Đại Địa Chủ

Chương 249: Vĩnh Minh hầu

“Công tử, cái này… nhiều.” Lão nhân có chút gian nan nói. Ông có thể cảm giác bên trong đại khái có một quan tiền, ông chỉ dẫn đường cho họ một buổi sáng mà thôi, mấy khối thịt bánh là đủ rồi, những một quan tiền, ông làm lụng tiết kiệm hai tháng cũng chưa chắc đã kiếm được.


An Tử Nhiên cho lão nhân một quan tiền không phải không có lý do. Buổi sáng lão nhân dẫn họ đi xem đỉnh núi có nói một câu, ông bảo họ đừng tìm mấy người tự xưng là chuyên gia địa chất thăm dò khoáng sản tài nguyên, hỏi nguyên nhân lại không chịu nhiều lời, chỉ nói nếu muốn tìm chuyên gia thì tốt nhất tìm người ở bên ngoài.


An Tử Nhiên biết nguyên nhân, dân bản xứ rất ít khi nói nhiều về phương diện này bởi vì họ đều sợ đắc tội quan phủ, cho nên cho dù có người hỏi thăm họ cũng sẽ không nói chân tướng, đa số đều lựa chọn tránh đi. Việt Thất có thể nghe ngóng được cũng do dùng phương pháp đặc thù của hắn.


An Tử Nhiên vẫn thực cảm tạ lão nhân này, bởi vậy không keo kiệt trả thù lao cho ông nhiều một chút.
“Đây là ông nên được.” An Tử Nhiên nói xong liền đi rồi, cùng Phó Vô Thiên một lần nữa vào núi.
Lão nhân nhìn bóng dáng họ, hốc mắt có chút ướt át, thật là người tốt!


Phải giấu kỹ bánh nhân thịt cùng một quan tiền, trị an ở Tĩnh Sơn Châu không tốt, nếu có người biết ông cất giấu mấy thứ này thì sẽ bị cướp đi, trước kia ông từng thấy mấy chuyện như vậy rồi. Lão nhân cực kỳ cẩn thận, sau khi trở về phải dặn tiểu hài tử trốn ở trong phòng ăn thịt bánh.


Đoàn người đi theo con đường buổi sáng lão nhân dẫn họ qua, cuối cùng đi đến một ngọn núi. Ngọn núi này cách huyện thành không xa, lão nhân không dẫn họ tới gần nơi này bởi vì ngọn núi này khi mưa thường xuyên sẽ bị sét đánh. Sét đánh vào cây, thân cây to hai người trưởng thành mới có thể ôm hết cũng có thể bị chém thành hai nửa, ngẫu nhiên vào ban ngày cũng có sét đánh.


Lão nhân đã từng thấy một thôn dân đứng dưới gốc cây rồi bị sét đánh, mất mạng tại chỗ. Từ đó về sau, mọi người không dám tới gần ngọn núi này nữa. Không ai giải thích được nguyên nhân cho nên bá tánh chỉ có thể tránh đi, dần dà, nơi này không còn ai đi qua.


“Vương phi cho rằng ngọn núi này có quặng sắt?” Phó Vô Thiên kinh ngạc hỏi, trực giác mách bảo hắn có liên quan đến câu chuyện lão nhân nói cho họ.


An Tử Nhiên nhìn bốn phía, cây cối trên núi đã ra chồi non, hai ba tháng nữa sẽ lại là tấm thàm xanh xinh đẹp. Hắn vừa nhìn đất dưới chân, vừa nói: “Vương gia biết vì sao ngọn núi này vào ngày mưa lại thường thường bị sét đánh không?”
“Vì sao?” Phó Vô Thiên cảm thấy hứng thú hỏi.


An Tử Nhiên hơi hơi mỉm cười, “Bởi vì ngọn núi này rất có thể có chứa trữ lượng quặng sắt phong phú, hơn nữa có thể sẽ không quá sâu. Quặng sắt có từ tính, từ tính thứ này một chốc một lát cũng không giải thích rõ được, Vương gia chỉ cần biết đến thứ này là được.”


Hắn đã từng xem một bản tin, nói về một cây cổ thụ ngàn năm thường xuyên bị sét đánh vào ngày mưa, có chuyên gia giải thích rằng phía dưới cây cổ thụ có quặng sắt. Khi hắn và đồng nghiệp đi chấp hành nhiệm vụ cũng thường thường tránh những nơi như vậy, cho nên hắn tuy không có những tri thức chuyên nghiệp nhưng có đủ kinh nghiệm.


Phó Vô Thiên sáng mắt, “Chỉ bằng điểm này là có thể phán đoán?”


An Tử Nhiên rất bội phục tư duy của hắn, đặc biệt linh động, “Không chỉ có vậy, Vương gia hẳn đã chú ý, đất đá dưới chân chúng ta cứng hơn đất đá bình thường, những nơi có dấu vết của quặng sắt đa số đều có loại đất đá thế này, nó được gọi là Hỏa Thành Nham, mà thổ nhưỡng, đá trầm tích lại rất ít, đây là thứ hai. Nguyên nhân thứ ba ……”


An Tử Nhiên đột nhiên đi về phía chân núi. Phó Vô Thiên lập tức đuổi kịp. Năm tên lính đi sau cùng.
An Tử Nhiên cúi người nắm lên một đống cát sỏi, “Loại đất phong hoá màu cam đỏ này cũng là một đặc thù, cho nên ta cho rằng, ngọn núi này có chứa khá nhiều quặng sắt.”


Phó Vô Thiên cười, “Vương phi nói như vậy, có phải những nơi khác cũng có thể căn cứ váo mấy điều này?”
“Có thể, nhưng ta không thể cam đoan chính xác trăm phần trăm.”


Hắn không phải chuyên gia địa chất học, dù biết một ít nhưng những phương pháp đó quá phiền toái, phải chuẩn bị quá nhiều thứ, chờ thu thập đủ thì không biết đến bao giờ. Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Tiền mua một ngọn núi hắn vẫn lấy ra được, dù vận khí không tốt, tài nguyên khoáng sản trên núi không phong phú thì hắn cũng sẽ không lỗ vốn.


Mấy người lại đi tới vài ngọn núi khác. Tĩnh Sơn Châu hai tháng nay ít mưa cho nên cũng không nhiều sấm sét, lại cuối đông, cây cối trong núi đều trụi hết lá nên không thể nhìn ra có bị sét đánh hay không.


Đoàn người tiến hành thăm dò, lại tìm được một ngọn núi có khả năng chứa đựng quặng sắt. Ngọn núi này nhỏ hơn một phần ba ngọn núi trước, nhưng tổng thể cũng rất lớn. An Tử Nhiên đại khái thăm dò xung quanh, quặng sắt trong hai ngọn núi khả năng không phải ít.


Xong xuôi, đoàn người lại trở về. Trở lại xưởng, Việt Thất nói Dương Bảo tới đi tìm, hơn nữa, không bao lâu, có hai, ba người xa lạ xuất hiện xung quanh xưởng, cố ý vô tình nhìn chằm chằm xưởng, không cần đoán cũng biết là người của Dương Bảo.


Vài ngày sau, Phó Nguyên Phàm thu được từ tin từ Tĩnh Sơn Châu, vừa nghe là tin từ đường ca, lập tức buông sự vụ trong tay. Tin hàm không dài nhưng nội dung thực phong phú.


Phó Nguyên Phàm xem xong liền nhăn mi, nói thầm: “Hai người này thật đúng là không biết sống chết, cả tên Dương Hà Sơn kia nữa, không nhớ xem mũ cánh chuồn trên đầu hắn là ai cấp, cũng dám cấu kết với Vĩnh Minh hầu  ức hϊế͙p͙ bá tánh, xem ra trẫm phải hái đầu của các ngươi xuống.”


Vĩnh Minh hầu không phải chỉ người, vị hoàng thân quốc thích năm đó bị hoàng đế tại vị đưa đến Tĩnh Sơn Châu, ở Tĩnh Sơn Châu xưng vương xưng bá. Vĩnh Minh hầu là một tước vị thừa kế, Vĩnh Minh hầu hiện tại là đời thứ ba Phó Cương, cháu của Vĩnh Minh hầu đời thứ nhất, người thông đồng làm bậy với Dương Hà Sơn chính là hắn.


Trở thành hoàng đế Đại Á, Phó Nguyên Phàm cũng có hiểu biết nhất định về Vĩnh Minh hầu, chiêu binh mãi mã hắn cũng biết, mấy ngày hôm trước đã lên kế hoạch giải quyết. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đường ca đã ra tay trước, lần này muốn trốn cũng không được.


Nhưng muốn xử lý Vĩnh Minh hầu  thì phải có một lý do, tốt xấu gì họ cũng là hoàng thân quốc thích, vô duyên vô cớ động thủ sẽ tạo ra một ít phiền toái không cần thiết.


Nghĩ vậy, Phó Nguyên Phàm lập tức viết cho đường ca một phong thư, ra lệnh xử lý Vĩnh Minh hầu, không cần nể mặt. Hắn còn ước gì đường ca giúp hắn giải quyết một kiện phiền toái, hiện tại hắn phải xử lý rất nhiều việc, biên quan cách mấy ngày lại gửi mật báo về, rất có thể lại sắp đánh giặc, chuyện này ngẫm lại liền đau đầu.


“Thái Hậu giá lâm!”


Phó Nguyên Phàm giao tin cho Đại Hắc, vừa nghe tiếng hô của thái giám lại càng thêm đau đầu, vội vàng làm bộ rất bận, hắn bận thật mà. Đây không phải lần đầu mẫu hậu tới, cũng không phải lần thứ hai, thứ ba. Từ khi các tú nữ tiến cung, mẫu hậu cách một đoạn thời gian sẽ tới một lần, nguyên nhân là hắn vẫn luôn không lâm hạnh hậu cung.


Thái Hậu xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, phía sau là một cung nữ, không phải ai khác, chính là Trác Tĩnh Nguyệt, Thái Hậu mỗi lần tới đều sẽ mang theo Trác Tĩnh Nguyệt, còn tạo cơ hội để họ tiếp xúc nhiều hơn.


Phó Nguyên Phàm đã sớm biết Trác Tĩnh Nguyệt là dạng nữ nhân thế nào, cho dù nàng xinh đẹp, nhưng mỗi lần thấy nàng, hắn sẽ nghĩ đến mấy quyển sách đường ca cho hắn. Nữ nhân này còn nhỏ đã ác độc như vậy, hắn thích mới là lạ, nhưng hắn không đành lòng trực tiếp cự tuyệt mẫu hậu, đành phải cố ý biểu hiện mình thật sự bận.


“Hoàng Thượng, ai gia nghe nói Hoàng Thượng tối hôm qua giờ Sửu canh ba mới đi nghỉ, hôm nay phân phó ngự trù làm một bát trân canh, Tĩnh Nguyệt, còn không mau dâng lên Hoàng Thượng.” Thái Hậu quan tâm nói.


“Vâng, Thái Hậu.” Trác Tĩnh Nguyệt cúi người, lập tức bưng bát trân canh lên, trên mặt còn có chút thẹn thùng, thoạt nhìn xác thật rất khả ái.


Phó Nguyên Phàm ở trong lòng trợn trắng mắt, mẫu hậu lại thế rồi, hắn có chỗ nào nhìn giống phụ hoàng lão sắc quỷ? Cho rằng mang một cô nương xinh đẹp tới trước mặt là hắn sẽ thích nàng rồi nạp nàng làm phi sao?


Phó Nguyên Phàm không nhìn Trác Tĩnh Nguyệt, trực tiếp nói với Thái Hậu: “Trẫm sẽ uống, mẫu hậu nếu không có chuyện gì khác, trẫm còn phải xử lý rất nhiều công vụ.”


Nghe vậy, trên mặt Thái Hậu hiện lên chút không vui, “Hoàng Thượng mỗi ngày bận như vậy, long thể sớm hay muộn sẽ suy sụp. Thái y cũng nói Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi thích hợp.”


“Có mẫu hậu quan tâm, trẫm tự nhiên sẽ khỏe mạnh. Nhưng gần đây xác thật rất bận, biên quan lại truyền tới tin tức, xử lý chậm trễ sẽ không tốt.”


Đã nói đến thế rồi, Thái Hậu cũng không thể nói gì thêm, khuyên can nhiều nói không chừng sẽ phản tác dụng, cuối cùng chỉ có thể mất hứng rời đi. Trác Tĩnh Nguyệt không vui, không cam lòng theo Thái Hậu rời đi.