Đại Đường Đạo Soái

Chương 109: Thái tử trộm trâu

Khuyên can mãi, Đỗ Hà cuối cùng cũng chấn chỉnh được thái độ của Lý Thế

Dân, nhân nghĩa đạo đức gì đó đều ném sang một bên, đó là chuyện mà Tống Tương Công ngu ngốc mới đi làm.

Đỗ Hà cũng rất khinh bỉ những

tên gia hỏa nói chuyện nhân nghĩa với địch nhân, cho nên nghe thấy Lý

Thế Dân nhắc đến bốn từ nhân nghĩa đạo đức, thật sự không nhịn được thao thao bất tuyệt thuyết giáo.

Kỳ thật với tư cách Hoàng Đế, Lý Thế Dân cũng không phải không biết đạo lý kia, chỉ là chưa từng xử lý tù binh như vậy.

Sau khi bị Đỗ Hà thuyết giáo một phen, mặc dù cảm thấy hơi ấm ức, nhưng cũng rất lọt tai, không còn do dự.

Tiếp nhận khuyên can chính là chỗ khiến Hoàng Đế được người khác tán thưởng nhất.

Tiếp theo Đỗ Hà và Lý Thế Dân bắt đầu thương nghị cụ thể công việc cụ thể

của “Thi đấu dũng giả”. Bọn họ chia thi đấu thành ba hạng mục lớn: Bắn

cung, cưỡi ngựa, đấu võ, cộng thêm môn mã cầu thi đấu theo hình thức tập thể.

Trong đó bắn cung chia làm ba loại đứng yên bắn cung, cỡi

ngựa bắn cung, săn bắn, đứng yên bắn cung và cỡi ngựa bắn cung tựa hồ

không cần giới thiệu, nhưng săn bắn không phải là bắn vật chết, mà là

bắn con mồi còn sống di động.

Kỹ thuật cỡi ngựa chia làm ba loại

tốc độ, kỹ xảo, phối hợp đội ngũ, tốc độ tất nhiên là nhanh hơn, kỹ

xảo là xem ai làm ra tư thế mạo hiểm đẹp mắt trên lưng ngựa, phối hợp

đội ngũ thì giống như như thi đấu việt dã vượt chướng ngại của đời

sau, khảo nghiệm sự ăn ý giữa người cưỡi và ngựa. Điều kiện tiên quyết

là chiến mã của tất cả các trận đấu đều được tuyển chọn trong quân mã

Đại Đường, chỉ cấp cho người cưỡi thời gian nửa nén hương để luyện tập

ăn ý.

Thi đấu kỹ thuật thật sự, chứ không phải ngựa tốt xấu.

Đấu võ phức tạp hơn, tổng cộng có bốn hạng mục kỵ chiến, lôi đài chiến, đấu vật, đấu sức, những hạng mục này đều đã quen thuộc, không cần phải giới thiệu.

Sau khi tổng kết, tổng cộng có mười hạng mục thi đấu cá nhân, một hạng mục thi đấu tập thể.

- Mỗi hạng mục, mỗi quốc gia tối đa phái ba người tham gia, mỗi người tối đa tham gia ba hạng mục, lần này tổ chức thi đấu hơi gấp gáp, chỉ có

thể sàng chọn nhân tài trong quân. Quân ta người tài giỏi vô số, ngoại

trừ đấu vật, những hạng mục khác cơ bản đã đủ người. Tiểu tử ngươi muốn

đạt được ba giải quán quân, tựa hồ không có khả năng?

Lý Thế Dân mỉm cười quái dị đưa danh sách cho cho Đỗ Hà, tựa hồ đang trả thù hắn lúc trước thuyết giáo mình.

Đỗ Hà ngạc nhiên tiếp nhận danh sách, thấy trên danh sách ghi lại: Kỵ

chiến Úy Trì Kính Đức, Hầu Quân Tập, Trình Giảo Kim. Lôi đài chiến Hầu

Quân Tập, Tô Định Phương, Lưu Hoằng Cơ. Cỡi ngựa bắn cung Úy Trì Kính

Đức, Tô Định Phương, Lý Hiếu Cung!

Nhìn thấy một đám đại tướng dũng tướng, uy danh lừng lẫy, Đỗ Hà hiểu rõ nguyên do, vội vỗ đùi kêu lên:

- Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng, vậy mà không để ý đến chuyện trọng yếu nhất. Lý thúc thúc, như vậy không được, nên phân tách ra, trận đấu vẫn

không thay đổi, nhưng phải chia làm hai tổ, một tổ gồm những người

trưởng thành trên 25 tuổi, một tổ gồm thanh niên dưới 25 tuổi, chỉ có

như vậy mới có hiệu quả khích lệ thế hệ trẻ tuổi, bằng không thế hệ trẻ

tuổi của chúng ta quá thiệt thòi rồi!

- Có đạo lý!

Lý Thế Dân gật đầu tán đồng, cầm bút viết xuống.

Bọn họ thương nghị hồi lâu, Lý Thế Dân lại kêu một số đại thần như Phòng

Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh đến thương nghị chi tiết.

Sau nhiều lần nghiên cứu và thảo luận, dựa trên đại cương Đỗ Hà định ra, bổ sung thêm một số chi tiết quan trọng.

Rất nhiều đại thần thương nghị suốt ba ngày, lúc này mới quyết định xong, công bố cho thiên hạ.

