Đại Đường Đạo Soái

Chương 129: Giáo huấn thỏ nhân gia (sủng nam)

Chuyện làm nam sủng cũng không phải hay ho gì, huống chi là nam nhân làm nam sủng càng khiến người ta cảm giác buồn nôn. Đối với việc này, Xưng

Tâm cũng một mực coi là nghịch lân, hôm nay lại để cho Đỗ Hà chọc lấy

nghịch lân không nói, còn nói khó nghe như thế sao có thể chịu được nhục nhã, bất chấp hậu quả, nghiêm nghị quát:

- Người đâu, bắt lấy hắn, đánh chết cho ta!

- Hay cho câu đánh chết, xem là ngươi đánh ta hay ta đánh ngươi!

Đỗ Hà vốn đã kinh tởm tên thỏ nhân gia này, nghe một câu kia càng tràn đầy phẫn nộ.

Suy bụng ta ra bụng người, có thể tưởng tượng thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hung hăng càn quấy càn rỡ đến mức nào.

Hắn vừa mới nói xong liền như mãnh hổ vọt lên ra tay trước. Hắn đã từng

chịu thiệt trước thị vệ Đông Cung, xét bản sự cá nhân thì mỗi thị vệ

Đông Cung kém xa hắn nhưng vì bảo hộ hoàng trữ nên thị vệ ngoại trừ

luyện tập võ nghệ bản thân còn thao luyện cả trận pháp.

Trận pháp này do quân thần Lý Tĩnh sáng chế tại Đại Đường, chuyên môn dùng để đối phó hảo thủ võ nghệ cao cường, nếu bị vây vào vòng vây thì chỉ cần đối

địch mười người, xác thực như đối chiến bốn mươi năm mươi người, càng

lợi hại!

Cho nên lần này hắn nhanh chóng di động, làm cho địch

nhân không thể hình thành xu thế vây kín, vọt tới trước một gã hộ vệ,

hét lớn một tiếng, quyền đầu như đạn pháo đánh vào trên bụng.

Nhanh, quá nhanh!

Hộ vệ Đột Quyết hộ vệ dù không phải đại nhân vật nhưng cũng là thân kinh

bách chiến, là hảo thụ trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc trong Đông

Cung, sớm đã chuẩn bị chiến đấu nhưng trước mặt Đỗ Hà vẫn không có năng

lực chống cự.

Quả đấm của hắn không lớn, nhưng đánh vào phần bụng như thiết chùy khiến nhất thời không thể dậy nổi. Đỗ Hà cũng không có

cho đối phương cơ hội phản ứng, lấy khuỷu tay thúc vào huyệt Thái Dương

đánh ngã xuống đất, thuận tay lột bỏ áo khoác lông cừu. Trên boong vang

lên tiếng quát tháo huyên náo, Đỗ Hà khiến cả đám chưa kịp hiểu gì đã

ngã lăn ra.

Đỗ Hà như mãnh hổ áp sát công tới thỏ nhân gia kêu là Xưng Tâm kia. Hai gã hộ vệ Đột Quyết thấy tình thế không ổn, phân ra tả hữu ngăn chặn Đỗ Hà.

Đỗ Hà lạnh lùng cười cười, lập tức ngừng

chân rồi bước lên, quyền trái đánh vào mặt một tên, chân kia đá vào âm

đạo tên còn lại. Hai tên cùng ngã vật ra, mất sức chiến đấu, trước khi

ngã cũng đồng thời bị Đỗ Hà lột áo khoác.

Tiếp đó hắn ra khỏi vòng vây, ném ba chiếc áo khoác lên chiếc thuyền nhỏ, lại quay người bày ra tư thế chiến đấu:

- Đến đây đi!

Lúc hắn đối địch ưa thích động não để thắng, biết trận pháp đối phương cao

minh, không dễ ngạnh phá nên áp dụng phương thức du đấu, hoặc thiếp thân tiến công không để bày trận hoặc rút xa để bày trận cũng không trói

được hắn.

Mọi người kích động, thủy chung không người nào dám dẫn đầu đánh ra, Đỗ Hà võ nghệ cao cường, hơn nữa xuất quỷ nhập thần, thủ

đoạn tàn nhẫn, trận pháp bọn chúng không cách nào vận chuyển, nguyên một đám cũng không muốn xuất đầu.

Đỗ Hà cười dài một tiếng, cũng

không ngốc chui vào mà quan co vòng vèo phóng tới thỏ nhân gia. Đúng là

tiến công chỗ địch phải cứu trong binh pháp!

Quả nhiên bọn chúng

là bảo tiêu của Xưng Tâm nên thấy hắn nguy nan sẽ không ngồi yên, chia

làm hai tốp, một yểm hộ phía trước, một công tới hai người hắn.

