Đại Địa Chủ

Chương 262: Tình cảnh xấu hổ

La Trường Phong cuối cùng vẫn đáp ứng An Tử Nhiên, nhược điểm đều nằm trong tay người ta, không đáp ứng cũng không được. Hơn nữa, hắn xác thật động tâm với điều kiện An Tử Nhiên đưa ra.


Tuy rằng hắn hay tìm dược liệu trong núi sâu, nhưng không phải tất cả dược liệu đều có ở đó, nếu có thì cũng mọc ở nơi cực kỳ nguy hiểm, hắn rất quý mạng nhỏ của mình.


La Trường Phong là tên quái thai, An Tử Nhiên khi biết chuyện của hắn liền biết mình đánh cuộc chính xác. Hắn thích nghĩ đến những khả năng không thể thành hiện thực nhất, tỷ như thuốc bột hắn hạ ở phú hộ kia. Thuốc xổ cùng mê dược là hai loại thuốc bột, hắn không giống người ta chế tác riêng biệt, mà chế ra thuốc bột có hiệu quả của cả thuốc xổ và mê dược.


Còn có mê dược, mê dược có rất nhiều loại, tỷ như làm người toàn thân vô lực lại sẽ không hôn mê, đầu óc thập phần thanh tỉnh, hoặc là dựa theo thời gian, tỷ như bao lâu mới phát tác, hắn có thể khống chế chính xác trong vòng mười lăm phút.


Càng hiểu biết, An Tử Nhiên càng cảm thấy người này là thiên tài, nếu ở đời trước của hắn thì sớm muộn gì sẽ trở thành y học quái tài.


Ngày hôm sau, La Trường Phong một hơi kể ra hơn trăm loại dược liệu. Thiệu Phi lập tức đến các hiệu thuốc lớn thu mua, mỗi loại số lượng không ít, tiêu mất của An Tử Nhiên một số tiền lớn.


La Trường Phong hôm sau bắt đầu phối chế thuốc bột, có binh lính An Tử Nhiên phái tới làm trợ thủ nên không mất bao nhiêu thời gian, nhanh chóng giao cho An Tử Nhiên một phần thành phẩm.


An Tử Nhiên dùng thuốc bột cho vào mấy chục quả bom, sau đó cùng Thiệu Phi đi vào núi thí nghiệm. Lần này không phải muốn thử uy lực, mà là muốn biết bom nổ rồi mê dược bên trong sẽ khuếch tán ra phạm vi bao nhiêu, vì thế, hắn thậm chí bắt Thiệu Phi đi bắt mấy con chó hoang.


Trong tiếng chó hoang gầm gừ cả đoạn đường, họ đi đến một địa điểm hoàn toàn mới. Thiệu Phi cùng binh lính dựa theo An Tử Nhiên phân phó xích chó hoang ở những nơi khác nhau, sau đó kíp nổ bom…
Hai canh giờ sau


La Trường Phong từ phòng luyện dược đi ra, hiện tại đã là giờ cơm trưa, hắn tuy say mê nghiên cứu phối chế thuốc bột nhưng cũng yêu bữa cơm sâu sắc, nguyên nhân là khi còn nhỏ bị đói thảm, hiện tại có thể ăn thì hắn tuyệt đối sẽ không nhịn.


An Tử Nhiên đưa ra đãi ngộ rất tốt, tất cả đều ở xưởng công binh. Lúc trước khi kiến tạo xưởng, An Tử Nhiên cũng dành ra mấy gian phòng cách âm, sáng trưa chiều đều cùng ăn ở nhà ăn.
La Trường Phong đi vào nhà ăn, tưởng rằng bên trong sẽ có người.


“Ủa? Vương phi cùng Thiệu tướng quân đâu?”
Binh lính canh giữ ở cửa trả lời: “Vương phi cùng Thiệu tướng quân còn chưa trở về.”


“Đến giờ này rồi, không có khả năng còn chưa trở về đi?” La Trường Phong nhìn thoáng qua hướng phòng nghỉ, đồ ăn trên bàn giống như là vừa bưng tới, xác thật là phần ăn của ba người, nếu họ không định trở về ăn trưa thì hẳn đã báo trước.
Người lính chần chừ.


