Đại Địa Chủ

Chương 385: Đệ nhất dân cờ bạc

“Một đêm làm giàu, cuối cùng cũng được thể nghiệm.” An Tử Nhiên nhàm chán nghịch đống chip, nhìn về phía Phó Vô Thiên, trong giọng nói mang theo ý cười nồng đậm.


Chung quanh nhiều người như hổ rình mồi, Phó Vô Thiên lại coi họ không tồn tại, đột nhiên tới gần An Tử Nhiên, động tác thân mật, gần gũi như sắp hôn lên vành tai, làm người chung quanh trừng lớn đôi mắt.


Quan hệ của hai người tựa hồ không giống như họ tưởng tượng. Người ở đây đều có lịch duyệt, nhanh chóng hiểu ra họ có thể là quan hệ đó, trong mắt không phải không có kinh ngạc.
Một đôi tình nhân đến Uyển Cảnh sòng bạc thách đấu, này vẫn là lần đầu tiên.


Lại nói tới Đồng Thủ Thành. Hắn vừa tiến vào phòng, lập tức bị mấy người phụ trách đề nghi vấn.
Một đôi tình nhân đến Uyển Cảnh sòng bạc thách đấu, này vẫn là lần đầu tiên.
Lại nói tới Đồng Thủ Thành. Hắn vừa tiến vào phòng, lập tức bị mấy người phụ trách đề nghi vấn.


Uyển Cảnh sòng bạc đã thật lâu không thua những hơn 100 vạn lượng. Không chỉ thua nhiều, còn bị đối phương ép tới gắt gao. Họ đều biết thực lực của Đồng Thủ Thành, không thể tạo thành thế cục nghiêng về một phía như vậy. Tất cả đều không muốn tin tưởng.


“Rốt cuộc là chuyện thế nào, ngươi nhanh nói.”
Đồng Thủ Thành thở ra một hơi, nói thẳng: “Họ là cao thủ chân chính, ta không phải đối thủ của họ, thực xin lỗi.”


Mấy người lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ. Người có thể làm Đồng Thủ Thành nói ra những lời này không có mấy ai, ở Uyển Cảnh sòng bạc cũng chỉ có người duy nhất đứng trên hắn.


“Thật sự không có biện pháp khác sao?” Trương Siêu chưa từ bỏ ý định hỏi. Sòng bạc ra chuyện như vậy, họ cũng không thoát được trách nhiệm.
Đồng Thủ Thành lắc đầu, “Ta đã tận lực.”


Người phụ trách lầu 2 nói: “Xem ra chỉ có thể chờ hắn. May mắn chúng ta đã đề phòng trước, phái người đi mời Đường lão bản, tin tưởng Đường lão bản sẽ đưa hắn đến.”


‘Hắn’ đương nhiên là chỉ Viên Thông, cây trụ trấn thủ Uyển Cảnh sòng bạc, uy vọng cao hơn Đồng Thủ Thành. Hơn nữa, hắn là người duy nhất chơi thấu tất cả các loại bài bạc, toàn bộ Độc Trấn nghe nói không có ai là đối thủ của hắn.


Rất nhiều người không biết, Viên Thông không phải môn khách bình thường.


Môn khách chỉ làm thuê cho sòng bạc, ứng phó những người tới gây sự, hoặc là những người thực lực không tồi tới để cuốn tiền, nói ngắn gọn chính là duy trì cân bằng ở sòng bạc, cam đoan sòng bạc có thể luôn được kiếm tiền.


Người còn chưa tới, sòng bạc lo lắng hai người sẽ rời đi trước, vì thế phái người đi ra phục vụ An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, đưa lên điểm tâm và nước trà.


Hai người thế nhưng không lo lắng sòng bạc có thể hạ độc, trước mặt mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không biết còn tưởng rằng họ tới làm khách.
Đường Chấn Trung tốc độ không chậm. Không chờ bao lâu, họ từ một lối đi khác đi vào tầng hầm.


Đường Chấn Trung là nam nhân trung niên hơn năm mươi tuổi tướng mạo thường thường, đặt ở trong đám người là có thể lập tức quên. Bộ dạng phú thương bình thường, bụng to, da dày thịt béo, sắc mặt còn tính hồng nhuận.
Mọi người nhìn thấy nam tử đi sau hắn, sôi nổi thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Trương Siêu đứng ra kể lại mọi chuyện. Nói đến đoạn bị đối phương thắng hơn 100 vạn lượng, họ đều cẩn thận nhìn Đường Chấn Trung. Quả nhiên, Đường lão bản sắc mặt trở nên thập phần khó coi.
“Đã thăm dò thân phận của họ?” Đường Chấn Trung âm trầm hỏi.


“Hai người đều là gương mặt mới, hẳn là mới đến Độc Trấn, rất có thể không biết bối cảnh của Uyển Cảnh.” Tân nhân mới có khả năng phạm sai lầm này.
“Ta thấy chưa chắc.” Viên Thông đột nhiên mở miệng.
Trương Siêu hỏi: “Giải thích thế nào?”


Viên Thông lại không trả lời hắn, mà nhìn về phía Đồng Thủ Thành đứng ở một góc, “Nói tình huống khi ngươi chơi với họ xem.”


Đồng Thủ Thành không để ý ngữ khí ra lệnh của hắn, đúng sự thật nói lại cảm thụ của mình và quá trình. Hắn vì tư tâm, muốn tìm cơ hội để xem có thể phá giải áp lực Phó Vô Thiên tạo cho hắn, cho nên mới để thua hơn 100 vạn.


Hắn không nói, cũng không có người nhận thấy tâm tư của hắn, bao gồm Viên Thông.


“Theo những gì Đồng Thủ Thành nói, hai người không phải tầm thường, tâm tư hẳn tương đối tinh tế, không thể chưa biết gì cả đã chạy đến sòng bạc kiếm tiền, cho nên họ nhất định biết Uyển Cảnh sòng bạc là nơi nào. Vậy mà còn dám tới, khẳng định là có mục đích.” Viên Thông phân tích.


Tất cả mọi người đều thực tin phục.
Đường Chấn Trung hỏi: “Ngươi cảm thấy họ có mục đích gì?”
Viên Thông lắc đầu, “Đối nghịch với Uyển Cảnh sòng bạc không có lợi với họ, nhưng trước mắt manh mối không nhiều lắm, đoán không ra.”


Đường Chấn Trung đi đi lại lại vài vòng, dặn dò, “Mặc kệ là mục đích gì, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là ngăn cản họ tiếp tục thắng, hơn nữa lấy lại hơn 100 vạn lượng. Các ngươi cũng đi chuẩn bị, ta hiện tại sẽ phái người đi điều tra họ, nếu nhằm vào sòng bạc, làm họ ‘ở lại’ luôn đi.”


‘Ở lại’ hiển nhiên không có nghĩa tốt.
Nét mặt Đường Chấn Trung dữ tợn làm mặt hắn vốn nhiều mỡ thoạt nhìn càng khó nhìn. Mọi người không dám có dị nghị, lập tức làm theo.
……


Phó Vô Thiên đang nói chuyện phiếm với An Tử Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập tức chạm vào tầm mắt Viên Thông. Tựa hồ đoán được chính là người này, khóe miệng gợi lên ý cười thú vị chờ mong.


Viên Thông tựa hồ không ngờ đối phương nhạy bén như vậy, trong lòng không cấm rùng mình, thu lại tâm coi khinh.


Khi Viên Thông đứng ở vị trí nhà cái, những người khác rốt cuộc được thấy đệ nhất dân cờ bạc của Độc Trấn trong lời đồn. Được thấy đệ nhất dân cờ bạc ra tay, hôm nay tới đây dù thua cũng không lỗ.


Mọi người hưng phấn. Viên Thông từ khi xuất đạo đến bây giờ chưa từng bại trận, nhiều năm qua đã sớm bị truyền đến vô cùng kì diệu, cho nên không ai cho rằng hắn sẽ thua.


Viên Thông quét mắt qua đống chip trước mặt Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, một đống nhiều gấp đôi đống còn lại, đến bây giờ còn chưa dừng, khả năng tới kiếm tiền khá lớn. Rất gan dạ sáng suốt, chính là như vậy mới vui.


“Kế tiếp Viên mỗ sẽ thay chỗ, hơn nữa, lấy thân phận khách đánh cuộc, không có vấn đề đi?”


