Đại Địa Chủ

Chương 268: Khúc Mộc

Thuốc nổ chỉ là bước tiến nhỏ sau hỏa dược. Đột phá chân chính theo thuốc nổ phát triển chính là hỏa khí, từ đột hỏa thương* đến hỏa súng*, lại tới thủ súng, điểu súng* v.v…, đó là lịch sử phát triển của hỏa khí.


Đối với người ở thế giới này, họ còn chưa có ý tưởng gì chứ đừng nói là phát minh, cho nên bom là sự tồn tại thực thần kỳ.


An Tử Nhiên cảm thấy, muốn thực hiện không phải không có khả năng. Nguyên lý cấu tạo súng phức tạp hơn, lúc trước hắn chơi súng thành thạo, không lý nào lại không thể mày mò ra.


Hơn nữa, hắn nhớ thời kỳ hỏa khí phát triển nhanh nhất trong lịch sử hẳn là Minh triều, lúc ấy súng etpigôn là vũ khí được trang bị cho binh sĩ, cùng với thủ súng cùng uyển khẩu súng*. Thủ súng thông thường là phóng ra chấn đạn, về sau lại diễn biến thành nhiều hình thức.


Uyển khẩu súng hay được đặt trên tường thành hoặc trên thuyền, trên một giá pháo có thể xoay tròn, có hai đầu, một đầu bắn đạn trong khi chỗ còn lại dùng để tiếp đạn. Hình thái này cùng loại với pháo.


An Tử Nhiên không tính toán bắt đầu từ đột hỏa thương súng. Đột hỏa thương được chế từ trúc, xuất hiện ở thời Tống, nhưng lúc ấy chưa được dùng cho quân sự, thẳng đến Nguyên triều mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi.


Hắn chướng mắt đột hỏa thương, điều kiện cho phép có thể chế tạo ra súng etpigôn hiệu quả càng tốt, hắn cần gì phải đi nghiên cứu đột hỏa thương lạc hậu hơn súng etpigôn.


Tuy rằng nguyên lý súng etpigôn chỉ có mình hắn biết, nhưng vì giảm bớt phiền toái về sau, hắn không thể ngày nào cũng ở lỳ trong xưởng nghiên cứu mấy thứ này, cho nên hắn để Quản Túc cùng Thiệu Phi ở một bên quan khán, thường thường chỉ điểm cho họ.


Quản Túc rất thông minh, rất nhiều vấn đề không cần hắn lặp lại nhiều lần đã đại khái hiểu. Thiệu Phi thì tương đối phiền toái, đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt chính là để miêu tả người như hắn, bảo hắn học mấy thứ này vẫn khá là miễn cưỡng.


Nhưng hắn muốn nhìn, An Tử Nhiên cũng không đuổi đi, chỉ không giảng cho hắn nhiều lần mà tập trung chỉ điểm cho Quản Túc.
Súng etpigôn còn được gọi là ‘hỏa đồng’, là một loại hỏa khí xạ kích bằng kim loại.


Trong lịch sử, súng etpigôn ban đầu được đúc từ đồng, gọi là đồng hỏa súng, sau này được thay bằng gang thì gọi là thiết hỏa súng. Đúc súng cần tương đối nhiều nguyên liệu, trước hắn đã suy xét tình huống này cho nên đã sớm mua vài khu mỏ đồng.


An Tử Nhiên quyết định trước dùng đồng để đúc vỏ súng, sau đó lại dùng gang. Hắn muốn nhìn xem loại nào sẽ tốt hơn, về sau liền cố định sản xuất loại đó.


Súng có ba bộ phận, lần lượt là tiền thang, buồng thuốc súng cùng vĩ khung. Thân súng thon dài, tiền thang có hình ống, bên trong chứa đạn. Buồng thuốc súng là phần hình cầu, có khe hở để đặt kíp nổ và châm ngòi nổ. Cuối cùng là vĩ khung, đây là bộ phận dài nhất, bên trong rỗng. Người sử dụng có thể điều chỉnh theo ý thích và đảm bảo an toàn.


(Himeko: có ai tưởng tượng ra được không, nó đây:
“Vương phi, có người hẳn sẽ thích hợp làm cái này?” Quản Túc nghe An Tử Nhiên giải thích, đột nhiên nhớ tới một người. Người nọ tuy chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng hắn là thiên tài.