“Ta nghĩ các ngươi phái người đi tìm vẫn tốt hơn.” Tuy hắn không biết họ ra ngoài làm gì, nhưng hẳn là liên quan đến mê dược, giờ này còn chưa trở về, rất có thể đã xảy ra chuyện.


Người lính biết Vương phi thân phận cao quý, nếu thật xảy ra chuyện thì Vương gia nhất định sẽ trách tội, họ không thể thoái thác, lập tức chạy đi thông tri đội trưởng.
Cùng lúc đó


Núi sâu không người, bóng cây lắc lư, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, bên tai thổi qua một trận gió tươi mát lại hơi lạnh. An Tử Nhiên bắt chéo chân ngồi trên một tảng đó to, nhẹ nhàng túm ống tay áo, ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt phức tạp nói không nên lời, hắn đã thật lâu không lâm vào quẫn cảnh thế này.


Dưới chân hắn có ba ‘thi thể’, không phải ai khác, chính là Thiệu Phi cùng hai lính hắc giáp. Vì sao họ lại nằm trên mặt đất, chuyện này có thể ngược dòng đến hai canh giờ trước.


Bom chứa mê dược nổ, họ đang chuẩn bị nghiệm thu thành quả, một trận gió đột nhiên thổi ngược. Lúc ấy họ đứng ngược chiều hướng mê dược thổi, hướng gió thay đổi, họ liền biến thành người chịu trận.


An Tử Nhiên chú ý tới tình huống này đầu tiên, cách xa hơn một chút, tốc độ phản ứng cũng không chậm nên đúng lúc né tránh. Thiệu Phi cùng hai người lính lại bởi vì đứng tương đối gần lại phản ứng không kịp liền hít vào một chút mê dược.


Xui xẻo là, mê dược của La Trường Phong được xưng là chỉ một chút cũng có thể đẩy ngã một con voi, ba người chỉ hít vào một chút đã lập tức ngã xuống không dậy nổi. Gió thổi tan khói mê, An Tử Nhiên mới bất đắc dĩ đi ra, hắn đã tính đủ trường hợp nhưng vẫn xem nhẹ thiên nhiên thay đổi thất thường.


An Tử Nhiên không thể bỏ họ để về trước, núi sâu dã thú nhiều, nếu hắn rời đi, ba người sẽ có thể bị dã thú ăn.
Một lần đợi là hai canh giờ.


Hắn cuối cùng cũng được kiến thức được uy lực của mê dược La Trường Phong chế ra. Với thể chất của Thiệu Phi cùng hai người lính, mê dược bình thường nhiều nhất chỉ có thể làm cho họ hôn mê nửa canh giờ đến một canh giờ. Hiện tại hai canh giờ đi qua mà cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại, chất lượng tốt đến hắn không lời nào để nói.


Không biết lại qua bao lâu, tiếng bước chân chỉnh tề đột nhiên vang lên giữa núi rừng yên tĩnh, từ xa tới gần, một lát sau, hắc giáp binh  xuất hiện trong tầm mắt, dẫn đầu là Thi tướng quân.
“Mạt tướng tới muộn, vọng Vương phi thứ tội!” Thi tướng quân mồ hôi đầy đầu đi tới.


Nghe thủ hạ nói Vương phi ra ngoài hai canh giờ rồi còn chưa trở về, thật sự dọa hắn hoảng sợ. Sợ Vương phi xảy ra chuyện, hắn không nói hai lời mang binh vào núi. Không biết Vương phi cùng Thiệu tướng quân đi nơi nào thí nghiệm, hắn chỉ có thể khắp nơi tìm, cũng may họ vận khí không tồi, chỉ tìm nửa canh giờ đã thấy.


An Tử Nhiên nhảy xuống, rốt cuộc được tùng một hơi, hắn đã đón gió lạnh hơn hai canh giờ, “Các ngươi tới vừa lúc, nhanh mang Thiệu tướng quân cùng hai người lính về.”
“Rõ!”


