Đại Địa Chủ

Chương 320: Bí mật

Hoa Vương gia trở nên thông minh. Đây là cảm nhận đầu tiên của rất nhiều đại thần sau buổi triều hôm nay.


Lời này không phải nói Hoa Vương gia không thông minh. Hoa Vương gia chưa bao giờ tiếp xúc triều chính cho nên rất nhiều thời điểm không thể lập tức làm ra ứng đối. Trong mắt các đại thần, Hoa Vương gia làm việc có chút không quá xứng chức.


Triều đình Cao Trạch có năm phái, ba phái trong đó là của ba người con nuôi của Hoa Vương gia. Họ từ thật lâu trước kia đã có ý tưởng với ngôi vị hoàng đế, chỉ là khi đó hoàng đế Cao Trạch còn khỏe, cho nên họ không dám biểu hiện ra ngoài.


Hoàng đế Cao Trạch tuổi càng cao, hoàng thất lại vẫn luôn không có người chân chính có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, họ mới không thể ức chế dã tâm.


Ba người năng lực đều không tồi, nhưng cũng có phân cao thấp. Họ mượn sức đại thần trong triều hình thành năm phái, hai phái khác là phái trung lập cùng phái cấp tiến.


Phái cấp tiến phản đối ba người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Họ trước sau cho rằng chỉ có huyết mạch Cao thị mới có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, mới có tư cách là Hoàng Thượng của họ, mà bất cứ người ngoài nào muốn mưu đồ ngôi vị hoàng đế chính là phản tặc lãng tử dã tâm, ý đồ tạo phản.


Hoàng đế Cao Trạch bệnh nặng, phái cấp tiến cùng ba người con nuôi ồn ào đến kịch liệt nhất. Nếu không có họ, áp lực trên người Hoa Vương gia chỉ sợ còn lớn hơn nữa.
Hoa Vương phủ


Hoa Vương gia vừa vào cửa đã cao hứng tươi cười. Mọi người đã một thời gian không thấy Vương gia vui vẻ như vậy, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng là không khí nặng nề ở Vương phủ cuối cùng cũng giảm bớt một ít.


“Ha ha, biện pháp của Hướng công tử quả nhiên tốt.” Hoa Vương gia chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của những đại thần đó lúc sáng, khói mù trong lòng tức khắc tan đi không ít. Lão Vương phi hỏi ông nguyên nhân, ông liền sảng khoái nói.


“Này liên quan gì đến Hướng công tử?” Lão Vương phi khó hiểu hỏi.
Hoa Vương gia lập tức kể lại một lần, ngữ khí còn rất đắc ý.


Biện pháp kỳ thật rất đơn giản. Những đại thần trong triều tạo áp lực với ông. Ông tuy kiên quyết không cho họ được như nguyện, nhưng cứ tiếp tục như vậy ông cũng không chống được bao lâu, cho nên An Tử Nhiên nói cho ông, lập tân trữ quân có thể, nhưng phải lập ai lại là vấn đề.


Ba người con nuôi đều có người ủng hộ, họ đều hy vọng người mà mình ủng hộ có thể thượng vị. Thật không khéo, ba người đều ưu tú, Hoa Vương gia tỏ vẻ ông cũng lưỡng lự, cho nên ông ném vấn đề này lại cho chư vị đại thần đi giải quyết.


Ba người con nuôi cùng chư vị đại thần dù biết Hoa Vương gia cố ý giăng bẫy, nhưng họ không trúng cũng phải trúng, lại còn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
“Hướng công tử xác thật rất lợi hại.” Lão Vương phi nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên.


Hoa Vương gia gật gật đầu, “Vương phi a, kế tiếp Hướng công tử có yêu cầu gì đều tận lực thỏa mãn, Tiểu Thiên của chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn.”
Lão Vương phi lập tức đồng ý.


Bên kia, có Tiểu Lý Tử tin tức linh thông, An Tử Nhiên cũng nhanh chóng biết tin. Hắn biết Hoa Vương gia nhất định thực cảm kích hắn, với hắn mà nói xác thật chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.


