Đại Địa Chủ

Chương 309: Trạm kiểm soát

Đường thủy ở Đại Á tương đối phát triển, quốc thổ có vô số sông ngòi ao hồ ngang dọc đan xen, trong đó, con sông dài nhất, diện tích lớn nhất là Long Giang.


Long Giang chảy qua hai phần ba Đại Á, có vô số nhánh sông nhỏ. Mỗi khi mùa nước về, lưu lượng nước ở Long Giang có thể xếp nhất nhì trong số các con sông lớn, cho nên các cảng sông trên Long Giang phát triển rất tốt.


Long Giang rộng lớn, ngoài chảy qua Đại Á thì cũng có nhánh sông chảy qua các quốc gia khác, tỷ như Cao Trạch.


Cao Trạch cùng Đại Á giáp giới, Long Giang có mấy nhánh sông đi thông Cao Trạch, bởi vì các loại nguyên nhân chính trị, cho nên mấy nhánh sông này bị trông coi rất nghiêm ngặt. Mỗi nhánh sông được thiết lập vài trạm kiểm soát. Muốn đi qua các trạm kiểm soát đều phải bị lục soát kĩ càng.


Tiểu Lâm Giang là một nhánh sông đi thông Cao Trạc. Khác các nhánh sông khác, lượng nước của Tiểu Lâm Giang phong phú nhất không phải vào mùa xuân hay mùa hạ, mà là mùa thu. Vì nước sông chảy xiết, lộ trình bốn năm ngày có thể giảm bớt chỉ còn hai, ba ngày, tốc độ nhanh hơn gấp đôi.


Cứ vào tầm này trong năm, lượng thuyền qua lại Tiểu Lâm Giang lên tới đỉnh điểm. Các thương nhân vì tiết kiệm thời gian cùng với phí chuyên chở, thường thường sẽ gom hàng hóa đợi đến mùa thu rồi vận chuyển một đợt.


Đại Á cùng Cao Trạch quan hệ cũng không khẩn trương, cho nên thương nhân hai nước đều lui tới khá thường xuyên. Vào lúc này, sẽ không ai đặc biệt chú ý một con thuyền vẻ ngoài bình thường không chút nào thu hút, bị kẹp trong đông đảo các con thuyền khác.


Từng chiếc thuyền đi qua trạm kiểm soát, nhanh chóng đến con thuyền này. Một nam nhân trung niên từ trong khoang thuyền đi ra. Dưới chỉ thị của hắn, thuyền viên chậm rãi lái thuyền đến gần bờ.


Trên bờ có một đám quan binh của trạm kiểm soát. Nhiệm vụ của họ chính là mỗi ngày kiểm tra từng con thuyền qua lại. Ngày qua ngày, họ đã không còn nghiêm túc như lúc mới tới nơi này, ngược lại có chút lơi lỏng cùng không kiên nhẫn.


Cũng khó trách, mặc cho ai ở chỗ này thủ vài thập niên, mỗi ngày đều làm công việc giống y chang nhau, đa phần đều sẽ mất kiên nhẫn.
Nam nhân trung niên đi lên bờ, cười ha hả âm thầm nhét một túi bạc vào tay đội trưởng.


Vương đội trưởng ước lượng tiền trong túi, phân lượng không nhỏ, tâm tình sung sướng rất nhiều, nói với thủ hạ phía sau: “Các ngươi, đi lên nhìn một cái.”
Lời nói tùy ý lập tức truyền đạt tới tai thủ hạ.


Mỗi lần đội trưởng cố ý buông tha con thuyền nào đó thì nói chuyện sẽ thả lỏng tùy ý rất nhiều, tựa như bây giờ, không phân phó họ phải nghiêm khắc kiểm tra cẩn thận mà tỏ vẻ tùy tiện nhìn một chút là được, còn sau đó có chỗ tốt gì, mọi người trong lòng biết rõ là được, dù sao chỗ tốt khẳng định không thể thiếu phần của họ.