Thí nghiệm không thành còn bị mê dược hạ gục, tuy không có gì phải ngại, nhưng Thiệu Phi tỉnh lại sau khẳng định sẽ cảm thấy rất mất mặt. An Tử Nhiên không nghĩ giúp Thiệu Phi, dù sao sớm hay muộn đều sẽ bị biết.


Trở lại xưởng công binh, La Trường Phong đứng ở cửa, tựa hồ đang đợi họ, thấy ba người bị nâng vào, miệng há lớn, “Không thể nào, thật sự bị mê dược của ta thổi trúng?”
An Tử Nhiên không để ý từ trước mặt hắn đi qua.


La Trường Phong lại cười ha ha, dùng sức vỗ đùi, cười đến chảy cả nước mắt, “Ta biết ta không đoán sai mà, quá buồn cười.” Hắn chỉ thuận miệng đoán, không ngờ lại trúng.


Phòng bếp biết chủ xưởng đã trở lại, lại lần nữa chuẩn bị đồ ăn, nhanh chóng bàu lên. Họ đi rồi, La Trường Phong mới đi vào.
“Các ngươi rốt cuộc sử dụng thế nào, tại sao ngươi không sao mà mấy tên thủ hạ của ngươi lại đổ?”


“Không liên quan đến ngươi.” An Tử Nhiên lạnh nhạt trả lời.
La Trường Phong buông tay, “Được rồi, ta chỉ muốn nói, trúng mê dược của ta thì nhanh nhất cũng phải trưa mai mới có thể tỉnh lại.”
An Tử Nhiên không lên tiếng. La Trường Phong nhìn hắn lẳng lặng ăn cơm, cảm thấy không thú vị liền đi.


Ngày hôm sau, đúng như lời La Trường Phong, Thiệu Phi tỉnh lại lúc giữa trưa. Khi hắn hồi tưởng lại ngày hôm qua, lập tức đỏ mặt, bụm mặt cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người.
Vì sao hắn lại gặp phải chuyện ngu xuẩn mất mặt như vậy?


Bụng kháng nghị kêu rên, Thiệu Phi sờ sờ cái bụng bẹp đến không thể bẹp hơn, cuối cùng vẫn không chịu nổi chui ra khỏi phòng.
Nghe được động tĩnh, An Tử Nhiên cùng La Trường Phong nhìn qua phía cửa thì thấy Thiệu Phi đang thập thập thò thò, tựa hồ do dự có nên vào hay không.


“Thiệu tướng quân, nếu không ra thì chúng ta sẽ ăn hết đồ ăn đấy.” La Trường Phong cười xấu xa, sau đó đùa dai lớn tiếng kêu.
Thiệu Phi hoảng sợ, hoảng loạn nên đập đầu vào ván cửa.


“Phốc!” La Trường Phong sắp cười chết, đây thật là tướng quân anh dũng bảo hộ biên quan Đại Á sao? Sao hắn cảm thấy thật vụng về, dọa một chút cũng không chịu nổi.


Thiệu Phi biết bị phát hiện nên cũng không do dự, nhìn La Trường Phong đang nghẹn đến đỏ bừng mặt là biết tên này đang chê cười mình, không cấm trừng hắn một cái. Vẫn là Vương phi tốt, một chút cũng không cười hắn, Thiệu Phi thở phì phì ngồi đối diện La Trường Phong, trong không khí phảng phất vang lên tiếng tia điện roẹt roẹt.


An Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy hắn có thể đã ra một quyết định sai lầm, La Trường Phong tính cách tản mạn, thoạt nhìn không giống là người an phận thủ thường.
“Ăn cơm!” An Tử Nhiên đánh vỡ trầm mặc.


Hai người lập tức bưng chén, hai đôi đũa nhanh như chớp gắp lấy đồ ăn mình thích, đó là một đĩa sườn thơm ngào ngạt. Bất hạnh là, có nhiều miếng sườn như vậy, hai người gắp phải cùng một miếng, không ai nhường ai.


Rồi ‘viu’ một tiếng, miếng sườn trượt ra. Đúng lúc này, một đôi đũa thong thả ung dung gắp miếng sườn kia lên. Hai người ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn An Tử Nhiên đem nó ăn.
Cái này kêu trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi!