Đại Địa Chủ

Chương 317: Chơi xấu

Ngày hôm qua, An Tử Nhiên nghe được có mấy thương đội chuẩn bị đi Liêm Danh Khê. Đường thủy tuy nhanh nhưng an toàn không cao, bị vây khốn sẽ lập tức cùng đường cho nên hắn loại trừ ngay từ đầu, lựa chọn thương đội đi đường bộ.


Đi đường bộ từ Vân Trạch đến Liêm Danh Khê mất gấp đôi thời gian so với đường thủy, nhưng tính lưu động cao, tùy thời có thể thay đổi phương hướng, có tình huống cũng có thể tùy thời ứng biến.


An Tử Nhiên không lập tức rời Vân Trạch. Có chuyện vẫn luôn làm hắn rất để ý, nếu bỏ lỡ, về sau muốn cởi bỏ nghi hoặc khả năng sẽ không còn cơ hội.


An Tử Nhiên quyết định chậm lại mấy ngày lại rời đi, ban đêm ngủ lại ở một tửu lầu, ngày hôm sau lên phố chuẩn bị hỏi thăm tin tức. Cũng chính vào lúc này hắn hảo xảo bất xảo nhìn thấy ngốc tử lẻ loi đi một mình bị ba tên côn đồ theo dõi, không thể không cứu.


Đưa người tới một quán mì, An Tử Nhiên gọi hai chén. Ngốc tử cầm chiếc đũa nỗ lực sùy sụp hút sợi mì lớn, cùng với mùi rau thơm từ trong chén tỏa ra làm người muốn ăn thêm chén nữa. An Tử Nhiên thấy hắn ăn ngon, quyết định tạm thời không hỏi, cầm đũa cũng bắt đầu ăn.


Lúc này, Hoa Vương phủ đã phát hiện tiểu vương gia biến mất, trên dưới tức khắc loạn thành một nồi cháo. Tiểu vương gia ngây ngốc, chưa từng một mình đi ra ngoài, có biết đường hay không là một vấn đề, nếu như bị người xấu theo dõi làm sao bây giờ?


Tiểu Lý Tử bị mắng đến máu chó đầy đầu, rất nhiều lần sắp trực tiếp ngất xỉu lại bị mắng cho tỉnh.


“Nô tài vô dụng, tiểu Vương gia biến mất mà ngươi không phát hiện, có phải chê mạng quá dài?” Khuôn mặt hiền lành luôn luôn ôn hòa mỉm cười của Hoa Vương bị tức giận thay thế, tức giận đến bộ râu sắp bay lên.


“Nô tài biết sai rồi, cầu Vương gia tha mạng.” Tiểu Lý Tử dùng sức dập đầu, trầy da chảy máu cũng không có cảm giác. Hắn không ngờ tiểu Vương gia lần này sẽ thông minh như vậy, một mình trộm chảy ra Vương phủ.


Hoa Vương gia hừ một tiếng, không để ý đến hắn, xoay người nói với đám hộ vệ: “Lập tức tản ra tìm, mỗi con phố đều tỉ mỉ lục soát cho bổn vương, nhất định phải trong hôm nay trước khi mặt trời lặn tìm được tiểu Vương gia, rõ chưa?”
“Rõ, Vương gia!”


Hộ vệ của Vương phủ đồng thời xuất động. Hoa Vương gia vẫn không yên tâm, giơ lệnh bài điều động cả thị vệ bảo vệ Vân Trạch hỗ trợ tìm kiếm. Động tĩnh khá lớn làm bá tánh Vân Trạch thiếu chút nữa cho rằng phát sinh đại sự gì.


Hoàng đế Cao Trạch cũng được tin cháu trai biến mất, nhưng Hoa Vương gia đã phái người tìm kiếm, ông chỉ có thể lo lắng suông chờ đợi.
Tiểu Vương gia rất dễ nhận ra, quý công tử lẻ loi đi một mình, lại biểu hiện ngu đần, hộ vệ của Vương phủ lập tức tìm ra mấy tên côn đồ.


Ba tên côn đồ mới ăn mệt trong tay An Tử Nhiên, đang mắng mỏ không ngừng thì bị một đám hộ vệ vây quanh. Họ trước kia chưa từng thể nghiệm cảm giác bị bao vây, không cần cưỡng bức đã tự động một năm một mười khai ra.


“Dám gan cầm đao cướp bóc tiểu Vương gia, giải chúng đi.” Đội trưởng hừ lạnh một tiếng.
Ngốc tử kia là tiểu Vương gia?