“Người nào?” An Tử Nhiên vừa vẽ bản thiết kế vừa hỏi, đầu cũng không ngẩng lên.
“Ta biết là ai.” Thiệu Phi đột nhiên vỗ tay hưng phấn kêu.
Quản Túc nhún vai, trực tiếp để hắn nói. Thiệu Phi dựng lông mày nói: “Người kia có phải là Khúc Mộc?”


Quản Túc khen ngợi dựng ngón tay cái, cười tủm tỉm nói: “Khó cho ngươi có thể đoán được ta nghĩ cái gì, không sai, chính là Khúc Mộc.”
An Tử Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Khúc Mộc này là ai?”


Thiệu Phi giải thích: “Vương phi chưa đến biên quan nên không biết, Khúc Mộc là người trong quân doanh. Hắn là thiên tài, rất có thiên phú ở phương diện chế tạo, tựa như nỏ và máy bắn đã chúng ta hiện đang sử dụng, rất nhiều thứ đều do hắn phát minh.”


“Thật sự?” An Tử Nhiên có hứng thú lớn hơn nữa.


“Đương nhiên là thật!” Thiệu Phi khẳng định gật gật đầu, “Cha của Khúc Mộc là thợ mộc, chuyên sửa chữa các loại nỏ và cung tiễn bị hư. Cha hắn mất, hắn liền tiếp tục công việc. Ban đầu, không ai phát hiện ra thiên phú của hắn ở phương diện này, thẳng đến khi hắn mười hai tuổi mới được Vương gia khai quật.”


“Khai quật thế nào?”


“Khúc Mộc tương đối thẹn thùng, hoàn toàn khác cha hắn. Cha hắn bát diện linh lung, miệng lưỡi sắc bén đến không ai đua được, hắn lại một chút cũng không biết cách giao lưu, chính là cái hũ nút, luôn thích yên lặng làm. Cho nên hắn ở lỳ trong lều thử cải tiến nỏ, năm này qua tháng nọ đã làm ra loại nỏ uy lực càng cường đại, nhưng hắn không dám nói, chỉ giấu cho riêng mình.”


“Vương gia sao lại tới lều trại của hắn?”
“Vương gia sao lại tới lều trại của hắn?”


Thiệu Phi hắc hắc cười, “Vương phi không biết đâu, Vương gia là toàn năng, chính hắn cũng biết sửa mấy thứ này, căn bản không cần Khúc Mộc. Lần đó, hắn sửa một cái máy bắn đá cũ, nhưng công cụ hỏng rồi, mọi người ai cũng có việc. Lều của Khúc Mộc lại cách lều của Vương gia không xa, Vương gia liền tự mình đi lấy, kết quả phát hiện hắn đang thiết kế thứ gì, rồi Khúc Mộc bị Vương gia phạt.”


An Tử Nhiên cười nhạt, có thứ tốt mà không lấy ra lại bởi vì tính cách mà cất giấu, xác thật nên phạt.
“Lúc sau thì sao?”


“Phát hiện thiên phú của hắn, Vương gia liền cung cấp cho hắn các điều kiện tiện lợi. Khúc Mộc cũng không cô phụ kỳ vọng, lục tục nghiên cứu ra đủ thứ. Hắn tuy mới mười chín tuổi, nhưng ở quân doanh đã có vài học đồ. Những người đó hoặc nhiều hoặc ít có thể kế thừa tay nghề của Khúc Mộc. Nếu họ tới đây, hiệu suất khẳng định sẽ càng cao.”


An Tử Nhiên lắc đầu, “Không cần quá nhiều, một hai người là được. Hơn nữa, cần người kín miệng và tuyệt đối trung thành với Đại Á, Khúc Mộc hẳn người như vậy?”
Thiệu Phi ‘ai u’ một tiếng, “Hắn chính là hũ nút, không ai kín miệng hơn hắn.”


Quyết định rồi Quản Túc lập tức đi làm, dùng bồ câu đưa thư. Ngày hôm sau bồ câu đã đến Vạn Dặm thành, còn nhanh hơn Thi tướng quân đã xuất phát sáu ngày trước.
Phó Vô Thiên gỡ ống trúc trên chân bồ câu xuống, mở ra nhìn, không cấm nhướn mày.