Chỉ thấy Đỗ Hà lắc mình tránh đi thế công, như ác báo lẻn vào giữa hai hộ

vệ, một khuỷu tay đâm vào bên trái hộ vệ kia ngực dưới sườn, tay phải

gạt quyền địch, gã bên trái vừa ngã xuống đất thì hắn đã túm tóc gã bên

phải rồi lên gối.

Trong khoảnh khắc, Đỗ Hà đã đánh bại năm người. Đám người còn lại hai mặt nhìn nhau, thần sắc bất an, càng thêm sợ hãi.

Đỗ Hà thấy đối phương chỉ còn lại chín người, không thể tạo thành trận

thế, cũng không né tránh, như mãnh hổ chụp một cái khiến cả chín đổ

thành một đoàn. Chiến sự trong nháy mắt chấm dứt.

Bong thuyền chỉ còn lại Xưng Tâm, Đỗ Hà dữ tợn bước tới. Xưng Tâm liên tiếp lui về phía sau, đến khi chạm phải mạn thuyền không thể lui thì hoảng sợ nhưng cố

trấn định:

- Ta là người của phủ thái tử, nếu như ngươi thức thời mau mau rời đi, bằng không thì ..

Đỗ Hà vốn định tát một cái nhưng nghĩ lại cảm thấy có chút buồn nôn. Với

tư cách là một nam nhân bình thường, hắn thật sự không muốn chạm vào một tên thỏ nhân gia liền lui xuống.

Xưng Tâm còn cho là dọa được Đỗ Hà liền thở hắt ra, lại thấy đối phương bước tới, trên tay cầm một thanh cương đao sáng loáng.

- BA~! một tiếng, mạt đao thép đánh vào mặt Xưng Tâm khiến nhất thời hằn lên một đạo đỏ thẫm.

Xưng Tâm hét lên một tiếng, hai mắt đẫm lệ mịt mờ, ôm mặt vẻ đau khổ. Nếu là nữ tử, Đỗ Hà thật đúng là không hạ thủ được nhưng thấy vẻ này của thỏ

nhân gia, trong lòng của hắn chỉ có cảm giác buồn nôn, nhớ tới con mọt

sách vô cớ bị đánh cũng không khách khí, liên tục đánh xuống khiến khuôn mặt “xinh đẹp” bầm lên như mặt heo, hàm răng thiếu đi nhiều cái, dù có

cha mẹ ở đây cũng không nhận ra nhi tử bảo bối.

Xưng Tâm sao có thể chịu được đối đãi như thế, khóc lóc cầu xin.

- Tự mình nhảy xuống!

Đỗ Hà kề đao ngang cổ Xưng Tâm, buộc hắn nhảy xuống Phù Dung trì, cho hắn nếm tư vị đông lạnh.

Từ đường cũ quay trở về thuyền nhỏ, Trường Nhạc công chúa quan tâm chạy ra đón chào, nàng ở trong khoang thuyền thấy được một màn Đỗ Hà nghiêm trị Xưng Tâm nhưng không thấy được lúc chém giết, không biết hắn có bị

thương hay không.

Đỗ Hà mỉm cười trấn an, hỏi tình huống của hai

người kia. Thư sinh kia uống rượu nóng, phủ thêm áo khoác da mà Đỗ Hà

quăng ra nên thần sắc đã tốt lên rất nhiều, nữ cũng đồng dạng, chỉ là

thần khí có chút bất lực. Nghĩ đến cũng đúng, một đôi tình lữ vốn đang

chàng chàng thiếp thiếp, lại bất ngờ bị đánh, dù ai cũng không chịu nổi.

Bởi vì Xưng Tâm xuất hiện, hai người Đỗ Hà cũng mất hứng thú du ngoạn, chèo thuyền về bờ. Trên đường nói chuyện phiếm, lại ngoài ý muốn biết được

con mọt sách tên là Thôi Dịch, là người của Thôi gia. Hơn nữa còn là thứ tử, địa vị không giống bình thường. Thôi Lô Lý Trịnh Vương là năm thế

gia vọng tộc thời Tùy Đường, hoàn toàn có thể nói là gia tộc có sức ảnh

hưởng lớn nhất Đại Đường.

Chỉ có điều gọi hắn con mọt sách cũng

một chút không giả, thành thành thật thật, mỗi tiếng nói cử động khiêm

cung hữu lễ, dù Xưng Tâm đối với hắn như thế nhưng tựa hồ cũng không có ý định truy cứu, biểu hiện tư thái đại lượng. Nhất là sau khi biết được

thân phận của Đỗ Hà thì xem hắn như tiên sinh. Đỗ Hà cười thầm, trên đời còn có loại người này.

