Đại Địa Chủ

Chương 340: Giải quyết

“Cười cái gì, vị này xác thật là Thái Hậu tôn quý nhất Đại Á.” Tổng quản thái giám lập tức khiển trách một câu.


Mấy thái giám cho rằng mình phạm vào kiêng kị, định ngậm miệng, tổng quản thái giám lại lần thứ hai lên tiếng, “Chẳng qua đó đã là quá khứ. Sau khi liên hợp với người ngoài gây họa cho Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình, hại Phó Vương phủ, nàng đã không phải Thái Hậu.”


Mấy thái giám chinh lăng, tức khắc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thái Hậu nghe họ nói vậy, tức giận lại mắng lên, nhưng tới tới lui lui chỉ có mấy câu, nghe nhiều liền chẳng cảm thấy gì nữa.


Tổng quản thái giám tới nơi này là có mục đích, không phải tới nghe nàng mắng chửi. Chờ Thái Hậu mắng mệt, hắn mới thong thả ung dung mở miệng, “Thái Hậu, nô tài lần này tới là có một việc muốn nói.”


Thái Hậu nghe vậy tức khắc hơi chút bình tĩnh lại. Tổng quản thái giám hầu hạ Nguyên Phàm, hắn đến nơi này chẳng lẽ là ý Nguyên Phàm?
“Ngươi nói.”


Tổng quản thái giám lại như cố ý làm nàng sốt ruột, chậm chạp không mở miệng, một lát sau mới nói: “Kỳ thật nô tài trước khi tới đã gặp Hoàng Thượng, hơn nữa hỏi Hoàng Thượng có muốn tới đây, nhưng Hoàng Thượng giống như không có ý tưởng đó, không nói hai lời liền cự tuyệt. Nô tài biết Thái Hậu sốt ruột nhớ con, vì thế lại khuyên Hoàng Thượng một câu, chính là Hoàng Thượng nổi giận mắng nô tài xúi giục, nô tài không có cách, đành phải một mình tới đây.”


Tiếng nói vừa dứt, Thái Hậu lập tức phát cuồng. “Ngươi nói bậy, Nguyên Phàm sao có thể đối đãi ai gia như vậy, nhất định là các ngươi, là các ngươi cố ý không cho hắn tới gặp ai gia, có phải Phó Vô Thiên, có phải là hắn?”


Tổng quản thái giám ha hả cười, “Hoàng Thượng muốn đi đâu, nô tài nào dám ngăn cản, cũng chỉ Thái Hậu mới cho rằng Hoàng Thượng nơi chốn bị Quận Vương kiềm chế. Quận Vương vẫn luôn muốn bồi dưỡng Hoàng Thượng thành một hoàng đế chân chính có thể một mình gánh vác thiên hạ, nếu không Quận Vương lúc trước đã đăng cơ, sao sẽ để Hoàng Thượng kế vị, Thái Hậu nương nương thật đúng là đang ở phúc mà không biết phúc.”


Khi nói lời này, tổng quản thái giám mang vẻ mặt cười nhạo.


Họ đến bây giờ cũng không hiểu Thái Hậu vì sao sẽ có suy nghĩ này, an ổn làm Thái Hậu thì không, lại cùng người ngoài cấu kết hại nhi tử, còn luôn nói là vì tốt cho con. Thái Hậu không phải mới vừa tiến cung, nàng sống ở hậu cung ít nhất đã sắp ba mươi năm, sao có thể không rõ đạo lý dễ hiểu dễ thấy này?


Tổng quản thái giám không nói quá nhiều. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, lại không thể quay ngược thời gian, hắn lần này phụng mệnh Quận Vương tới đây phân tích cho Thái Hậu.


Thái Hậu thương yêu nhất Hoàng Thượng, tuy rằng phương pháp là sai, nhưng không thể phủ nhận tình mẫu tử. Nhưng nàng càng thiệt tình, đả kích lại càng lớn.


Hành vị của Thái Hậu không thể tha thứ, trước mắt họ đang xử lý những chuyện khác, không có thời gian cho Thái Hậu, cho nên phái tổng quản thái giám tới.
Tổng quản thái giám thấy đạt tới mục đích, liền mang người rời đi.


Thái Hậu vẫn còn lớn tiếng thét chói tai thả nàng ra, không biết người đã rời đi.
Phó Vô Thiên lại tới địa lao.


Địa lao âm u ẩm ướt, hàng năm không thấy ánh mặt trời, ở chỗ này lâu sẽ dễ dàng sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Cung nữ cùng giả hoàng đế đều nhốt ở bên trong. Hai người bị tách ra, từ thái độ của họ, hoàn toàn có thể phân biệt ra ai mới là người làm chủ.


Khi mới bị nhốt cũng đã có người thẩm vấn họ. Giả hoàng đế ý chí tương đối kém, bị thẩm vấn nửa canh giờ liền chịu không nổi cung khai, nhưng hắn biết đến không nhiều lắm.


Cung nữ tương đối kiên cường, thẩm mấy cái canh giờ đều không hé răng, thậm chí từng muốn cắn lưỡi hoặc nuốt độc tự sát, nhưng bị ám vệ kinh nghiệm phong phú ngăn lại. Sau đó cung nữ ngất đi, cho nên không tiếp tục.
Phó Vô Thiên nhìn tư liệu, “Những người khác thì sao?”


Ám vệ trả lời: “Chỉ có cung nữ này tiếp xúc với thông tin quan trọng, những người khác biết không nhiều lắm, tuy rằng đều đã cung khai, nhưng tất cả đều là tin tức râu ria.”
Phó Vô Thiên trả tư liệu cho ám vệ, “Làm nàng tỉnh lại.”


Một chậu nước muối từ đỉnh đầu cung nữ tưới xuống, nước muối chạm tới miệng vết thương, làm nàng đau đến kêu rên, rốt cuộc tỉnh lại.


Mở mắt đã nhìn thấy nam nhân nhất không muốn thấy, cung nữ trong mắt hiện lên một tia oán độc, chợt khoái ý nói: “Cứ giết ta, ta sẽ không nói cho các ngươi bất luận tin tức gì.”


“Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi quá thống khoái, bổn vương sẽ treo mệnh ngươi, sau đó nhất biến biến thẩm vấn ngươi. Đại Á không thiếu khổ hình thẩm vấn, đến khi ngươi mở miệng, sẽ có người hảo hảo hầu hạ ngươi.” Phó Vô Thiên không chút bất ngờ nói. Nếu không có bản lĩnh, người đứng sau kế hoạch này sẽ không phái cung nữ này đến Đại Á, nếu toàn quyền giao cho nàng, khẳng định rất tín nhiệm nàng.


Ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không có một tia kích động, như chỉ trần thuật, tuy rằng xác thật là trần thuật.


Cung nữ không biết, chỉ cảm thấy Phó Vô Thiên luôn mang cho nàng cảm giác sởn tóc gáy. Đêm nay nàng đã thể hội thủ đoạn của ám vệ, nàng là người từng trải, biết hình phạt tàn khốc nhất sẽ không lập tức cầm ra, khẳng định sẽ làm nàng khắc sâu thể hội một phen.


Nghĩ vậy, ánh mắt cung nữ không cấm lập loè.
Phó Vô Thiên khóe miệng câu lên, nhìn ra nội tâm nàng lay động, “Ngươi có thể suy xét nói ra lúc này.”
“Không cần khích tướng, ta sẽ không phản bội chủ nhân, chết tâm đi.” Cung nữ cảm giác mình bị xem thường, trong mắt hiện lên một tia tức giận.


“Phải không?” Phó Vô Thiên xoay người đi, “Như vậy hy vọng ngươi có thể vượt qua.”