Việt Thất hỏi: “Vương gia, trong thư nói cái gì?”
“Quản Túc nói muốn đưa Khúc Mộc đi.”
“Vì sao?”
“Không nói rõ.”


Lúc này, Cung Vân đột nhiên vội vàng vừa gõ cửa đã đi vào, “Vương gia, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ phái ra ba mươi vạn đại quân chuẩn bị chính thức phát động tiến công.” Lúc này thế quân rào rạt, không còn tiểu đánh tiểu nháo như hai lần trước. Ba mươi vạn đại quân, họ chuẩn bị dùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái để đòi lại món nợ hai lần bại trận trước, lúc này sẽ nghiêm túc tiến công.


Sự thật này sớm nằm trong dự kiến của Phó Vô Thiên, nhưmg hắn xác thật không ngờ Địch Giải Dương sẽ làm ra quyết định nhanh như vậy, xem ra thời gian đi học hỏi cũng không bị lãng phí.


Phó Vô Thiên đưa tờ giấy cho Việt Thất, “Ngươi đưa Khúc Mộc cùng một học đồ biết giữ miệng của hắn đi Tĩnh Sơn Châu. Cung Vân cùng bổn vương đi nghênh chiến.”
“Rõ, thưa Vương gia.”


Ba người chia nhau ra hành động. Khúc Mộc là nhân tài quan trọng, tuy đang ở trên địa bàn của mình nhưng Việt Thất không dám qua loa, sắp xếp hơn hai mươi lính hắc giáp hộ tống họ đi Tĩnh Sơn Châu, trưa hôm đó liền xuất phát.


Đại quân của Dung Quốc và Tử Vi Quốc nhanh chóng tập hợp, lúc này Địch Giải Dương xuất quân, bên Tử Vi Quốc vẫn là Trâu Ngọc Thanh.


Lý Nguyên cũng xuất hiện bởi vì Trâu Ngọc Thanh còn chưa thoát khỏi bóng ma, ánh mắt nhìn về phía tường thành Đại Á thậm chí còn có chút co rúm. Nếu không phải vì mặt mũi của Tử Vi Quốc và phụ thân hắn, hắn có thể đã lùi bước. Trâu Ngọc Thanh hẳn nên may mắn đội quân rậm rạp đã che khuất vẻ mặt hắn, không dễ thấy được.


Lúc này đây, Dung Quốc và Tử Vi Quốc đã chuẩn bị đầy đủ, nỏ thủ, máy bắn đá, kỵ binh, bộ binh, vì đòi lại sỉ nhục, họ đã hạ rất lớn công phu.


Địch Giải Dương ngửa đầu nhìn bóng người trên tường thành, nhanh chóng tìm được bóng dáng quen thuộc. Vì giờ khắc này, hắn đã đợi rất nhiều năm. Lại một lần đứng trên chiến trường giao thủ với Phó Vô Thiên, xuất lĩnh ba mươi vạn quân, hắn muốn nhìn xem Phó Vô Thiên sẽ ra kế sách gì.


Số dân của Đại Á và Dung Quốc không chênh lệch nhiều, nhưng có thêm cường quốc Tử Vi Quốc, binh lính của họ thân kinh bách chiến, khác biệt liền hiện ra.


Địch Giải Dương có tự tin, nếu Phó Vô Thiên chỉ có thể tử thủ Vạn Dặm thành, hắn có nắm chắc, chỉ với chiến thuật biển người, một ngày nào đó hắn có thể công phá biên quan Đại Á. Hắn rất chờ mong, Phó Vô Thiên rốt cuộc làm thế nào để đối phó với chiến thuật biển người này.


(*) Himeko: Chương này làm tui đau đầu nhất từ trước đến giờ, súng với chẳng đạn.
đột hỏa thương (
突火槍
)
hỏa súng (
火銃
, hand cannon). Trước thời Minh, có hai loại súng là thủ súng
(手銃) 
làm bằng gỗ và loại to làuyển khẩu súng (
碗口銃) [Wikipedia].
điểu súng (


鳥銃
, musket)