Bất quá thật đúng là đừng nói, học thức

Thôi Dịch quả thực khiến người ta kinh hãi, bất luận Đỗ Hà nói cái gì,

hắn đều có bổn sự phù hợp nói chuyện, hơn nữa đều biết kỹ hơn Đỗ Hà. Đỗ

Hà cũng không khỏi tán thán:

- Thôi huynh học thức uyên bác, thật khiến người sợ hãi thán phục.

Thôi Dịch khiêm tốn cười nói:

- Thôi mỗ chỉ là yêu thích đọc sách mà thôi, Thôi gia ta tàng thư hơn

trăm triệu cuốn, mỗi cuốn đều xem thì ai cũng có thể như ta.

Đỗ

Hà bị dọa đến ngậm miệng, đọc đến mấy chục vạn quyển sách thực sự không

biết mất bao nhiêu thời gian, cũng không dám suy nghĩ.

Bỏ neo cập bờ, Thôi Dịch dẫn nữ tử kia liên tục nói lời cảm tạ, tỏ vẻ ân cứu mạng, trọn đời không quên, dù ngày sau xông pha khói lửa cũng không tiếc.

Nếu là thường nhân, đây có lẽ là lời khách sáo nhưng với nhân vật cực kỳ cổ hủ như Thôi Dịch thì chắc không phải nói chơi. Chỉ là Đỗ Hà cũng không

để ý nhiều, hắn cứu người cũng căn bản không phải là vì báo đáp.

Hết hứng thú dạo chơi trên hồ nhưng bọn họ cũng không muốn trở về, tiếp tục dạo chơi Phù Dung viên. Hôm nay Phù Dung viên có cảnh tượng mới, hoa

đăng treo đầy vườn nhưng đều thấp, trên đó viết đủ loại câu đó để suy

đoán.

Hàng trăm hàng ngàn người vây quanh hoa đăng, suy đoán, đấu trí đấu lực, cũng có một phen tư vị. Dưới sự đề nghị của Trường Nhạc

công chúa, bọn họ cũng thi phá giải xem ai phá nhanh hơn.

Trường

Nhạc công chúa mặc dù trí tuệ không tầm thường, nhưng ở phương diện này

lại thua kém Đỗ Hà rất nhiều, thắng bại không cần nói cũng biết.

Đương nhiên hai người cầu chính là niềm vui thú, cũng không phải thắng bại.

Bọn họ đi vào Phù Dung lâu, đến gần hai hoa đăng không có ghi gì, Trường Nhạc công chúa có chút không phục nói:

- Không bằng chúng ta tất cả ghi một câu, nhìn xem ai để cho người khác đoán được trước?

- Vậy đi!

Đỗ Hà mượn bút của du khách, trầm ngâm một hồi lâu, nhớ tới một câu đố tuyệt diệu, tiện tay viết lên.

- Không phải trắng không phải đen, càng không phải hồng hoàng, giống mèo

chó mà không phải gia súc, lại không phải dã thú; Thơ cũng có, từ cũng

có, trên Luận Ngữ cũng có, đối với Đông Tây Nam Bắc mơ hồ, tuy là đoản

phẩm, nhưng lại diệu văn.

Trường Nhạc công chúa đọc xong nhíu mày.

Đỗ Hà đem bút giao cho nàng.

Trường Nhạc công chúa viết lên đèn ***g:

- Đường Ngu có, Nghiêu Thuấn không; Thương Chu có. Thang Vũ không; Cổ văn có, kim văn không, quả thực là một câu đối tương đối thâm ảo.

Du khách bốn phía đã chú ý tới hai người bọn họ, thấy câu đối mới liền

tiến lên cả để xem. Câu đố của Trường Nhạc công chúa rất nhanh lại để

cho người đoán ra, là chữ “khẩu” nhưng câu của Đỗ Hà lại làm khó hết

thảy mọi người.

Qua một lát, đã có ngàn người tụ ở chỗ này,

đối mặt với câu đố của Đỗ Hà đều nhăn nhó. Thấy người ngày càng nhiều,

Đỗ Hà vội vàng kéo Trường Nhạc công chúa rời đi. Lại không biết câu đố

lần này của hắn đã khiến toàn bộ văn nhân nhã sĩ Trường An khó ngủ.

Tâm thần của Trường Nhạc công chúa cũng ở tại câu đố kia, không rảnh du

ngoạn rồi. Đỗ Hà cũng không tiết lộ, khó khăn mới có niềm vui, nếu như

đơn giản đạt được đáp án vậy mất đi

ý nghĩa.

Cả đêm dạo

chơi vui vẻ cũng tới lúc kết thúc. Bất tri bất giác đã đến rạng sáng ,

cho dù đến cuối cùng Trường Nhạc công chúa không thể đoán được đáp án

nhưng đã tới lúc ly biệt.