Cung nữ không biết hắn những lời này là có ý gì. Nàng từng thấy, thậm chí từng thực thi những hình phạt tàn khốc lên những người khác, cho nên nàng cho rằng hình phạt Đại Á cũng không khác gì. Suy nghĩ làm nàng suy nghĩ suýt nữa trút một hơi cuối cùng.
Trị liệu cho An Tử Minh đã bắt đầu rồi.


Họ không bắt Lâm Đào cống hiến phương thuốc tổ truyền ra. Lâm Đào phối dược rồi trực tiếp bôi lên vết thương của An Tử Minh, cũng dặn dò mỗi ngày bôi ba lần, vài ngày sau miệng vết thương kết vảy ra da non lại bôi thêm mấy ngày, không tới một tháng là có thể xóa sẹo.


An Tử Nhiên dò hỏi mãi mới an tâm, sau đó cũng đi làm chuyện của mình.


Phó Vô Thiên phải thanh trừ Quân Tử Thành cùng các châu, hắn cũng có sự nghiệp phải sắp xếp, tỷ như xưởng công binh ở Xương Châu. Bị giả hoàng đế quấy rối một hồi, bên trong bị xếp vào không ít người, hiện giờ chúng không biết giả hoàng đế đã sa lưới, khẳng định còn ở bên trong diễu võ dương oai.


An Tử Nhiên không tính toán lập tức kinh động đến họ. Hắn còn không biết giả hoàng đế rốt cuộc an bài bao nhiêu người vào, loại chuyện này chỉ có thể tuần tự tiệm tiến, nếu không sâu sẽ trốn đến càng sâu, muốn tìm ra liền sẽ phiền toái rất nhiều.


Còn có sòng bạc, cách chế bài mạt chược cũng bị cầm đi.


Nhưng An Tử Nhiên không để ý. Bài mạt chược hiện giờ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, sớm muộn gì sẽ phải truyền ra. Sản lượng của xưởng chạm trổ vẫn luôn cung không đủ cầu, trừ phi mở rộng, nhưng An Tử Nhiên hiển nhiên không có tinh lực đi làm.


Ngày thứ ba, cả nhà trở lại Phó Vương phủ. An Tử Nhiên gọi Tô Tử tới, nói kế hoạch của mình cho hắn.
“Đại thiếu gia chuẩn bị bán phối phương, sao có thể!” Tô Tử vì phối phương bị tiết lộ mà tự trách không thôi, hiện tại bị Đại thiếu gia dọa tới rồi.


“Dù sao phối phương đã tiết lộ, bài mạt chược sớm muộn gì sẽ trở nên phổ biến. Chờ họ hành động, còn không bằng chúng ta đoạt lại tiên cơ, hơn nữa cũng không phải không có ràng buộc.”


Tô Tử miễn cưỡng, nhưng vẫn cảm thấy Đại thiếu gia có thể là không muốn hắn quá tự trách mới nói như vậy, trong lòng càng thêm cảm động.
Suy nghĩ này thật là có chút tự mình đa tình, An Tử Nhiên không cho rằng là hắn sai, nên không trách cứ.


Tin tức lan truyền, quả nhiên có không ít thương nhân nghe tin lập tức hành động.


Trước hết tìm tới là Trác Cao Diễn. Lần này họ có thể thành công vẫn ít nhiều nhờ Trác Cao Diễn. Không có hắn, họ khả năng còn phải khúc chiết một phen. An Tử Nhiên suy xét, quyết định trực tiếp giao mạt chược bài phối phương cho hắn, hơn nữa gia tăng hợp tác cùng Vạn Phúc tiệm vải, gia tăng cung ứng lượng vải vóc.


Ân tình này khả năng chưa đủ, nhưng tương lai còn dài, Trác Cao Diễn cũng xác thật là hợp tác đối tượng không tồi.
Phó Vô Thiên bắt đầu sửa trị cấm vệ ở Quân Tử Thành.


