Đại Đường Đạo Soái

Chương 106: Thi đấu dũng giả

Đối mặt với cảnh tượng sắp sửa có vạn bang đến chúc mừng Đại Đường, Đỗ

Hà kính ngưỡng vô hạn. Trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc, cũng

chỉ có thời kỳ thịnh Đường là có vinh quang này, trong đầu không khỏi

nghĩ tới cảnh tượng vạn tên dị tộc cùng vào triều kiến, quỳ lạy trước

mắt Lý Thế Dân, thật sự rất hùng vĩ.

Đồng thời hắn cũng bắt đầu

nảy sinh suy nghĩ, hiếm khi nhiều dị tộc cùng tụ tập lại như vậy, có thể nhân cơ hội này khoe khoang cường thịnh của Đại Đường, uy hiếp những

quốc gia hạ đẳng, để cho bọn họ biết rõ hùng phong của thiên triều Đại

Đường.

Chỉ có điều khi nhớ tới phương thức thị uy của rất nhiều quân vương trong lịch sử, hắn lại bất giác nhụt chí.

Vì khoe khoang thị uy, có đế vương đặc biệt còn hạ lệnh cho người nghèo

không được phép đi trên đường, đại thụ trên đường phải dùng tơ lụa quấn

quanh, dân chúng buôn bán vật phẩm, giảm giá gấp 10 lần, thậm chí còn

đặc biệt yêu cầu tửu quán địa phương phải miễn phí phí tổn ăn uống của

sứ đoàn các nước.

Đây là hao người tốn của đáng hận nhất, căn bản không có tác dụng uy hiếp.

Đỗ Hà đột nhiên nhớ tới hai hoạt động lớn mang tầm vóc quốc tế là Á vận

hội và Đại hội Olimpic của đời sau, tâm tư chấn động, vui mừng kêu lên:

- Lý thúc thúc, tiểu tử có một suy nghĩ, không biết có nên nói hay không!

- Cứ nói, trẫm thích nhất là nghe những suy nghĩ mới lạ trong đầu tiểu tử ngươi!

Lý Thế Dân cảm thấy hứng thú, vội phân phó hạ nhân chuyển bàn ghế ra, để Đỗ Hà ngồi trước mặt hắn nói.

- Chính vì Đại Đường ta uy chấn tứ phương, cho nên hôm nay mới có vạn

bang đến tiếp kiến, không nhân cơ hội này uy hiếp các tộc, chẳng phải

lãng phí cơ hội tốt hay sao?

Lý Thế Dân cũng không phải không

nghĩ qua vấn đề này, chỉ là mấu chốt ở chỗ uy hiếp như thế nào, uy hiếp

như thế nào để không thể bạo lộ tổng thể thực lực của Đại Đường mà vẫn

có hiệu quả uy hiếp, mấu chốt còn phải làm cho bọn họ cảm nhận được tinh thần rộng lớn của Đại Đường, khí độ của Hải Nạp Bách Xuyên.

- Trẫm cũng có nghĩ qua, nhưng không biết bắt đầu như thế nào, ngươi có đề nghị gì không?

- Thi đấu!

Đỗ Hà nói:

- Lý thúc thúc có thể tổ chức một Đại hội thể dục thể thao mang tính quốc tế!

- Đại hội thể dục thể thao!

Đối mặt với từ ngữ mới lạ này, vị Hoàng Đế Đại Đường Lý Thế Dân cau mày, ánh mắt nhìn Đỗ Hà tựa hồ muốn hỏi:

- Đại hội thể dục thể thao là cái gì, nói rõ cho trẫm!

- Đại hội thể dục thể thao chính là Đại hội vận động!