Phó Vô Thiên không kéo ra khoảng cách với An Tử Nhiên, nhếch chân lên bắt chéo, động tác lưu manh lại bị hắn làm ra có khí phách hồn nhiên thiên thành, trong áhh mắt của mọi người không chút nào để ý nói: “Trên danh nghĩa cá nhân hay là Uyển Cảnh sòng bạc?”
“Uyển Cảnh sòng bạc.”


“Vậy không thành vấn đề.” Biết rõ đối phương nói lời khách sáo, Phó Vô Thiên lại rất sảng khoái cho hắn đáp án mà hắn muốn.
Viên Thông trong lòng lại không mấy cao hứng. Đối phương sảng khoái như vậy, chỉ có thể thuyết minh họ căn bản không e ngại sòng bạc.


Gọi tới một người khác tới làm nhà cái, Viên Thông ngồi đối diện Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên lần này không gia nhập, mọi người cũng không cảm thấy gì. Viên Thông lấy thân phận khách đánh cuộc tham gia, tốt nhất là một chọi một, một đấu hai sẽ có phần không công bằng.


Nhà cái là một nhân viên bình thường ở Uyển Cảnh sòng bạc. Hắn rộn bài xong thì ra hiệu cho họ đặt cược.
Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn Viên Thông, tùy tay ném ra một khối chip 10 lượng, khối chip 10 lượng duy nhất mà hắn có hiện giờ.
Viên Thông nhướn mày, ngay sau đó bảo nhà cái chia bài.


Lượt đầu, hắn thắng.
Lượt hai, Phó Vô Thiên, nhưng Viên Thông bỏ bài.


Nói đến bỏ bài, đây cũng là từ Thiên Long sòng bạc truyền ra tới, chủ yếu có lợi cho sòng bạc, không ngờ họ có một ngày sẽ gặp phải chiêu số mà mình chế ra. Khi cảm thấy mình sẽ bại, bỏ bài có thể giảm bớt tổn thất, phải tiến hành trước khi lật bài.


Kế tiếp, mọi người nhìn hai bên không ngừng bỏ bài.
Liên tục qua 25 lượt, hai người tựa hồ ngày càng nghiêm túc, mọi người phát hiện không khí thay đổi, lập tức không còn vẻ nhàm chán buồn bực, cảm thấy cuộc vui chân chính tới.


Viên Thông sắc mặt không tốt lắm. Hắn phát hiện đối phương có bí mật, với hắn thì đây không phải tin tốt, bởi vì hắn cũng có bí mật tương tự, cho nên phải xem bản lĩnh của ai lớn hơn.


Người có trí nhớ tốt sẽ có lợi thế hơn khi chơi mấy trò này. Họ có thể nhớ kỹ thứ tự các lá bài khi nhà cái trộn bài, sau đó phán đoán mình sẽ thắng hay thua.


Viên Thông có trí nhớ rất tốt. Hắn có thể trong nháy mắt nhớ kỹ mấy chục bài tẩy, đây là bí quyết của hắn, cũng là nguyên nhân hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn chơi giỏi hơn những người khác.
Hắn không ngờ, Phó Vô Thiên thế nhưng cũng có trí nhớ siêu tốt.


Qua 25 lượt, hiện tại họ chỉ có thể nhìn xem ai nhớ càng nhiều.
Nhà cái chia bài lâu như vậy, lòng bàn tay đã sớm ra mồ hôi. Hai người đều quá lợi hại, áp lực lên hắn cũng không nhỏ, lần thứ hai lau mồ hôi.
“Thỉnh đặt cược.”


Lúc này, Phó Vô Thiên lại không dứt khoát lúc trước. Viên Thông phát hiện ra dị thường, đôi mắt nhanh chóng hiện lên dị sắc.


An Tử Nhiên đứng phía sau cúi đầu ở bên tai hắn dò hỏi một câu. Phó Vô Thiên dừng một chút, do dự lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại khó coi, hiển nhiên cũng sắp đến cực hạn, hoặc là đã đến cực hạn. Một lát sau, chỉ thấy hắn luôn mãi do dự, đột nhiên đẩy ra 50 vạn lượng.


Số lượng lớn tức khắc làm người chung quanh phát ra tiếng kinh hô. Lúc trước cũng không thấy người này đặt cược lớn như vậy.
Viên Thông thấy thế, rũ mi nhanh chóng che dấu cảm xúc không cẩn thận tiết lộ trong mắt.
Không ai phát hiện.