Trong khoảng thời gian hắn không ở Đại Á, cấm vệ ở Quân Tử Thành phong bình ngày càng kém. Một số đội trường công nhiên gây phiền nhiễu cho bá tánh, hoặc là khi bá tánh xin giúp đỡ thì đá văng ra, chẳng quan tâm, làm cho một ít bá tánh tiếng oán than dậy đất. Tất cả sâu mọt đều phải rửa sạch hết.


Phó Vô Thiên không gióng trống khua chiêng hành động. Sau khi sửa sang danh ngạch, vào đêm, vô số hắc ảnh từ Phó Vương phủ vụt ra, lẻn vào bóng đêm, phân chia chạy tới các nơi.


Trần phủ, một phủ đệ không tính nổi bật trong vô số các phủ đệ xa hoa xung quanh, nhưng cũng không phải kém nhất, khi chủ nhân của nó chỉ là một đội trưởng cấm vệ đội.


Bổng lộc mỗi năm của một đội trưởng tuy rằng không thấp, nhưng tuyệt đối không có khả năng mua nổi phủ đệ lớn xa xỉ, cho nên duy nhất khả năng chính là tham ô. Đội trưởng cấm vệ đội không thể làm nghề phụ, tỷ như buôn bán kiếm tiền, trừ phi là sản nghiệp của gia tộc, nhưng chủ nhân của Trần phủ là cô nhi, cho nên không có khả năng là gia tộc giúp đỡ.


“Phu quân, đêm nay qua đêm ở chỗ thϊế͙p͙ đi.” Một mỹ thϊế͙p͙ nép vào người một nam nhân, chính là chủ nhân Trần phủ, Trần Đường.


Trần Đường chính là đội trưởng mà Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên gặp ở cửa thành. Từ khi trở thành đội trưởng,  hắn không đến một tháng đã nhanh chóng cưới ba thϊế͙p͙ thất, mỗi đêm trái ôm phải ấp, cuộc sống tiêu dao.


Trần Đường là háo sắc quỷ, mỹ thϊế͙p͙ lấy bộ ngực cọ cánh tay hắn, thực mau đốt lên dục hỏa, đôi tay với qua…
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng hai người trầm luân trong dục vọng, tiếng nam nhân thô tục mắng, tiếng nữ nhân kiều suyễn đan chéo ở bên nhau.


Một hắc ảnh vô thanh vô tức đáp xuống Trần phủ, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Khi xuất hiện lại đã tới ngoài phòng của Trần Đường cùng mỹ thϊế͙p͙. Cửa không khóa, tiếng kẽo kẹt rất nhỏ không khiến hai người bên trong chú ý, thẳng đến……
“A!!”


Mỹ thϊế͙p͙ đang mê mang đột nhiên nhìn thấy có hắc ảnh đứng ở mép giường, sợ hãi lập tức hét lên. Trần Đường nháy mắt cảnh giác, nhưng phản ứng chậm hơn hắc ảnh, trước mắt tối sầm, cơ thể ngã trên người mỹ thϊế͙p͙. Mỹ thϊế͙p͙ còn thét chói tai. Tiếng thét nhanh chóng gọi hạ nhân tới.


Chờ họ đẩy cửa xông vào, lại chỉ thấy mỹ thϊế͙p͙ trần trụi, Trần Đường lại không thấy bóng dáng.
Tình huống như vậy xảy ra ở vài nơi. Chờ những người này tỉnh lại, họ sẽ phát hiện, mình thay đổi chỗ ở, hơn nữa hoàn cảnh rất kém.


Ngày hôm sau, một đám cấp dưới phát hiện đội trưởng của họ không tới, liền phát hiện không thích hợp, dò hỏi mới biết là đều bị bắt. Liên tưởng đến hành vi của họ trong khoảng thời gian này, có người bắt đầu thấp thỏm lo âu.