Thấy Lý Thế Dân mơ hồ có dấu hiệu khó hiểu, Đỗ Hà vội nói:

- Nó giống như Nguyên Tiêu của chúng ta, Nguyên Tiêu sẽ có hoa đăng, pháo ném, đốt pháo hoa…. Còn Đại hội thể dục thể thao chính là đại hội tập

trung các hạng mục thi đấu như bắn tên, cưỡi ngựa, đấu vật, đấu sức,

luận võ….để biểu hiện thực lực cá nhân.

Đỗ Hà nói tới đây, Lý Thế Dân đã lộ ra thần sắc bừng tỉnh, ánh mắt vừa hưng phấn, lại vừa nghiêm túc.

- Ở đấy Lý thúc thúc có thể mời các Dị tộc đến dự thi, so tên giữa Thần

xạ thủ của bọn họ với Thần xạ thủ của Đại Đường ta, luận võ giữa dũng sĩ của bọn họ với dũng sĩ của Đại Đường ta, người thắng, Lý thúc thúc có

thể sắc phong là quán quân, hơn nữa còn khen thưởng. Theo ta được biết,

Dị tộc vì hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, phần lớn bọn họ đều tôn trọng cá

nhân anh dũng, coi trọng, kính nể dũng sĩ. Chỉ cần Đại Đường ta có thể

đoạt giải quán quân toàn diện, các Dị tộc đương nhiên sẽ thấy Đại Đường

ta có nhiều hào kiệt, nhiều dũng sĩ mà trong lòng bội phục, kiêng kỵ.

Ngón tay Lý Thế Dân không ngừng gõ lên mặt bàn, từng cái từng cái, rất có quy luật.

Đỗ Hà biết đây là thói quen khi hắn đang suy nghĩ, cũng không lên tiếng quấy rầy mà im lặng ở bên cạnh chờ đợi.

- Suy nghĩ của ngươi rất hay, nhưng phải biết rằng bắn tên, cưỡi ngựa,

đấu vật, đấu sức… cũng không phải hạng mục mạnh của Đại Đường ta. Đại

hội thể dục thể thao này, Đại Đường chúng ta chưa chắc giành được phần

thắng.

Lý Thế Dân cân nhắc phương hướng rất chính xác, nhưng đi nhầm đường, tiến vào ngõ cụt.

Đỗ Hà có thể hiểu rõ băn khoăn của Lý Thế Dân, Đại Đường là quốc gia

cường thịnh nhất trong thiên hạ, hắn không thể thua, cho nên hắn sợ

thua, sợ làm Đại Đường mất mặt. Đại Đường là dân tộc nông canh, bắn tên, cưỡi ngựa, đấu vật, đấu sức đều yếu thế, cho nên Đại Đường chưa chắc có thể chiến thắng.

Đỗ Hà hiểu ý mỉm cười, hỏi thẳng :

- Có phải Lý thúc thúc sợ thua?

Lý Thế Dân chấn động, trừng mắt nhìn Đỗ Hà, một hồi lâu mới thở dài nói:

- Cũng chỉ có tiểu tử ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy. Sợ thua? Có

thể nói phải, cũng có thể nói không phải, không phải trẫm sợ thua, mà là không thua được, trẫm lo làm Đại Đường mất thể diện.

- Ta cảm thấy Lý thúc thúc đang đi vào mê chướng do mình thiết lập!

Đỗ Hà cười nói:

- Thúc thúc thật ra không lĩnh hội được ý nghĩa thật sự của Đại hội thể

dục thể thao, thua thì sao? Chỉ là thắng bại cá nhân, thực lực Đại Đường ta bày ra ở đây, cho dù thua, tuyệt đối cũng không có quốc gia nào dám

khinh thường Đại Đường ta. Nhưng từ đó sẽ gióng lên một tiếng chuông

cảnh báo cho tất cả bách tính Đại Đường, mỗi một người dân Đại Đường

phải biết vì vinh quang dân tộc, nếu bắn tên, cưỡi ngựa không bằng Dị

tộc thì như thế nào? Nếu là ta, tất nhiên sẽ khổ luyện thuật cưỡi ngựa,

tiễn thuật, nhằm báo thù sỉ nhục thất bại. Như vậy còn có thể cổ động

dân chúng tự mình cố gắng. Huống chi, Đại Đường ta là đại quốc rộng lớn, thi đấu cung tiễn, cưỡi ngựa, võ nghệ, chưa chắc thua Dị tộc! Tại sao

Lý thúc thúc không tin tưởng những dũng sĩ của mình?

Lý Thế Dân giãn mày, giống như tránh được mây mù gặp trời xanh, cười nói:

- Ngươi nói rất đúng! Trẫm có thể bình định thiên hạ, hôm nay lại lo lắng thắng bại nhất thời, thật sự không nên! Huống chi, Đại Đường ta cũng

chưa chắc thất bại!

Sau khi Lý Thế Dân suy nghĩ thông suốt, Đỗ Hà cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói:

- Lý thúc thúc, Đại hội thể dục thể thao là suy nghĩ tình cờ của tiểu tử, nhưng chưa hẳn là kế sách lâu dài. Ngài phải mở rộng trong quân, để cho bĩnh sĩ trong quân sinh lòng hiếu thắng, cũng có thể mở rộng trong

thiên hạ, để người tài giỏi của Đại Đường ta có thể phát huy sở trường,

đồng thời cũng có thể cổ động dân chúng nhiệt tình hăng hái với cung

tiễn, cưỡi ngựa, cũng có thể chọn lựa ra kỳ nhân dị sĩ trong dân gian

cho Đại Đường ta sử dụng!

- Trẫm cũng có ý này!

Lý Thế Dân là nhân vật như thế nào, luận về tầm nhìn lâu dài, trong thiên hạ không có người nào địch lại, từ lúc hiểu rõ diệu dụng của Đại hội thể dục thể thao đã có tâm tư này:

- Ngày mai lâm triều, trẫm sẽ tuyên bố

việc này cho các quần thần. Đại hội thể dục thể thao giống như khoa cử,

tổ chức ba năm một lần, cổ vũ tinh thần thượng võ của dân chúng. Ngày

mai trẫm cũng sẽ phái Sứ giả thông báo cho sứ đoàn các nước, kêu bọn họ

về nước tập trung các dũng sĩ quốc gia đến Đại Đường ta tranh tài cao

thấp.

Lúc này Lý Thế Dân tràn đầy tự tin, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn!

Đỗ Hà lại căn cứ vào một số hạng mục quan trọng của Thế vận hội Olimpic

đưa ra đề nghị quan trọng, hai người đàm luận suốt ba canh giờ mới nghỉ.

Lý Thế Dân cảm thấy mỹ mãn, càng cảm thấy thích thú con người Đỗ Hà, cười nói:

- Tiểu tử ngươi quả nhiên không phải hạng người bình thường, có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, trẫm quả thật không nhìn lầm người!

Trong lòng Đỗ Hà thầm phỉ báng, lời này của Lý Thế Dân không biết là tự khen ngợi mình hay khen ngợi hắn là kỳ tài kinh thế.

- Chỉ có điều Đại hội thể dục thể thao nghe có vẻ không thuận tai lắm, chi bằng gọi là thi đấu dũng giả, ngươi thấy thế nào?

Lý Thế Dân đề nghị.

Đỗ Hà cũng hiểu tên gọi Đại hội thể dục thể thao cũng không thích hợp vào

thời cổ đại, thi đấu dũng giả vừa vặn thích hợp, cười khen:

- Lý thúc thúc thánh minh, tiểu tử bội phục!

Lý Thế Dân cũng lộ ra vẻ tự đắc.

Đỗ Hà xoa tay, cười nói:

- Lý thúc thúc, ngài thấy tiểu tử đã đưa cho ngài nhiều ý kiến hay như

vậy, giúp ngài rất nhiều việc lớn, ngài có phải cũng nên biểu thị một

chút không!