Đại Đường Đạo Soái

Chương 150: Lực đấu cự vô bá

Đỗ Hà vừa định đi tới, lại bị Uất Trì Kính Đức nắm lấy tay thấp giọng nói:

- Ngươi phải cẩn thận một chút, ở trên lôi đài ta và hắn đã giao thủ,

người này thật khó đối phó. Chẳng những thân thể trời sinh to lớn, hơn

nữa còn có được lực lượng kinh người, vùng thịt tập trung tại thắt lưng, làm trọng tâm của hắn trì trệ xuống dưới, hạ bàn thật củng cố, rất khó

đánh ngã. Đừng khinh thường hắn mập, nhưng động tác lại tương đối linh

hoạt. Nếu để cho hắn đánh té xuống nhẹ sẽ gãy xương, nặng thì chết! Nếu

như ngươi khinh thường cẩn thận thiệt thòi lớn!

Trong trận chung

kết Uất Trì Kính Đức giao thủ cùng Kim Nhật Đông, luận thực lực hắn cũng không thua Kim Nhật Đông nhưng ở một ngày trước hắn giao thủ cùng Tô

Định Phương trong trận đấu kỵ chiến chung kết suốt hơn trăm hiệp, cuối

cùng tuy rằng lấy được thắng lợi nhưng thể lực đã tiêu hao hầu như không còn. Nghỉ ngơi chỉ một đêm không đủ giúp hắn hoàn toàn khôi phục, huống chi tuổi tác hắn đã cao, vì vậy so về tuổi tác cũng đã thiệt thòi thật

lớn.

Trải qua so đấu hắn biết được sở trường của Kim Nhật Đông,

tuy hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm cùng Đỗ Hà, nhưng buồn bực dáng vẻ tự cao tự đại của Kim Nhật Đông, không xem ai ra gì, vì vậy hắn hi

vọng Đỗ Hà có thể thắng lợi, tuy rằng trong lòng hắn cũng không dám ôm

bao nhiêu hy vọng.

Đỗ Hà mỉm cười gật đầu:

- Đa tạ Uất Trì tướng quân, ta hiểu được.

Một câu “Uất Trì tướng quân” cũng làm vẻ mặt Uất Trì Kính Đức hiện lên vui vẻ.

Những lão tướng như bọn họ, tuy gọi họ là “lão tướng quân” xem như thật tôn

trọng, nhưng bọn họ lại không vui vẻ, ngược lại chỉ gọi tướng quân lại

có thể làm cho họ tìm lại cảm giác thời tuổi trẻ, Tần Quỳnh cũng là như

thế.

Đỗ Hà đứng đối diện Kim Nhật Đông, hình thể của song phương

thật chênh lệch, chẳng khác gì một người cùng một đầu voi đang đứng đối

diện nhau.

Vẻ mặt Đỗ Hà bình tĩnh, dù đối diện giao chiến với bất cứ đối thủ nào hắn vẫn giữ nguyên diễn cảm như thế, vô cùng bình tĩnh,

như vậy càng có thể phát huy ra được thực lực cực mạnh nhất của mình,

đây là điều mà Đỗ Hà nghiêm ngặt tuân thủ nhất khi luận võ.

Vẻ mặt Kim Nhật Đông lại thật dữ tợn:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng thắng được một ít tạp toái thì cho rằng mình

giỏi lắm. Các ngươi cứ từ từ xem cuộc vui đi, ta sẽ cho các ngươi biết

cái gì mới gọi là thực lực chân chính!

Vẻ mặt hắn thật cuồng vọng, lời này cũng là nói với mọi người xung quanh.

Mọi người tham gia yến hội đều là những nhân vật thân mang tuyệt kỹ, một ít người ngạo khí nghe hắn nói như vậy cả nhóm đều tức giận nổi trận lôi

đình.

Kim Nhật Đông xé y phục trên người, lộ ra một thân thịt

béo, di chuyển cước bộ vô cùng trầm trọng đi tới trước mặt Đỗ Hà, thịt

béo trên người còn phối hợp theo bước đi run lên bần bật, làm cho người

ta cảm giác thập phần buồn nôn.