Hơn mười người quan binh ào ào xông lên, bắt đầu phân công kiểm tra. Thương thuyền chủ yếu vận chuyển hương liệu cùng vải vóc. Hương liệu chiếm không gian không nhiều, nhưng vải vóc thì khác, mấy kho hàng cơ hồ chất đầy vải vóc đủ loại kiểu dáng.


“Di, này không phải thứ vải gọi là vải bông sao?” Một người quan binh nhìn thấy mấy cuộn vải tức khắc thấy hứng thú.


“Thật sự?” Nghe thấy hắn nói vậy, một quan binh khác lập tức đi tới. Vải bông cực kỳ nổi tiếng, đặc biệt là với quan binh canh giữ ở trạm kiểm soát quan trọng giữa hai nước như họ. Các loại thương thuyền ra ra vào vào, khi họ kiểm tra thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc đến, danh tiếng của vải bông như sấm bên tai.


Nhưng bởi vì vải bông xuất hiện không được bao lâu, sản lượng không cao, rất nhiều thương nhân cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua. Dĩ vãng họ chỉ có thể gặp được vải bông với số lượng nhỏ, giống như bây giờ chất đầy hai ba kho hàng đúng là lần đầu tiên.


“Thật đúng là vải bông, màu sắc và hoa văn còn rất nhiều, lần trước mua một cuộn, bà nương nhà ta đặc biệt thích, nói mùa đông mặc vào rất ấm áp, mềm mại, mùa hè cũng không nóng, tốt hơn vải bố rất nhiều, còn hỏi ta còn có hay không.”


Nam nhân trung niên đứng phía sau họ không xa nghe thấy đoạn đối thoại, lập tức hiểu ý hai người, chủ động tặng cho họ mỗi người một cuộn. Mỗi cuộn vải bông đều thực rất, đặc biệt là loại có màu sắc và hoa văn, quan binh cũng không đòi hỏi, rốt cuộc đội trưởng của họ đã lấy tiền của người ta.


Bắt được chỗ tốt, quan binh càng thêm tùy ý, có những nơi chỉ đứng ở bên ngoài nhìn qua rồi trực tiếp chạy lấy người, còn chẳng thèm đi vào. Thương thuyền lớn thế này, bình thường kiểm tra ít nhất mất nửa canh giờ, kết quả họ dùng không đến mười lăm phút đã kết thúc.


Quan binh trở lại cảng, sôi nổi nói không phát hiện vấn đề gì.
Vương đội trưởng thấy họ ai nấy ôm một cây vải, nhíu mày.
Một thủ hạ tay mắt lanh lẹ đưa tặng hai cuộn vải. Họ quên ai cũng sẽ không quên đội trưởng.


Nam nhân trung niên cũng thức thời, đã chuẩn bị hai cuộn vải chất lượng thượng thừa đưa cho đội trưởng.
Vương đội trưởng ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, “Nếu không có vấn đề, vậy đi qua đi.”


Nam nhân trung niên lập tức cười nói cảm ơn, xoay người gọi thuyền viên nhổ neo chuẩn bị xuất phát.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, dây thừng trắng dần được kéo lên, thuyền viên đâu vào đấy làm việc của mình.


Khi một thuyền viên nhảy lên bờ chuẩn bị cởi đoạn dây thừng cuối cùng, tiếng bước chân chỉnh tề nghiêm túc đột nhiên vang lên, còn có tiếng vó ngựa.
Không chỉ họ, quan binh cũng lộ vẻ kinh ngạc, sôi nổi nhìn qua, phát hiện là một đội kỵ binh cùng binh lính. Binh lính thì thôi, kỵ binh sao lại xuất hiện ở chỗ này?


Không chờ mọi người cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, binh lính đã đi tới cảng.


Một nam nhân có vẻ là tướng lãnh nhảy xuống ngựa, diện mạo tương đối bình phàm, nhưng trên người hắn có một cổ khí thế sát phạt. Vương đội trưởng nhìn thấy, tức khắc biến sắc, kia còn không phải là Úy Toàn tướng quân trấn thủ Thiểm Quan thành sao, hắn như thế nào lại ở chỗ này?


