên Thành cùng với một số giấy hiếm hoi bên ngoài đều không có khả

năng gấp. Trên thị trường lưu hành nhất là giấy làm bằng tre trúc và

giấy vàng cứng, gập lại sẽ gãy, chỉ có thể dùng để viết. Giấy vàng được

dùng rộng rãi trong giới thượng lưu. Lý Thế Dân, Đỗ Hà cùng với một số

quan to quý tộc luyện thư pháp thường dùng giấy này, có phủ sáp ở trên,

chỉ cần gấp lại thì sáp sẽ bong ra, mặt giấy không còn phẳng phiu.

Chỉ có giấy Tuyên Thành cấp bậc thượng đẳng mới có khả năng gấp nhưng mấy

tờ giấy mà Vũ Mị Nương đưa tới quả thật là giấy gấp, hơn nữa không thể

nào là giấy Tuyên Thành. Lúc trước Vũ Mị Nương nói bảo hạ nhân đi mua

giấy làm bằng tre trúc, mua về lại là giấy gấp.

Đỗ Hà tràn đầy

nghi hoặc, xé mấy tờ giấy thì thấy màu sắc không đồng nhất, có tờ màu

xanh, có tờ màu vàng, lại có tờ hơi trắng liền lắp bắp:

- Cái này …

Vũ Mị Nương giải thích nói:

- Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm có phải lầm hay không.

Giấy làm bằng tre trúc sao có thể có tốt như vậy, màu sắc dù lẫn lộn

nhưng tính chất mềm mại hơn xa giấy vàng, vì thế hỏi hạ nhân mới biết

nguyên do. Nguyên lai vào lúc mua giấy thì hạ nhân bị một nam nhân ăn

mặc lôi thôi ngăn cản bán cho số giấy với nửa giá giấy làm từ tre trúc.

Nàng động tham niệm nên giao dịch với đối phương.

Nghe được

nguyên do, Vũ Mị Nương liền suy nghĩ, trên đời không có kẻ nào đần độn

bán lỗ, nhất định là có người như Thái Luân (ông tổ nghề giấy) lúc trước tìm ra phương pháp làm giấy mới. Phương pháp này cho giá thành rẻ, càng thêm thực dụng. Nhưng có thể là kỹ thuật chưa hoàn thiện nên màu sắc

không đồng nhất.

Nếu tìm được hắn, trợ giúp để hoàn thiện thì

loại giấy này chắc chắn sẽ thịnh hành toàn thiên hạ vì giá rẻ. Vì vậy,

nàng vận dụng hết lực lượng tìm người nọ, tìm suốt mười ngày mới tìm

được tại đây.