Bàn tay mập ú đắc ý chỉ vào mặt Đỗ Hà, còn làm ra tư thế cong tay như khoe khoang, lớn tiếng nói:

- Nhìn xem bộ dạng ngươi như vậy, ở trong mắt ta so với cọng cỏ còn yếu,

vũ kỹ công phu của các ngươi chỉ là nói thừa, là lời nói dối mà kẻ ngu

xuẩn không biết mà thôi. Công phu chân chính phải xem ở thân thể cùng

lực lượng, giống như là ta. Bộ dạng thân hình chỉ bị gió thổi liền ngã,

công phu có giỏi thế nào chỉ bất quá là cái gối thêu hoa, các ngươi, đều không được!

Vẻ mặt hắn cuồng vọng tự tin, đối với bộ dạng dáng người của mình tựa hồ tràn ngập tự đắc!

Lý Thế Dân cùng những người có mặt nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau,

nhìn thân thể Kim Nhật Đông chẳng khác gì tòa núi thịt, mỗi một động tác làm cho người ta có cảm giác như đang nhìn một con heo mập biết nói

đang huênh hoang.

- Được rồi, đừng làm ghê tởm người khác, nhanh bắt đầu đi, ngươi còn nói tiếp ta sẽ nôn mửa!

Vẻ mặt Đỗ Hà thật ghê tởm, gặp qua vô sỉ nhưng chưa từng gặp qua ai vô sỉ

như vậy, mức độ hắn không biết xấu hổ thế nhưng so với da mặt dày nhất

Đại Đường Trình Giảo Kim còn hơn hẳn một bậc.

Vẻ mặt khinh thường của Đỗ Hà chọc giận Kim Nhật Đông, Kim Nhật Đông cắn răng nói:

- Hảo tiểu tử!

Giống như tức giận đến khó thở, hắn nói một tràng điểu ngữ, bổn ý có lẽ đang nói muốn suất Đỗ Hà thành thịt vụn.

Đỗ Hà nghe không hiểu nhưng biết hắn nói không có lời gì hay!

Đỗ Hà xoay người, thân thể thoáng nghiêng tới trước.

Mà Kim Nhật Đông lại chống hai tay xuống đầu gối, chân phải giẫm lên mặt

đất, lại nâng chân trái giẫm lên lần nữa, bày ra tư thế đô vật thủ

nghênh địch nửa ngồi theo trung bình tấn. Theo hai lần giậm chân, mặt

đất giống như bị chấn động rung lên hai lượt không ngừng.

Đường triều đấu vật không giống như đấu vật của thời hiện đại, lại giống như đô vật.

Nói tới đô vật đại đa số mọi người sẽ nghĩ tới đô vật Nhật Bản đời sau, kỳ

thật không giống. Đô vật thời cổ xưng tố vũ, khởi nguyên từ thời Hán

Trung Quốc, do hai gã đại lực sĩ để trần thân trên, đấu sức lẫn nhau,

kéo dài tới thời Tây Tấn Trung Quốc đã có danh xưng đô vật. Các đời

Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, hoạt động đô vật luôn luôn được thịnh

hành.

Chẳng qua Đỗ Hà đối với việc này cũng không quá hiểu rõ,

cho nên khi chế định trận đấu hắn dùng danh xưng đấu vật, theo Lý Thế

Dân xem ra ý tứ của đấu vật cũng chính là đô vật nên không sửa đổi.

Đương nhiên thời đó dân phong dũng mãnh, căn bản không tồn tại quy tắc

gì riêng biệt, chỉ cần đem đối phương đánh ngã chính là thắng lợi, không có kiểu làm ra vẻ như đô vật Nhật Bản, lộ ra vẻ huyết tinh hơn nhiều.

Người xung quanh thấy thế cũng không khỏi hoảng sợ, dù là đám bạn xấu rất có

lòng tin với Đỗ Hà cũng không khỏi hiện ra vẻ lo lắng.

Bên chỗ ngồi của Khương tộc Dao Trì công chúa đang lo lắng, nội tâm không ngừng co rút lại.

Đỗ Hà thấy Kim Nhật Đông giậm chân cũng đã có uy thế như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thầm:

- Tên heo mập này cũng có chút thực lực!

- Ngao!

Gọi Kim Nhật Đông là heo mập cũng không sai, hắn trực tiếp hét lên một

tiếng chẳng khác tiếng heo bị chọc tiết, thân thể khổng lồ hướng Đỗ Hà

vọt tới, đôi tay lại hướng ngực Đỗ Hà chộp tới.

Đỗ Hà không tránh né lao người lên đón, hai tay chộp lên cánh tay hắn, thế nhưng lại bị

trợt tay, da thịt trên người Kim Nhật Đông giống như bôi lên một lớp mỡ

thật dày, trơn nhớt vô cùng.

Kim Nhật Đông lại nắm trúng y phục

của Đỗ Hà, trong lúc nhất thời Đỗ Hà chợt hiểu vì sao lúc đấu vật hay đô vật đều phải cởi bỏ quần áo.

Kim Nhật Đông cười lên dữ tợn, hô quát một tiếng:

- Đi chết đi!

Hắn trực tiếp đem Đỗ Hà ném bay ra ngoài.

Tất cả mọi người kinh hô bật dậy, làm sao nghĩ tới Đỗ Hà lại mất lý trí đi đấu lực cùng Kim Nhật Đông.

- Đỗ Hà!

Dao Trì công chúa hô thành tiếng, không dám tiếp tục nhìn, nhưng ngay lập

tức nàng liền nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt, vội mở hai mắt ra đã

thấy Đỗ Hà vững vàng đứng thẳng trên mặt đất.

Nguyên lai khi hắn

bị Kim Nhật Đông ném ra ngoài, ở trên không trung còn dựa theo lực đạo

của đối phương lăng không lật người vững vàng hạ xuống mặt đất, cũng

không bị té ngã như những người khác tưởng tượng.

Đỗ Hà cười nói:

- Tên heo mập, ngươi chỉ có chút kỹ năng này sao?

Vẻ mặt hắn thật khiêu khích lẫn khinh thường.

Kim Nhật Đông tức giận, lần thứ hai lại gào lên một tiếng, hướng Đỗ Hà

phóng tới, ôm hai cánh tay Đỗ Hà, lại như ném dây thừng bắt chiến mã,

đem cả người hắn lăng không quay tròn!

Mọi người lại lần thứ hai phát ra trận kinh hô.

Kim Nhật Đông quay Đỗ Hà trên không suốt hơn mười vòng, lúc này mới đem hắn hướng ngay cột trụ trong điện ném tới.

Còn chưa chờ người chung quanh kịp phản ứng, Đỗ Hà lại giống như hầu tử hai chân giẫm lên cột trụ dùng sức giẫm tới, xoay người, thật tiêu sái lộn

mèo quay về giữa sân.

- Chậc chậc chậc chậc…

Đỗ Hà lắc lắc đầu, trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái.

Kim Nhật Đông lại bị hắn chọc giận lần nữa, trong miệng phát ra tiếng “ngao ngao” gầm rú, thấy Đỗ Hà vẫn xem thường sự tồn tại của hắn, trong mắt

lộ ra hung quang vội tiến lên, lại ôm Đỗ Hà ném xuống.

Hắn muốn dùng thể trọng của mình áp Đỗ Hà bên dưới thân thể.

Cận kề cơ ngực trơn bóng đầy mỡ của Kim Nhật Đông đã làm Đỗ Hà cảm giác ghê tởm muốn phun, vừa phát hiện ý đồ của hắn liền vội vàng dùng ngón tay

ẩn chứa nội lực lướt qua khuỷu tay Kim Nhật Đông bắn ra.

Mặc cho

thịt mỡ trên người Kim Nhật Đông dày thế nào, lực phòng ngự mạnh mẽ ra

sao, nhưng khi huyệt Ma Kinh bị công kích cũng không chịu nổi liền buông lỏng hai tay đang ôm chặt Đỗ Hà.

Lúc này thân thể Kim Nhật Đông

đã áp xuống dưới, Đỗ Hà điểm nhẹ mũi chân, thân mình lách ra thối lui ra sau, rời khỏi Kim Nhật Đông.

Kim Nhật Đông dĩ nhiên đã phát hiện Đỗ Hà biến mất, nhưng cũng không cách nào cản được tốc độ thân thể té

sấp xuống, lập tức ngã ầm lên mặt đất.

Lòng chơi đùa của Đỗ Hà

nổi lên, liền tiến lên đem mông ngồi lên trên đầu Kim Nhật Đông, hai

chân giống như hài tử chơi đùa nước, không ngừng giẫm lên một thân thịt

béo bên dưới.

Một thân thịt béo bên dưới không ngừng bị nhồi như sóng gợn, vô cùng thích thú.

Lý Thế Dân lắc đầu cười khổ, trái tim đã hoàn toàn buông lỏng xuống. Đồng

thời hắn cũng cảm thấy Đỗ Hà làm có chút quá đáng, nhưng là do Kim Nhật

Đông vô lễ trước, huống chi Đỗ Hà đã làm, hắn còn muốn ngăn cản cũng

không kịp, đành dứt khoát vui vẻ quan sát mà không ngăn cấm.

Dao Trì công chúa tươi cười rạng rỡ, tiếng cười khanh khách như chuông bạc.

Về phần đám bằng hữu của Đỗ Hà càng cười sảng khoái, nhất là Phòng Di Ái, tiếng của hắn lớn nhất, vang vọng cả đại điện.

Hai tay của Kim Nhật Đông chống mạnh trên mặt đất, mượn lực đứng lên, hất Đỗ Hà xuống dưới.

- Tên tiểu tử, gia gia muốn giết ngươi!

Kim Nhật Đông bị nhục nhã, giận như điên, rít gào quay mặt nhìn Đỗ Hà, ánh mắt tràn đầy tơ máu.

- Có bản lĩnh thì tới đi! Ta cho ngươi ba chiêu, lần này cho ngươi ngã!

Đỗ Hà tràn đầy tự tin cười nói.

Kim Nhật Đông giẫm mạnh lên mặt đất, mở hai tay như ngọn núi lớn hướng Đỗ Hà ập tới.

Giờ khắc này Đỗ Hà lại làm ra động tác ngoài ý muốn mọi người, hắn mở ra

hai tay, cùng hai tay Kim Nhật Đông giao quấn một chỗ, sau đó thoáng

khom người, toàn thân đỉnh về phía trước, không ngờ là cùng đối phương

đấu lực.

Lực lượng của Kim Nhật Đông còn mạnh hơn trâu, mà sức

của Đỗ Hà nói ra thật mất mặt, song phương cũng không cùng chung một cấp bậc.

Cùng núi thịt như Kim Nhật Đông đấu sức, chẳng lẽ Đỗ Hà phát điên? Cơ hồ tất cả mọi người đều đang hoài nghi.

Đỗ Hà lại bị đối phương ủi tới, giống như không chịu nổi lực lượng của đối phương, lui ra sau mười bước nhưng lại đột nhiên ngừng hẳn không nhúc

nhích.

Nguyên lai một cước của Đỗ Hà đang chống lên cửa đại điện, ngăn được lực đạo lui về phía sau của hắn.

Đỗ Hà đem lực lượng rót vào trong tay chân, mượn dùng lực cánh cửa đối kháng lực lượng của Kim Nhật Đông.

- Ngươi cũng không có gì hơn vậy đi?

Đỗ Hà còn rút được thời gian mỉm cười nói một câu.

Kim Nhật Đông đại khái còn không ngờ Đỗ Hà nhìn qua yếu ớt như cọng cỏ lại

có được “thần lực” như thế, có thể chịu được cự lực của mình. Hắn cảm

thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, lập tức không nhịn được rống lên

một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân ủi về phía trước, thề phải hất

té Đỗ Hà.

Ngay trong lúc hắn vừa bùng nổ, Đỗ Hà chợt quát:

- Ngươi có thể đoạt giải quán quân là vì không gặp được Đỗ Hà này!

Đỗ Hà đột nhiên đem lực lượng đẩy về phía trước kéo ngược ra sau, nắm lấy

cánh tay béo mập của Kim Nhật Đông, một chân đạp lên mu bàn chân hắn,

ném ngược ra sau lưng mình.