Thiểm Quan thành là một tiểu thành cách cảng hơn năm cây số. Thành tuy nhỏ nhưng khá phát triển, hơn nữa không phải một tòa thành bình thường, đó là một chỗ biên giới quan trọng, giáp ranh với Cao Trạch, có đặc thù dễ thủ khó công.


Thiểm Quan thành không có thành chủ, chỉ có Úy Toàn tướng quân có cấp bậc tối cao. Mệnh lệnh của hắn ngay cả Huyện lệnh cũng phải nghe, Vương Thành Trung chỉ là một đội trưởng nho nhỏ thì càng không thể làm lơ đối phương.


Khi họ sững sờ, Úy Toàn đã đi tới, ánh mắt dừng trên các quan binh, đôi lông mày thô đen sắc bén.
“Người tới, dẫn họ đi.”


Thanh âm của Úy Toàn thô ráp nghiêm túc giống sấm rền trong đêm, làm họ hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, còn chưa kịp nói lời cầu xin tha thứ, hơn mười binh lính đã chạy tới bao vây họ, không khách khí đẩy họ đi về phía trước.


“Tha mạng a, tướng quân, chúng ta về sau không dám nữa, tướng quân tha mạng a!”


Quan binh rốt cuộc hoàn hồn cầu xin, nhưng bất luận họ kêu thế nào cũng không có tác dụng, đặc biệt là một đám trong tay còn ôm một cây vải. Trực tiếp nhận hối lộ như vậy cũng coi như lớn mật, trước kia không ai quản họ, hiện tại bị bắt quả tang, cũng coi như xứng đáng.


Vương Thành Trung sợ hãi bắt lấy cánh tay Úy Toàn, “Tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có hiểu lầm gì?” Vừa nói, hắn trộm nhét túi tiền vừa nhận được từ nam nhân trung niên nhân vào tay Úy Toàn, lại không ngờ, Úy Toàn hừ lạnh một tiếng gạt hắn ra.


Tiền túi ‘bang’ một tiếng rơi xuống đất.


“Phía trên có lệnh, từ hôm nay trở đi, tất cả thương thuyền đi qua nơi này đều phải tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, một góc cũng không cho phép bỏ qua. Ngươi thân là người chấp pháp, lại biết mà vẫn phạm pháp, thu nhận hối lộ, bản tướng quân há có thể tha cho các ngươi.”


Vương Thành Trung tức khắc chân mềm, ra lệnh khi nào lại vào lúc này. Phía trên phát ra mệnh lệnh này, khẳng định là đã xảy ra đại sự gì, chỉ có thể nói họ vận khí quá kém, không biết sao xui xẻo bị bắt quả tang.


Con thuyền lúc trước tưởng như đã qua lại phải một lần nữa cập bờ tiến hành kiểm tra. Nam nhân trung niên không dám do dự, chỉ đành hô thuyền viên một lần nữa cột chắc dây thừng, đôi lông mày vẫn luôn không hề giãn ra.


Úy Toàn không quá mức giận chó đánh mèo nam nhân trung niên, đôi khi họ hối lộ quan binh cũng là hành vi bất đắc dĩ, có quan binh nhận hối lộ quen rồi bắt đầu lớn gan, lòng tham không đáy, nhưng nên kiểm tra vẫn sẽ phải kiểm tra.


Mấy chục sĩ binh đi lên boong tàu. Họ chuyên nghiệp hơn đám quan binh kia nhiều, kiểm tra không chỉ người trên thuyền mà còn cả hàng hóa, nếu phát hiện là mua bán không chính đáng như buôn lậu thì cả con thuyền sẽ bị tịch thu.


Hai binh lính mở khoang thuyền, một mùi vị không tốt lắm sộc ra, nhìn kĩ mới phát hiện là một đám người ăn mặc thực bình thường, có người nhà của thuyền viên, cũng có bình dân bá tánh đi nhờ thuyền buôn để đến Cao Trạch hoặc địa phương khác.


Hai binh lính vẫn chưa lộ vẻ bất ngờ, loại tình huống này không hiếm thấy. Họ lệnh cho tất cả mọi người đi lên boong tàu.
Ánh mặt trời chói lóa làm rất nhiều người không kịp thích ứng phải duỗi tay che.