Đại Địa Chủ

Chương 346: Đối mặt

Đại môn hoàng cung nguy nga, có một khối thi thể treo giữa không trung, cơ hồ mỗi người đi qua đều có thể thấy, từ ghê người đến phẫn nộ, lại đến trầm trồ khen ngợi. Thám tử địch quốc nên xử tử hết, nếu không phải vì những người này, họ cũng sẽ không bị ức hϊế͙p͙ lâu như vậy.


Thân phận của Lâu An được công khai, nhất tự trách là Lại bộ Thượng thư Bàng Trung. Bàng Trung lúc trước thu hắn làm đồ đệ là bởi vì nhìn trúng tài năng, lúc ấy nào nghĩ thân phận của hắn sẽ có vấn đề. Nếu ông không thu hắn thì khả năng sẽ không phát sinh những chuyện này.


Bàng Trung không tham dự chính đấu, cho nên trong sự kiện giả hoàng đế không bị liên lụy.


Ông khổ sở vài ngày, thậm chí cảm thấy mình không có tư cách đảm nhiệm vị trí Thượng thư. Không biết nhìn người, ông không phải tấm gương tốt. Phó Nguyên Phàm vẫn rất tôn trọng lão Thượng thư, cực lực giữ lại, thậm chí chủ động phân tích cốt truyện, hy vọng ông có thể bỏ ý niệm, bởi vì tổng quát lại, kỳ thật Lâu An mang đến nguy hại không lớn.


“Bàng Thượng thư nếu cho rằng như vậy, vậy trẫm cũng nên thoái vị nhường hiền.” Phó Nguyên Phàm không chút do dự bóc vết sẹo. Hắn không ngại bị người khác biết, dù sao tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng.


“Lâu An chỉ mượn tay khanh tiến cung, nếu không phải trẫm không biết nhìn người, coi hắn là bạn tốt, hắn cũng sẽ không biết nhiều chuyện như vậy. Còn có Thái Hậu, nàng làm sai, trẫm là nhi tử cũng có trách nhiệm rất lớn. Hai sự kiện đều dựng lên do trẫm, trẫm không thể thoái thác tội của mình a! Nếu Bàng Thượng thư khăng khăng muốn từ quan, trẫm cũng chỉ có thể thoái vị.” Phó Nguyên Phàm thống khổ đỡ trán.


“Này……” Bàng Trung ngơ ngẩn. Ông tuy không tham dự chính đấu nhưng tình thế cụ thể vẫn nắm rõ, Hoàng Thượng nếu thoái vị thì lấy ai kế thừa ngôi vị, Quận Vương khẳng định là không có hứng thú.


Phó Nguyên Phàm đi tới vỗ vỗ vai Bàng Trung, “Bàng Thượng thư, trẫm biết trong lòng khanh khẳng định thực khó xử, không sao, khanh có thể trở về suy xét mấy ngày.”
Bàng Trung cứ như vậy bị lừa dối.


Phó Nguyên Phàm lập tức thu hồi khổ sở trên mặt, giống như đó là ảo giác. Đại Hắc trợn mắt há hốc mồm, Hoàng Thượng khi nào cũng học được xiếc, mấy lời tự trách chỉ sợ nửa thật nửa giả đi.


Ám vệ báo cáo lại cho Phó Vô Thiên. Hai người phát hiện tiểu tử này không chỉ trưởng thành, bất ngờ quá mức, may mà là chuyện tốt, họ cũng liền không quá để ý.


Phó Nguyên Phàm chú định không thể trở thành hoàng đế khốc soái cuồng bá duệ, cho nên chỉ có thể phát triển theo hướng khéo đưa đẩy cùng tâm kế, quyết đoán khả năng sẽ thiếu một ít, nhưng lại dễ dàng làm người dỡ xuống tâm phòng.


Thi thể Lâu An không bị phơi lâu, chỉ một ngày đã hạ xuống. Treo lên vốn là vì tích cóp danh vọng cho Phó Nguyên Phàm, rốt cuộc hắn có công tìm ra gian tế, Phó Vô Thiên chỉ đóng góp hai ám vệ mà thôi.


