Đại Địa Chủ

Chương 283: Bại trận

Mấy ngày nữa sẽ phải đánh giặc, lúc này còn thi đấu cái gì?
Ngoài những người được biết thì tất cả đều không thể hiểu được hành vi của Phó Vô Thiên. Tuy nói thi đấu tựa hồ có thâm ý gì đó, nhưng họ đều là thô nhân, không nghĩ ra, chỉ cảm thấy như vậy không quá hợp lý.


Vài vị tướng lãnh đi tìm Phó Vô Thiên, muốn thuyết phục Phó Vô Thiên từ bỏ tổ chức thi đấu, nhưng đều không ngoại lệ phải bất lực trở về. Lần này Phó Vô Thiên không làm họ suy nghĩ miên man, trực tiếp nói thi đấu là để nghênh đón đại chiến sắp tới.


Phó Vô Thiên luôn nhiều ý tưởng, tài ăn nói cũng cao, cuối cùng chỉ có thể thử tín nhiệm. Tề Trường Giang tuy cũng bị giấu, nhưng ông toàn tâm toàn ý tín nhiệm Phó Vô Thiên.


Thi đấu theo lẽ thường tiến hành. Vì không làm ảnh hưởng đến bá tánh trong Vạn Dặm thành, họ tiến hành ở ngoài thành, người quan sát không nhiều, những người khác đều thủ trong thành.


Vì tốc chiến tốc thắng, thi đấu không có thời gian nghỉ ngơi, người được chọn lập tức tiến vào vòng tiếp theo. Thời gian rất gấp gáp, tới buổi chiều đã có bảng xếp hạng tới. Ba người đứng đầu đều là hắc giáp binh, không chỉ có sức lực lớn, độ chính xác cũng rất cao.


Bên kia, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc trải qua thương thảo, rốt cuộc có quyết định. Nhưng bởi vì Thống soái của hai bên đều không nghe đối phươngho nên họ quyết định tách ra.


Quân số của Tử Vi Quốc tuy ít hơn nhưng tổng hợp thực lực lại ở trên Dung Quốc. Điểm này chính Địch Giải Dương cũng không thể không thừa nhận.


Vì tránh phạm phải sai lầm như lần trước, họ lần này chuẩn bị thật sự đầy đủ, nỏ thủ cung tiễn thủ đầy đủ hết. Trâu Nghiêm Dũng hay Địch Giải Dương đều tin tưởng trận chiến này tất thắng.


Đại lượng binh lực ủng hộ các binh lính đã mất sĩ khí trong trận chiến trước. Thanh âm nhiệt huyết vang vọng trong núi. Mỗi bước chân đều khắc thật sâu trên cát vàng.


Chiến tranh rốt cuộc khai hỏa. Cờ xí tung bay bên ngoài biên quan Đại Á, có đại quân của Dung Quốc, cũng có đại quân của Tử Vi Quốc. Thống soái đứng ở hậu phương chỉ huy, sẽ không dễ xuất hiện tại tiền phương.
“Dung Quốc tất thắng! Dung Quốc tất thắng!”


Dung Quốc xuất động bốn mươi vạn đại quân, nhiều hơn tất cả những lần trước. Rừng người rậm rạp, hoàn toàn nhìn không tới cuối, hình ảnh cực kỳ chấn động. Người bình thường thấy vậy có lẽ sẽ cực kỳ khϊế͙p͙ đảm, mất hết ý chí.


Lúc này, trên tường thành Đại Á chỉ có hắc giáp quân của Phó Vô Thiên, chỉ có một phần nhỏ là binh lính thường được chọn qua buổi thi đấu hôm trước. Binh lính thường đứng tại hậu phương chi viện.
Kế tiếp, một hồi thịnh yến huyết tinh sẽ được trình diễn.


“Tướng quân, làm sao vậy?” Một phó tướng thấy Địch Giải Dương cau mày như có câu đố không giải được. Thời khắc mấu chốt này không thể xảy ra sự cố, quan tâm hỏi một câu.


Địch Giải Dương lắc đầu, hắn không thể nói rõ là cái gì, có cảm giác bồn chồn, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Tại thời điểm này mà có cảm giác này là một dấu hiệu không tốt, hắn không thể nói ra, sẽ làm dao động quân tâm.


Tới lúc này, hắn chỉ có thể căng da đầu đi tiếp, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn đánh bại Phó Vô Thiên, chấp niệm này vẫn luôn chống đỡ hắn. Mỗi khi hắn sắp không chịu nổi, chính chấp niệm này hắn không cho hắn ngã xuống.


Địch Giải Dương biết thánh thượng đã có phê bình kín đáo khi hắn thua trận. Nếu tiếp tục đi sai, tình cảnh của hắn sẽ càng không tốt.
“Thông báo cho tất cả, chuẩn bị khai chiến.”
“Rõ, tướng quân!”
Dung Quốc và Tử Vi Quốc nhanh chóng thống nhất ý kiến.


Vị thần chiến tranh từng bước tiến về biên quan Đại Á. Cát vàng rộng lớn. Tiếng kèn vang lên, tiếng quát chỉnh tề xông thẳng tận trời, thanh thế chấn động. Đại Á tiếp tục là phía phòng thủ.
“Chuẩn bị.”


Trên tường thành, Cung Vân giơ tay, phía sau hắn lập tức xuất hiện một hàng máy bắn đá, tất cả đều được Khúc Mộc cải tiến. Nó có khác biệt rất lớn với phiên bản trước kia, đó chính là tầm bắn, hiện tại đã sớm được chế tạo số lượng lớn.


Hắc giáp quân cũng đứng ở vị trí của mình. Quân địch cứ leo lên, còn chưa lên đến nơi đã bị quang đao chém trúng. Lưỡi đao sắc bén xuyên qua cơ thể đối phương, máu tươi bắn ra. Thi thể rơi xuống tường thành làm đá kê chân cho vô số người đi sau, cơ hồ chết không toàn thây.


Chiến trường vô tình.
Tường thành Đại Á giống như đồ ăn tẩm mật ong ngọt lành, hấp dẫn binh lính địch quốc không ngừng tới. Một người ngã xuống sẽ lập tức có người khác thay thế, tốc độ cực nhanh.


Hắc giáp quân cũng không nhẹ nhàng, ai cũng giết đỏ cả mắt rồi. Bất lợi khi binh lực chênh lệch dần lộ ra.
Thẳng đến……
“Vương gia, ta xem đã đến lúc.” Cung Vân đi đến bên Phó Vô Thiên. Trên mặt hắn có máu của địch nhân, không còn vẻ lạnh nhạt ngày thường, chỉ có sự hung ác.


Phó Vô Thiên vung đao vào một binh lính, đầu đối phương tức khắc ục ục lăn xuống, trên người tản ra khí thế khủng bố như Tu La địa ngục, chỉ nghe hắn xoay người nói: “Vậy bắt đầu đi.”


Binh lính sớm đã chuẩn bị ổn thoả lập tức hợp lực khiêng từng cái rương lớn lên, đặt trên mặt ra thanh âm nặng nề.


Họ mở cái rương ra, đập vào mắt là những thứ tròn tròn màu đen. Thứ đó nặng không kém thứ họ nắm trong tay khi thi đấu, khác là lúc đó là cục đá, còn đây là thứ không biết tên.


Phó Vô Thiên cầm lấy một quả bom, một sợi dây rủ xuống, đó là dây dẫn cháy. Ở thời không lạc hậu này là không có khả năng chế tạo hoàn mỹ, nhưng An Tử Nhiên cố tình muốn thực hiện.


Cung Vân lập tức thổi cháy bật lửa, Phó Vô Thiên châm lửa vào dây dẫn cháy. Lửa cháy ‘xì xì’ nhanh chóng đốt hết sợi dây, Cung Vân lui về sau một bước, Phó Vô Thiên vân vê quả bom, ném về phía nơi địch quân tụ tập dày đặc. Hắn ném rất chuẩn xác, bom rơi xuống rồi ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh.