Tin tức truyền ra, lập tức tạo ra oanh động cho người trong thiên hạ, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này tựa hồ trở thành chủ đề bàn luận của

tất cả mọi người.

Nhất là đám người giao hảo với Đỗ Hà.

Cái này đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Đỗ Hà cao cường như vậy, hảo hữu kết giao đều là nhân vật tương đối bất

phàm. La Thông võ nghệ cao cường, cưỡi ngựa bắn cung, mọi thứ đều xuất

sắc, Lý Kính Nghiệp giống như cha hắn, là một tay bắn tên thiện xạ, Lý

Nghiệp Hủ giỏi cưỡi ngựa, Lý Nghiệp Tự giỏi võ, không có người nào là

hạng người bình thường.

Sau khi biết tin tức này, cả đám đương

nhiên đều rất vui mừng, âm thầm triển khai huấn luyện, hy vọng có thể

phát huy sở trưởng trong trận đấu sắp tới, có thể chứng tỏ năng lực của

mình trước mặt dũng sĩ bách tộc.

Đỗ Hà lại càng không ngoại lệ,

vì hạnh phúc của mình, vì không phụ tình ý của hai nữ nhân, dù thế nào

cũng phải giành được ba giải quán quân mới được.

Thiên hạ anh

hùng nhiều không kể xiết, ngay cả Đỗ Hà cũng không thể khẳng định hắn có thể giành được vị trí số một trong thế hệ trẻ tuổi, cho nên, chỉ có khổ luyện mới có thể tăng thêm

tỉ lệ chiến thắng của bản thân.

Thời gian dần dần trôi qua, năm mới cũng sắp sửa đến.

Hôm đó, khi Đỗ Hà đang khổ luyện khinh công, hạ nhân đột nhiên báo lại có thôn dân huyện Vạn Niên có chuyện gấp đến tìm hắn?

Huyện Vạn Niên?

Đó không phải là đất phong Lý thúc thúc phong cho mình sao?

Có phải ở đất phong đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Đỗ Hà nghĩ đến đây, cũng cảm thấy bản thân có lỗi với bách tính trong đất

phong. Sau khi trở về Trường An, hắn chỉ tập trung lo chuyện thi đấu

dũng giả, vạch ra kế hoạch luyện tập cho mình, căn bản không ý thức được mình đã có một vùng đất phong, thậm chí không có một tiếng thăm hỏi.

Sau khi sửa sang lại tâm tình, Đỗ Hà bước ra ngoài.

Mặc dù trước mắt bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không thể không quan tâm đến chuyện của bách tính.

Bên ngoài phủ Thái Quốc Công là một lão giả tập tễnh và một thanh niên tuấn tú, cả hai đều có vẻ mặt lo lắng!

- Nhị vị đến từ huyện Vạn Niên, không biết có chuyện gì, ta chính là Đỗ Hà!

Đỗ Hà đứng trên bậc thang ngoài cửa, mỉm cười, thân mật hỏi thăm.

Nghe Đỗ Hà tự báo tên họ, lão giả tập tễnh lập tức quỳ xuống, khóc nói:

- Lão hủ bái kiến đại nhân, xin đại nhân cứu mạng người nhà lão hủ!

Đỗ Hà vội vàng tiến lên đỡ lão giả kia dậy, lão giả này khoảng chừng 70

tuổi, nhìn thấy một lão giả lớn tuổi như vậy quỳ gối trước mặt mình khóc lóc, Đỗ Hà cũng thấy xót xa, vội kêu lên:

- Lão nhân gia bái lạy như vậy, Đỗ Hà tuyệt đối không dám nhận, mau đứng dậy, có chuyện gì từ từ nói!

Hắn lại đưa ánh mắt nhìn về phía người thanh niên tuấn tú, người thanh niên này khoảng hơn 20 tuổi, dáng người khôi ngô, hơn nữa lộ ra thần thái

thành thục, nếu muốn biết nguyên do chuyện này, có lẽ nên hỏi hắn thì

hơn.

Thanh niên tuấn tú hiểu ý của Đỗ Hà, thấp giọng nói:

- Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, kính xin cho phép chúng ta vào trong nói chuyện?

Đỗ Hà nhẹ gật đầu, dẫn bọn họ tới một chỗ hẻo lánh trước viện.

- Bây giờ có thể nói rồi!

Thanh niên tuấn tú nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:

- Tại hạ Lăng Thần Băng là một thư sinh trong đất phong của đại nhân. Mấy ngày gần đây, gần hạt địa có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện. Bọn họ

chỉ đi lại trong thôn, ánh mắt hầu như không rời khỏi số trâu cày trong

thôn. Thần Băng bỗng nhiên nhớ tới gần đây thường xuyên xảy ra chuyện

trâu cày lạc đường. Vì vậy, Thần Băng kêu dân chúng thiết kế mai phục,

đuổi bắt kẻ trộm trâu! Nhưng không ngờ bọn trộm trâu này đều là cao thủ, chúng ta không địch lại, bị thương nhiều người, lại để cho bọn chúng bỏ chạy, chỉ có một tên ngã vào bẫy, bị chúng ta bắt được, chúng ta lục

soát được một yêu bài trên người hắn!

Thần Băng nói xong, liền lấy ra một khối yêu bài, đưa cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà tiếp nhận yêu bài nhất thời hít vào một ngụm hơi lạnh, đây là lệnh bài của thị vệ Đông Cung.

Tên gia hỏa Lý Thừa Càn lại đến nhà hắn lén trộm trâu.