Tin tức này xác thật cho An Tử Nhiên một kinh hỉ không nhỏ. Tiểu tử vô thanh vô tức, vừa ra tay đã làm chuyện lớn.


“Tiểu tử này xem ra đã không cần chúng ta coi chừng.” An Tử Nhiên cảm thấy hắn có thể buông một gánh nặng. Phó Nguyên Phàm nếu có chuyện, cuối cùng phiền toái sẽ là họ, hiện giờ hắn có thể không chút do dự ra tay xử lý, về sau không cần lo lắng hắn sẽ bối rối mấy chuyện thế này.


Phó Vô Thiên ôm lấy hắn, “Bổn vương sớm nói, ngốc tử cũng có lúc trưởng thành, Đại Á vẫn cần hắn.”
An Tử Nhiên hơi hơi mỉm cười, “Thi thể của Lâu An thì sao?”
“Đi cùng bổn vương sẽ biết.”


Phó Vô Thiên buông hắn ra, kéo hắn ra ngoài, phương hướng không phải hoàng cung, mà là một chỗ địa lao. Người nguyên bản bị nhốt trong địa lao của hoàng cung, nhưng trong khoảng thời gian này họ phát hiện địch quốc không có dấu hiệu phái người tới nghĩ cách cứu viện những người này, liền chuyển họ đi.


Tới địa lao, họ trực tiếp ném thi thể Lâu An tới trước mặt cung nữ.


Cung nữ không khác mấy lúc mới vào địa lao, nhưng lại hơi thở thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào. Dưới lớp tù phục là cơ thể xanh tím, làn da mỏng như trong suốt, mắt thường có thể thấy mạch máu phía dưới, dòng máu chậm rãi chảy, thoạt nhìn không có vết thương quá lớn lại còn khó chịu hơn cái chết.


Cung nữ hiển nhiên đã chịu khảo nghiệm lớn, đến bây giờ vẫn không hé răng, xác thật có năng lực.
Nghe tiếng bước chân cùng tiếng trọng vật rơi xuống đất, cung nữ chậm rãi nhấc mí mắt, tầm mắt lại mơ hồ một mảnh, nhưng đại khái đoán được là ai.


“Chết tâm đi, ta chết cũng sẽ không nói.” Chỉ cần có thể chế tạo phiền toái cho Đại Á, nàng có thể nhẫn được, tuy nàng biết mình kỳ thật sắp không chịu nổi nữa.
Ám vệ lật thi thể Lâu An lại, Phó Vô Thiên nói, “Không xem hắn là ai sao?”


Cung nữ hơi sửng sốt, nghĩ đến có vật nặng vừa rơi xuống đất, nhìn qua. Khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt kia, toàn bộ vẻ mặt đều thay đổi.
“Lâu, Lâu An?”
Lâu An không phải là tên thật, nhưng vì phòng ngừa để lộ thân phận thật, họ ngay từ đầu sẽ gọi nhau bằng tên giả.


Giọng của cung nữ ám ách không có lực đạo, lại vẫn có thể nghe ra sự khϊế͙p͙ sợ cùng sợ hãi.


Nàng chịu đựng không mở miệng chính là để Lâu An tranh thủ thời gian. Lâu An là quân bài cuối cùng, hắn che dấu sâu nhất, kế hoạch lần này hắn cũng không nhúng tay, cho nên nàng cho rằng Lâu An sẽ không bị phát hiện. Có hắn, những người khác cũng không đến mức rắn mất đầu.


Chính là hiện tại, người mà nàng liều mạng bảo vệ thế nhưng đã chết?
Cung nữ thiếu chút nữa điên cuồng. Không có khả năng! Tuyệt đối là giả, họ dùng để mê hoặc nàng! Lâu An thông minh như vậy, sao có thể chết?!


“Ngoài Lâu An, thám tử ẩn núp ở các châu cũng hết thảy sa lưới, chuyện này đã kết thúc vài ngày. Sau khi thẩm vấn, họ đều đã đầu hàng, hiện tại chỉ còn lại mình ngươi, bí mật ngươi cực cực khổ khổ bảo vệ đã không còn.”


Phó Vô Thiên chậm rãi nói, từng chữ từng chữ giống lưỡi dao sắc bén chọc trúng trái tim cung nữ. Đau đớn nhiều ngày qua dựa vào nghị lực nhịn xuống, trong khoảnh khắc lại nhanh chóng lan khắp toàn thân.


Địa lao an tĩnh vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, tù phạm gần đó đều bị dọa. Nơi này giam giữ đều là gian tế thám tử địch quốc, rất nhiều người đều biết cung nữ, đột nhiên nghe được thanh âm này, thực sự làm họ hoảng sợ.
Họ dùng sức ngó ra bên ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Cung nữ cuối cùng đã chết. Khi tinh thần sụp đổ, thân thể cũng sẽ theo đó tan rã. Nữ tử đã sớm tới cực hạn. Chủ sự sau màn là ai cũng đã không quan trọng.
Gian nan khổ cực đến đây cuối cùng được giải trừ.


Ra khỏi địa lao, ánh mặt trời chói mắt. Bận rộn vài tháng, họ lần đầu tiên có thể thanh nhàn không cần bận rộn giống con quay ở Quân Tử Thành.


“Còn Thái Hậu……” An Tử Nhiên đột nhiên nghĩ đến một việc còn chưa giải quyết. Chuyện này có thể nói là một vách ngăn, nếu giải quyết không tốt, quan hệ giữa họ và Phó Nguyên Phàm có thể sẽ xuất hiện vết rách. Kế hoạch của Tử Vi Quốc tuy rằng thất bại, nhưng cũng lưu lại một phiền toái.


“Để chính hắn đi giải quyết.” Phó Vô Thiên dắt tay hắn ra khỏi hoàng cung. Chân chính khảo nghiệm hiện tại mới bắt đầu.
“Chúng ta hình như đã thật lâu không hưởng thụ thời gian chỉ hai người.”
“Được đấy.” An Tử Nhiên cười đáp.
Hai thân ảnh dưới hoàng hôn đi về phía trước.


Trong hoàng cung, Phó Nguyên Phàm chính đang buồn rầu chuyện này. Không thể cứ để Thái Hậu ở lãnh cung không quan tâm, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, đặc biệt là khi tất cả sự tình đều đã xử lý xong.


“Hoàng Thượng, sớm muộn đều phải đối mặt.” Đại Hắc biết chủ tử trong lòng giãy giụa, nhưng loại chuyện này thời gian không thể mai một.
“Trẫm biết.” Phó Nguyên Phàm tựa lưng vào ghế, phun ra một ngụm trọc khí, “Đại Hắc, ngươi cảm thấy trẫm gặp mẫu hậu rồi nên nói gì cho tốt.”


Quá tuyệt tình thì bất hiếu; quá khoan dung thì có lỗi với Đại Á, có lỗi với đường ca, có lỗi với bá tánh Quân Tử Thành bị liên lụy. Sao càng nói càng có vẻ nghiêm trọng?


“Nên nói cái gì liền nói cái đó, Quận Vương muốn Hoàng Thượng tự giải quyết là tín nhiệm, Hoàng Thượng không thể cô phụ.” Đại Hắc không hiểu, quá rối rắm, hắn chỉ biết là nghe Quận Vương là chuẩn không cần chỉnh.


Nghĩ đến đường ca, Phó Nguyên Phàm có điểm héo. Hắn cỡ nào hy vọng đường ca có thể ra mặt, như vậy hắn sẽ không cần đối mặt với mẫu hậu. Nhưng hắn cũng biết đây là ngạch cửa quan trọng rèn luyện tâm tính, hắn cần tự mình vượt qua.
“Trẫm minh bạch, đi thôi.”