Uy lực của quả bom rất lớn, lập tức nổ chết một tảng lớn, có binh lính thậm chí chết không toàn thây. Binh lính gần đó đều bị tiếng nổ làm cho ngốc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người của họ đột nhiên chết hết một mảnh?


Hắc giáp quân trên tường thành thấy vậy cũng sợ ngây người. Khi hoàn hồn, một đám đều đỏ mặt, liên tưởng đến thi đấu mấy ngày hôm trước, họ rốt cuộc biết vì sao thi đấu càng chú trọng độ chính xác khi ném.


Họ phải ném cái thứ không biết tên nhưng có uy lực rất lớn này, phải ném xa tường thành, nếu không thì tường thành bên mình sẽ hỏng.


Máy bắn đã cũng phát huy tác dụng lớn. Cung Vân cùng Việt Thất tự mình làm lại cho binh lính xem. Máy bắn đá bắn được khoảng cách rất xa, hoàn toàn có thể dùng để đối phó quân dự bị của địch.


Đây là lần đầu tiên sử dụng, khi Cung Vân ném bom sang bên địch, bom một lát sau mới nổ. Thử vài lần, họ mới nắm chắc thời gian nổ. Các binh lính lập tức nóng lòng muốn thử.
Bởi vì ngược gió nên không thể sử dụng bom chứa mê dược.


Tiếng nổ hết đợt này đến đợt khác vang lên hòa với tiếng kêu thảm thiết của quân địch. Đại quân của Dung Quốc và Tử Vi Quốc cơ hồ kêu rên một mảnh, thương vong vô số, cụt chân mất tay, thảm không nỡ nhìn.


Địch Giải Dương đã sớm nghe thấy tiếng nổ. Xuất hiện trước mặt họ chính là địa ngục trần gian, hàng trăm binh lính bị nổ bay, bất luận là tiên phong hay hậu bị, nhân số tử thương thẳng tắp bay lên.
Mọi người xem đến đôi mắt đều đỏ.


“Rốt cuộc sao lại thế này?” Địch Giải Dương túm một binh lính hoang mang rối loạn chạy. Binh lính đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ, phát hiện là Địch tướng quân thì hơi bình tĩnh lại.


“Tướng, tướng quân, việc lớn không tốt. Đại Á không biết từ nào làm ra thứ kỳ kỳ quái quái. Thứ kia rơi xuống đất sẽ nổ tung, uy lực rất lớn, không biết bao nhiêu người đã chết……”
Tiếng nói vừa dứt, mặt đất cách họ 20m đột nhiên nổ tung, binh lính đứng gần đó trực tiếp tử vong.


Thịt nát xương tan, các tướng lĩnh hút một ngụm khí lạnh. Đây là thứ gì, cách xa như vậy còn có thể làm binh lính của họ bị thương hoặc tử vong, quá rợn người.


Không chỉ Dung Quốc, tình huống bên Tử Vi Quốc cũng không lạc quan. Từng quả bom đoạt mệnh từ trên trời rơi xuống, không biết đoạt đi tánh mạng bao nhiêu người.
“Quái vật!” Giang phó tướng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.


“Lui lại, toàn bộ lui lại!” Địch Giải Dương hoàn hồn, đỏ ngầu mắt rống lên. Nhưng trong tiếng bom rung trời, chỉ có người chung quanh hắn có thể nghe được. Nhìn nhân số tử vong, Địch Giải Dương chạy tới trống lớn, cầm lấy dùi trống dùng sức khua vang.


Nghe thấy tiếng trống, các binh lính bắt đầu lui lại, nội tâm họ từ lâu đã bị sợ hãi lấp đầy. Bên kia, Trâu Nghiêm Dũng cũng bắt đầu nhanh chóng lui binh.
Trận chiến thứ tư, binh bại như núi đảo!
Lịch sử của ba quốc gia viết xuống một dấu mốc nồng đậm rực rỡ.