Ngày hôm sau, Hoa Vương gia lại thu được một đống tấu chương. Lần này không phải thỉnh cầu hắn lập tân trữ quân, mà là các đại thần ra sức khen ngợi người mình ủng hộ, ai thuộc phái nào cơ hồ xem là hiểu ngay.
Hoa Vương gia tùy tiện lật xem, cười lạnh một tiếng ném tấu chương vào một góc.


Cái gì phẩm hạnh tốt đẹp, tài đức vẹn toàn? Toàn cmn rắm chó không kêu, phẩm hạnh tốt lại đi mơ ước ngôi vị hoàng đế? Những năm gần đây chỉ sợ đều diễn trò trước mặt ông, ba con bạch nhãn lang ra vẻ đạo mạo.
Hoa Vương phủ đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.


Nghe Tiểu Lý Tử nói, An Tử Nhiên chỉ cảm thấy kinh hoàng, bởi vì vị khách không mời mà đến này chính là Cao Lương Tài. Hắn là người con nuôi thứ hai của Hoa Vương gia, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Người lớn nhất đã năm mươi tuổi, kỳ thật không sống thêm được bao lâu, nhưng ngôi vị hoàng đế xác thật có cực đại dụ hoặc.


“Năng lực của Cao Lương Tài trong ba người không phải tốt nhất, nhưng dã tâm tuyệt đối lớn nhất, công tử không biết, hắn mỗi lần tới đều sẽ tới xem tiểu Vương gia, thậm chí ở lại chơi với tiểu Vương gia, ta nhìn thấy rõ ràng.” Tiểu Lý Tử không có hảo cảm với Cao Lương Tài. Hắn trước kia rất được Hoa Vương gia tín nhiệm, hiện tại còn không phải nói phản bội liền phản bội, rõ ràng chính là một kẻ xảo trá.


An Tử Nhiên lộ vẻ trầm tư, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ta nhớ rõ Cao Trạch mấy tháng trước phái người đi Đại Á hòa thân, hắn sau khi trở về có hành động gì bất thường không?”


Tiểu Lý Tử không hoài nghi hắn vì sao sẽ biết Cao Lương Tài chính là sứ giả, chuyện này vốn dĩ không phải bí mật. Lúc trước hoàng đế Cao Trạch lựa chọn sứ giả đi Đại Á, Cao Lương Tài biểu hiện tốt nên được chọn.


“Cái này sao, Tiểu Lý Tử không nghe nói có cái gì không đúng, hẳn là không có.”
Lúc này, một hạ nhân đi vào, nói Cao Lương Tài hiện tại đang ở ngoài.


An Tử Nhiên lập tức đứng lên, “Tiểu Lý Tử, ta không muốn thấy người này, ngươi chặn lại.” Nói xong cũng không đợi Tiểu Lý Tử phản ứng liền xoay người về phòng.
Tiểu Vương gia vội vàng theo hắn cùng nhau đi vào.


Không bao lâu, Tiểu Lý Tử  đưa người vào. Hắn cũng không muốn cho Cao Lương Tài gặp tiểu Vương gia, nhưng thái độ của Cao Lương Tài lúc này rất cường ngạnh, hắn chỉ là hạ nhân, không thể ngăn nên đành phải đưa người vào.


“Tiểu Vương gia?” Tiểu Lý Tử đi vào buồng trong liền thấy tiểu Vương gia ngoan ngoãn nằm trên ghế mây, nhắm mắt lại giống như ngủ, chỉ có ghế mây nhẹ nhàng đong đưa, Hướng công tử lại không thấy bóng dáng.


Cao Lương Tài đi vào cũng thấy được, hắn nói với Tiểu Lý Tử: “Ngươi lui đi, ta cùng tiểu Vương gia nói mấy câu.”
Tiểu Lý Tử do dự, hắn một chút cũng không muốn tiểu Vương gia và người này đơn độc ở chung.


“Sao, ngươi một tên nô tài còn lo lắng ta sẽ làm gì tiểu Vương gia của các ngươi sao?” Khuôn mặt Cao Lương Tài tương đối tục tằng, khi tức giận có vài phần tàn nhẫn.
Tiểu Lý Tử đành phải thối lui ra cửa.


Nhìn hắn đóng cửa lại, Cao Lương Tài đi đến chỗ tiểu Vương gia. Tiểu vương gia vẫn như cũ nhắm mắt, hắn tựa hồ không để bụng, trực tiếp ngồi xuống cái bên cạnh ghế mây, nhìn chằm chằm tiểu Vương gia một lúc lâu cũng không nói lời nào.


Tiểu Vương gia hô hấp chậm rãi, kỳ thật đã sớm ngủ rồi. Chất lượng giấc ngủ của hắn từ trước đến nay rất tốt, có thể nói thuộc loại nói ngủ là có thể ngủ.


Cao Lương Tài tựa hồ xác định ngốc tử có phải thật sự ngủ rồi, tay đặt trên ngực, một lát sau mới dời đi, nhẹ nhàng cười lên tiếng, “Thật là ngốc tử may mắn, đáng tiếc vận khí sắp hết.”


Cao Lương Tài nhớ tới một người. Hắn đã xác định, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu lần này tranh đoạt ngôi vị thất bại, hắn sẽ suy xét nói ra bí mật kia, tìm một đường lui cho mình, cũng coi như báo đáp ân dưỡng dục đi.


Nếu thành công, vậy hắn chỉ có thể thực xin lỗi dưỡng phụ. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ngôi vị hoàng đế dụ hoặc thật sự quá lớn, hắn không thể khống chế dục vọng, cho nên mới quyết định bí quá hoá liều một phen, hơn nữa hắn cảm thấy phần thắng của mình khá lớn.


“Nếu người kia biết, hắn có lẽ sẽ cứu được Cao Trạch. Đáng tiếc, ta không nói, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, họ cũng vĩnh viễn sẽ không biết. Loại cảm giác này các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, tựa như nắm giữ tương lai của Cao Trạch, ngẫm lại luôn là kích động đến không thể kiềm chế.”


Cao Lương Tài lầm bầm lầu bầu rất nhiều trước mặt tiểu Vương gia ngủ say.


Hắn cần người nào đó để nói ra bí mật dưới đáy lòng. Đè nén lâu rồi, hắn sợ mình ngày nào đó sẽ ở trong mộng nói ra. Bí mật kia hắn còn không nói cho thê tử, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngốc tử cái gì cũng không hiểu là lựa chọn tốt nhất. Trùng hợp ngốc tử ngủ, càng làm hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.


Hắn cố tình hạ giọng, cho nên Tiểu Lý Tử dán mình lên cửa cũng không thể nghe được tí tẹo thanh âm truyền ra. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới chỉnh đốn tư thế.


Cao Lương Tài mở cửa, cười nói: “Yên tâm, ta không làm gì tiểu Vương gia nhà ngươi, hắn từ đầu tới đuôi đều ngủ, còn chưa tỉnh.”
Tiểu Lý Tử không tin, Cao Lương Tài cũng không sao cả, hắn sao sẽ đi để ý đến một nô tài.


Tiểu Lý Tử tiễn hắn ra khỏi Trúc Lục Hiên, trở về liền thấy An Tử Nhiên đứng bên tiểu Vương gia, cúi đầu, giữa lông mày tựa hồ có một mạt trầm tư.
“Hướng công tử?”
An Tử Nhiên nói: “Hắn không làm gì tiểu Vương gia.”
Tiểu Lý Tử thở phào một hơi.


Cao Lương Tài tuyệt đối không ngờ trong phòng còn có người thứ ba, mà lời hắn lầm bầm lầu bầu đều bị An Tử Nhiên nghe rõ ràng. Từ lời Cao Lương Tài, An Tử Nhiên đã xác định đối phương đã biết bí mật kia. Nếu Cao Lương Tài biết hắn ở Cao Trạch, chỉ sợ sẽ gấp không chờ nổi diệt trừ hắn.