Ba tên côn đồ toàn thân đều mềm, bọn họ chết chắc rồi. Hoàng thất Cao Trạch huyết mạch điêu tàn ai mà không biết, nếu có một vị tiểu Vương gia, tuyệt đối là thân phận phi thường quý giá, ba người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mạng nhỏ của mình sẽ đi về đâu.


Đội trưởng hoàn toàn không có tâm tình thả lỏng. Tuy rằng tên côn đồ nói tiểu Vương gia được cứu, nhưng không biết đối phương có phải người tốt hay không, cũng có khả năng là có người muốn lợi dụng cơ hội này tiếp cận Hoa Vương phủ.


“Đội trưởng, kế tiếp muốn đi đâu tìm?” Một hộ vệ do dự hỏi, họ hiện tại chỉ biết là có người cứu tiểu Vương gia, nhưng manh mối đến đây cũng coi như đứt đoạn.
Đội trưởng nhăn lại mi.


Đúng lúc này, tên lưu manh từng cầm đao uy hϊế͙p͙ ngốc tử đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay, trong miệng ồn ào cái gì ta nhớ ra rồi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của hộ vệ lại rụt tay, vẻ mặt đưa đám nhỏ giọng nói: “Quan gia, tiểu nhân trước khi té xỉu nghe thấy tiểu Vương gia hô một câu.”


“Nói cái gì?” Đội trưởng lập tức đẩy đám thủ hạ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén áp bách.


Tên côn đồ nuốt nước miếng. Hắn hy vọng quan gia có thể khai ân buông tha cho họ, cho nên không tính toán dấu diếm, “Tiểu nhân nhớ rõ tiểu Vương gia hô một câu ‘ca ca thật là lợi hại’, người cứu tiểu Vương gia có khi nào chính là huynh trưởng của tiểu Vương gia.”


Nếu là trước đây, đội trưởng khẳng định không nói hai lời phủ định, nhưng tiểu Vương gia ngày hôm qua vẫn luôn ồn ào muốn ca ca, nếu tên côn đồ nói thật, như vậy người cứu tiểu Vương gia hẳn chính là người kia.


Có chút manh mối, đội trưởng lập tức phái người quay về Vương phủ báo tin cho Hoa Vương gia, những người khác tiếp tục theo hắn đi tìm tiểu Vương gia. Tuy rằng còn chưa tìm được tiểu Vương gia, nhưng tạm thời có thể phán đoán tiểu Vương gia hẳn không có chuyện gì.


Ở quán mì, ăn mì xong, An Tử Nhiên từ trong miệng ngốc tử biết được nguyên nhân hắn xuất hiện trên phố. Trộm chạy ra thì hắn không mấy bất ngờ, nhưng vì tìm hắn mà chạy ra, hắn thật sự không thể lý giải cấu tạo của não ngốc tử.


“Ngươi vì sao nhất định phải nói ta là ca ca ngươi?” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm ngốc tử, người này rốt cuộc thật sự khờ hay là giả ngốc, chẳng lẽ thiếu tình thương của ca ca cho nên tùy tùy tiện tiện nhận một người làm ca ca.
Ngốc tử ha hả cười nói: “Bởi vì ngươi là ca ca.”


Nghe thấy câu trả lời, An Tử Nhiên liền biết đừng mong hỏi được đáp án từ một ngốc tử. Thôi, mặc hắn gọi, nếu không phải có ngốc tử, hắn cũng không thể thuận lợi rời Mai Phủ.


“Đi thôi, ta mang ngươi về, ngươi trộm chạy ra một mình, người nhà ngươi nhất định rất lo lắng.” An Tử Nhiên đứng lên. Tôn tử bảo bối của hoàng đế Cao Trạch nhất, hiện tại họ hẳn đã phát hiện, nếu không đưa về, họ sẽ tưởng hắn bắt cóc ngốc tử, đến lúc đó sẽ thật sự lớn chuyện.


Ngốc tử không trả lời, dù sao ca ca đi đâu, hắn liền đi đến đó. Thấy ca ca đi ra ngoài, hắn cũng đứng lên tung ta tung tăng theo sau.
An Tử Nhiên không biết Hoa Vương phủ ở nơi nào, nhưng ở Vân Trạch cơ hồ không ai không biết Hoa Vương phủ, hắn ở trên phố tùy tiện tìm lão nhân hỏi đường là sẽ biết.


Bố cục ở Vân Trạch không giống Quân Tử Thành, cũng không lớn bằng Quân Tử Thành. Để sớm đưa người trở về, An Tử Nhiên dẫn ngốc tử chạy qua mấy ngõ nhỏ tương đối ít người, bởi vậy không chạm mặt hộ vệ đang tìm người trên đường cái.


Hắn trên đường lại tìm vài người hỏi đường, rốt cuộc tìm được Hoa Vương phủ.


Hoa Vương phủ đồ sộ đứng lặng trong một mảnh phòng ốc ngói xá, sau nóc nhà thậm chí có thể nhìn thấy bóng cây lấp ló, nghĩ đến Hoa Vương gia thích màu sắc rực rỡ. Không cần tới gần cũng có thể đoán được đây là Hoa Vương phủ.


An Tử Nhiên đẩy ngốc tử về phía trước, “Đi thôi, nhà của ngươi ở đó.”
Ngốc tử bị đẩy ra, An Tử Nhiên buông tay, hắn lại chạy về, đứng bên người hắn giống cô vợ nhỏ, cúi đầu.
“Không, ta muốn đi theo ca ca.”


“Ta không phải ca ca ngươi, Hoa Vương phủ mới là nhà ngươi.” An Tử Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Ta không muốn tách ra khỏi ca ca.” Giọng nói của ngốc tử đã có chút nức nở.


An Tử Nhiên cơ hồ bị hắn chọc tức đến muốn cười. Thật là ngốc tử, hắn đến bây giờ vẫn không rõ mình vì sao sẽ bị quấn lên. Nếu ngốc tử là người không nơi nương tựa, hắn có thể suy xét dẫn ngốc tử đi cùng, nhưng tiểu Vương gia của Cao Trạch Quốc, thân phận chú định hắn có sứ mệnh nhất định phải gánh vác.


“Tiểu Vương gia?”


Một thanh âm kinh hỉ đột nhiên vang lên, An Tử Nhiên ngẩng đầu liền thấy một người mặc trang phục hạ nhân đứng trước Hoa Vương phủ kinh nghi bất định nhìn họ, đôi mắt dùng sức chớp giống như không thể tin được mình đang thấy tiểu Vương gia, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng hô lên.


“Tiểu Vương gia đã trở lại.”
An Tử Nhiên vội vàng đẩy ngốc tử đi, “Trở về đi.”


Hắn không đợi ngốc tử phản ứng, đẩy người ra rồi xoay người rời đi. Nào biết ngốc tử phản ứng cũng không chậm, An Tử Nhiên vừa bước thêm bước nữa đã phát hiện đùi phải nặng nề như treo lên vật thể trăm cân, cúi đầu nhìn, ngốc tử gắt gao ôm chân hắn như chỉ hận không thể mọc trên đùi hắn.


“Buông tay.”
“Ta không.”
Một chút trì hoãn, mọi người trong Vương phủ nghe thấy thanh âm đã chạy ra.


Hoa Vương gia cũng xuất hiện, đi đến trước An Tử Nhiên cùng ngốc tử đang giằng co không thôi. Lão nhân gia tựa hồ không ngờ tôn tử của mình sẽ treo trên đùi người khác, vội vàng kêu người kéo tiểu Vương gia xuống.


“Oa, ta không muốn, ta không muốn tách khỏi ca ca!” Vừa nghe có người muốn chia rẽ hắn cùng ca ca, ngốc tử lại bắt đầu tấn công bằng tiếng khóc. An Tử Nhiên gần nhất trực tiếp bị ma âm xuyên não.
“Câm miệng!” An Tử Nhiên đau đầu ấn huyệt Thái Dương.


Ngốc tử lập tức câm miệng, ngửa đầu, hai mắt ngập nước nhìn lên.


Người của Vương phủ ngạc nhiên nhìn, bao gồm cả Hoa Vương gia. Tôn tử từ khi nào nghe lời như vậy, dù sao ông làm gia gia mà cũng chưa từng có cơ hội được kiến thức, trong lòng không khỏi chua lòm. Ông là ông nội của nó mà còn chẳng quan trọng bằng một người xa lạ.


An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Vương gia không kịp thu hồi ánh mắt đánh giá, thản nhiên nói: “Hoa Vương gia, có thể thỉnh ngài đưa tôn tử của ngài về?”


Hoa Vương gia cười ha hả, “Công tử cũng thấy đấy, Tiểu Thiên rất thích ngươi, trừ ngươi ra thì nó không chịu nghe ai. Nếu công tử không ngại, không bằng làm khách của Hoa Vương phủ? Lại nói tiếp, ngươi cũng coi như ân nhân cứu mạng Tiểu Thiên, bổn vương còn muốn cảm tạ một phen.”


An Tử Nhiên nhướn mi, cúi đầu nhìn ngốc tử ôm chân hắn lực đạo bất biến, hắn hiện tại muốn đi chỉ sợ cũng không có cách.
Share this: