Đại Địa Chủ

Chương 143: Mang thai

“Người này muốn tìm chết, ai cũng ngăn không được.”
Úc hoàng quý phi nhẹ nhàng vỗ về ngón tay đậu khấu của nàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Phi vẻ mặt mị sắc an tĩnh ngồi ở đối diện, gương mặt tinh xảo lộ ra một cái tiếu ý giễu cợt.


Hậu cung cũng không phải là chỗ che giấu bí mật, cho dù che giấu như thế nào đi nữa, cũng vẫn là sẽ bị người vạch trần ra, huống chi tối hôm qua chuyện lão vương gia huyên náo lớn như vậy, mặc dù Sùng Minh đế giấu diếm như thế nào đi nữa, các phi tần vẫn có thể ‘các hiển thần thông’, biết đối thoại đêm đó của bọn họ.


Bởi vậy, tin tức Diễm Phi bị lão vương gia răn dạy cũng truyền ra, Sùng Minh đế tra như nào đi nữa cũng không tra ra là ai truyền đi.


Sùng Minh đế không thích Phó vương phủ là bí mật hậu cung thậm chí triều đình để ý không hết, thế nhưng mọi người cũng biết, bất luận Sùng Minh đế không thích như nào đi nữa, lão cũng không thể tránh được, lão vương gia nói có đôi khi ngay cả Sùng Minh đế cũng không thể không nghe, huống chi là một phi tử.


Sắc mặt Diễm Phi có chút khó coi.
Ả có thể ở trong đông đảo mỹ nhân hậu cung trổ hết tài năng, dựa vào quốc sư, nếu như không có Vi Thuận Khánh, lấy thủ đoạn ăn tươi nuốt sống ở nơi hậu cung này sớm đã bị gặm đến mảnh vụn cũng không còn thừa.


Chuyện tối ngày hôm qua ả cũng đã nghe nói qua, từ lúc đợi không được Sùng Minh đế ả liền phái thuộc hạ thái giám đi thăm dò tình huống một chút, vì vậy trùng hợp thấy Sùng Minh đế bị lão vương gia răn dạy một màn, kể cả nàng cũng bị liên lụy trong đó, thái giám lúc đó liền không sót một chữ thuật lại cho ả nghe.


Sớm nghe quốc sư nói cái lão Phó lão vương gia này thế nhưng nàng vẫn không để trong lòng, bởi vì sau khi lão vương gia phát bệnh lực sát thương giảm xuống chín mươi phần trăm, cũng rất ít lại tiến cung, cho nên ả vẫn không có cơ hội nhìn thấy ông.


“Tỷ tỷ nói rất đúng, có mấy người là nên phát triển đầu óc, đừng tưởng rằng ỷ vào hoàng thượng sủng ái coi mình như là chủ nhân, trong hậu cung này làm chủ nhân còn chưa đến phiên nàng một phi tử nhỏ nhoi.”


Mỹ chiêu nghi đã sớm không quen nhìn bộ dáng đắc ý của Diễm Phi, hôm nay ả chọc giận lão vương gia, lúc này không thừa dịp không đau đánh rắn giập đầu (nhổ cỏ tận gốc) còn đợi bao giờ, lúc này thấy sắc mặt ả khó coi, tâm tình của nàng liền một trận thống khoái, dám đoạt phân vị của nàng, đây là báo ứng!


Hoàng hậu cũng không có ngăn cản các nàng, Diễm Phi đúng là cần gõ một cái, từ khi ả được hoàng thượng sủng hạnh  liền một đường đắc thế, phi tử hậu cũng có rất ít người có thể bắt được nhược điểm của ả, hiện tại đúng là một có hội lớn tốt.


Huống chi, nàng biết Diễm Phi có lẽ không đem vị hoàng hậu này là nàng để vào mắt.


Từ lúc Diễm Phi được hoàng thượng sắc phong, đây là lần đầu tiên ả đến Phượng Minh Cung hướng nàng thỉnh an, bình thường đều kiếm cớ từ chối, sau đó ngay cả Sùng Minh đế cũng chấp thuận thân thể ả không khỏe có thể không cần hướng nàng thỉnh an.


Diễm Phi cơ hồ là từ đầu đến đuôi đều bị ngầm châm biếm, bất quá trong lục cung cũng chỉ có Úc hoàng quý phi mở đầu châm biếm một câu, những người khác cũng không nói một câu.


Thi Phi bởi vì không có chỗ dựa, cũng sợ gây phiền toái cho nhi tử, cho nên từ trước đến nay tương đối an phận, hầu như làm cho người tìm không ra sai lầm, Vân Phi lại bởi vì nhi tử của nàng chạy đi ủng hộ nhi tử Thi Phi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nàng ngược lại rất ít tham dự tranh đấu hậu cung.


Về phần Lan Phi, thân phận của nàng tương đối mẫn cảm, nhi tử duy nhất cũng thật không có hứng thú đối với đế vị, cho nên chưa bao giờ tham dự tranh đấu phi tần, mọi người cũng biết nàng không có uy hϊế͙p͙, cho nên chưa từng để ý nàng.
Thẳng đến khi rời khỏi Phượng Minh Cung, sắc mặt Diễm Phi vẫn là đen.


Sau khi Sùng Minh đế bị lão vương gia răn dạy, đêm đó trở về đập không ít vật trân quý, nghe nói sáng sớm hôm nay còn phát hỏa trên triều đình.


Diễm Phi được Vi Thuận Khánh chỉ điểm, hiện tại không dám đi tìm Sùng Minh đế kể ra ủy khuất, chỉ có thể đem cổ oán khí nuốt vào trong bụng, đây là lần đầu tiên từ khi ả trở thành Diễm Phi chịu khuất nhục như vậy lại không thể phản kích.
Trở lại Chiêu Tử Cung, Diễm Phi giận vẫn chưa tiêu tan.


Cung nữ thái giám cũng không dám phát ra thanh âm, sợ ả giận chó đánh mèo.


Trước kia biết Diễm Phi ở trước mặt quốc sư là muốn hạ thấp cái đầu cao cao tại thượng, trong lòng bọn họ kỳ thực chưa có hoàn toàn xem ả thành chủ tử mà hầu hạ, thế nhưng trải qua chuyện tối ngày hôm qua, bọn họ cũng không dám coi thường Diễm Phi như vậy nữa.


Có thể làm cho quốc sư phá lệ tìm nữ nhân trong cung giải quyết nhu cầu, hơn nữa còn là ái phi Sùng Minh đế, cái Diễm Phi này có lẽ có bản lĩnh mà bọn họ không tưởng được.
Đang nghĩ ngợi, quốc sư đã đến rồi.


“Đều đi ra ngoài nhìn, có người đến đúng lúc thông báo.” Vi Thuận Khánh dặn dò một câu đã tiến vào Chiêu Tử Cung.


Bốn người nhất thời hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên quốc sư trịnh trọng căn dặn bọn họ như vậy, trước kia không phần phải nói bọn họ cũng có thể hiểu ý, xem ra địa vị Diễm Phi ở trong lòng quốc sư đã bắt đầu chuyển biến, bốn người càng thêm kiên định không thể lại dùng thái độ trước kia đối với Diễm Phi.


Diễm Phi không nghe thấy tiếng bước chân đang xé rách gối đầu cho hả giận, thẳng đến một đôi tay từ phía sau vươn đến che ở trên bộ ngực của ả, nhất thời đem ả lại càng hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là Vi Thuận Khánh, nhịn không được nện lên bộ ngực gã một quyền, lại làm như đang gãi ngứa.


“Người làm ta sợ muốn chết.”
Ả còn tưởng rằng là hoàng thượng đến.
Vi Thuận Khánh không vó tiếp lời ả, tay từ phía sau xoa nắn bộ ngực của ả, hô hấp bắt đầu dồn dập, trong ánh mắt cũng tăng thêm ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Cả người Diễm phi đều mềm nhũn, tựa ở trong ngực gã rên rỉ, tình triều dâng lên thiếu chút dập tắt lý trí của ả, vội vã đẩy gã ra, “Không được, bây giờ là ban ngày, vận nhất hoàng thượng đột nhiên đến đây làm sao bây giờ?”


Ban ngày tuyên ɖâʍ không phải là chưa từng có, thế nhưng khi đó đối tượng là hoàng thượng, ả yên tâm thoải mái, hiện tại nam nhân đổi thành Vi Thuận Khánh, lá gan của ả  còn chưa có lớn đến cùng người nọ giữa thanh thiên bạch nhật vụng trộm lăn sàng, huống chi tối hôm qua mới làm xong, tư vị tuyệt vời ấy vẫn khiến cho ả không quên được.


Vi Thuận Khánh kỳ thực cũng không có ý định làm, gã đến chỉ là muốn nói cho ả biết tối hôm qua mà thôi, thế nhưng vừa nhìn thấy thân thể mềm mại của ả, gã liền nhớ lại hình ảnh tối hôm qua hai người liều chết triền miên, bụng dưới liền dâng lên một cổ nhiệt lưu, trực tiếp đứng lên.


“Ngày hôm nay lão sẽ không đến, chuyện tối hôm qua đã làm lão mất hết mặt mũi, hiện tại lão đang giận dữ, lúc này đi tìm lão sẽ bị giận chó đánh mèo, chờ hai ngày nữa, lão sẽ đích thân tói tìm nàng.”


Vi Thuận Khánh đem ả đẩy ngã ở trên sàng lớn, thân thể đè lên cấp thiết cởi bỏ y phục của ả, hai đoàn thỏ trắng lập tức nhảy ra, câu dẫn gã lại vội vã ngậm vào trong miệng.
“A…”


Diễm phi phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, ả cũng đã động tình, mở ra hai chân quấn lấy hông của Vi Thuận Khánh, ả chưa từng có tưởng tượng qua chính mình lại can đảm đến như vậy, thế nhưng người chính là dễ dàng khuất phục bởi dục vọng của chính mình như vậy.


Chẳng những có thể thỏa mãn dục vọng, còn có thể mau chóng có hài tử, chuyện nhất cử lưỡng tiện, trong cung lần thứ hai vang lên thanh âm giao – phối ɖâʍ loạn.
Về sau, hai người chỉ cần có cơ hội liền sẽ không ngừng làm.


Trước đây Sùng Minh đế ban tặng quyền lợi cho Vi Thuận Khánh trái lại thành lý do gã quang minh chính đại ra vào Chiêu Tử cung, một tháng sau, Diễm phi rốt cuộc mang thai.


Sau khi tin tức mang thai vừa truyền ra, hậu cung thiếu chút nữa đã bị lật tời, đặc biệt là hoàng hậu, không nghĩ đến Diễm phi thực sự mang long thai, tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm nghe được vẫn là thật bất ngờ, lấy thân thể hoàng thượng bây giờ, Diễm phi còn có thể có thai bản lĩnh không nhỏ a!


Nếu như là phi tử khác mang thai, động tĩnh của hậu cung tuyệt đối sẽ không lớn như vậy, bây giờ mấy vị hoàng tử đã trưởng thành, hơn nữa năng lực xuất chúng, lại hoài thêm mấy đứa nữa cũng không có thời gian cho hắn lớn lên.


Thế nhưng Diễm phi lại không giống như vậy, hoàng thượng cực kỳ sủng ái ả, khó bảo toàn lão sẽ không mờ mắt, đột nhiên ban một đạo thánh chỉ để cho hài tử của ả kế vị, tuy rằng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả, thế nhưng sự tình sẽ trở nên rất vướng tay vướng chân, chớ nói chi là còn có Vi Thuận Khánh cái quốc sư này đang trợ giúp Diễm phi, con đường trở thành thái tử của bọn họ sẽ càng thêm trắc trở.


Như vậy nhìn đến, hài tử của Diễm phi không thể để cho ả sinh ra được.
Trong lúc nhất thời, mỗi cung trái lại an tĩnh lại không ít.
Thời điểm An Tử Nhiên nghe được tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, Diễm phi vậy mà mang thai?
“Tin tức chính xác không?”


Phó Vô Thiên đi đến ngồi xuống bên người hắn, “Đám nữ nhân trong hậu cung kia nhàm chán nhất, các nàng truyền đến hơn phân nửa không có sai, chắc là thực sự mang thai.”


An Tử Nhiên rót cho y chén trà, quả thực, nữ nhân hậu cung không chỉ có buồn chán, ngược lại rất có tâm cơ, nếu đã truyền đến, tám chín phần mười là sự thật, lấy sủng hạnh Sùng Minh đế đối với ả, ngày sau muốn tiếp cận ả tỷ lệ không lớn.


Phó Vô Thiên bưng lên chén trà gạt nhẹ, uống một ngụm: “Bất quá cho dù ả mang thai long tụ cũng chưa chắc có thể sinh ra được, đám nữ nhân kia sẽ không để cho ả sống tốt, kế tiếp hậu cung lại sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ.”


“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.” An Tử Nhiên đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, mặc kệ Diễm phi có đúng là An Xảo Nga hay không, với hắn mà nói cũng không có cái gì khác nhau, ả mặc dù đối với Sùng Minh đế lực ảnh hưởng rất lớn, thế nhưng tay còn chưa có duỗi tới được Phó vương phủ, hắn hà tất phiền não vì một nữ nhân.


“Mấy người hoàng hậu cũng không phải đèn cạn dầu.”
An Tử Nhiên gật đầu, hắn nhìn ra được.


Diễm phi tuy rằng được Sùng Minh đế sủng ái, thế nhưng cũng chỉ có thể xem như là một phần quang vinh cưng chìu, cùng so sánh với chân chính có gia tộc dựa vào, hoàng hậu và mấy người hoàng quý phi cầm giữ thực quyền, căn bản không đáng giá nhắc tới, Sùng Minh đế tuyệt đối sẽ không vì ả đắc tội mấy gia tộc.


Vừa nghĩ như thế, An Tử Nhiên nhất thời cảm thấy Diễm phi không có cái gì đáng để lưu tâm, cho dù ả là An Xảo Nga cũng giống vậy.
Bất quá có một chuyện làm cho hắn lưu ý.


Hiện tại hắn còn chưa có tra ra người năm đó hại hắn, mẹ con An Như Ý đã có thể loại bỏ, Vương Tình Lam đã được hắn giám thị, duy chỉ có mẹ con An Xảo Nga, bởi vì hai người đột nhiên có hành động chạy trốn, làm cho hắn chưa kịp điều tra hai mẹ con ả.


“Vương gia, ngươi cho là Phương Quân Bình đang ở đâu?”
Phó Vô Thiên không có trả lời hắn ngay, trái lại đem chén trà đưa đến trước mặt hắn, “Trước uống ngụm trà làm trơn cổ họng.”


An Tử Nhiên không có nghi ngờ y, bưng cái chén qua vừa muốn uống một hớp, đột nhiên phát hiện ly trà trước mặt Phó Vô Thiên không thấy, chén trà trên bàn cũng không thiếu một cái…


Ngước mắt liếc nhìn chăm chú Phó Vô Thiên, trong lòng đột nhiên lướt qua một tia ấm áp, nam nhân đối tốt như thế với hắn, tuy rằng thỉnh thoảng lại muốn chiếm tiện nghi của hắn, kỳ thực nam nhân này mới là thu hoạch lớn nhất khi hắn đi đến thế giới này đi.


Bên môi An Tử Nhiên hiện một tia cười cực đạm, liền uống trà trong miệng chén.


Phản ứng của hắn, Phó Vô Thiên kỳ thực đều xem ở trong mắt, đây là Vương phi không có bất kỳ do dự giãy dụa nào, tuy rằng gián tiếp hôn môi lấy quan hệ bây giờ của bọn hắn có chút ấu trĩ cùng nhàm chán, nhưng đây cũng là một loại tâm tình không phải sao?


Phó Vô Thiên càng thích nhìn biểu tình sinh động của Vương phi nhà y.
“Mẹ con bọn họ ở Quân Tử thành không có người quen, không sợ bị người nhận ra, cho nên Phương Quân Bình chắc còn ở trong Quân Tử thành.”
“Có thể tìm được ả không?”


“Có chút khó khăn, bất quá cũng không phải không có khả năng.”
Quân Tử thành rất lớn, trừ phi thương gân động cốt, bằng không muốn tìm được một người có ý định ẩn nấu dù cho bản lĩnh Phó Vô Thiên lớn hơn nữa cũng không có khả năng.


An Tử Nhiên nhướng mày, “Ngươi có biện pháp?”
Biểu tình Phó Vô Thiên nhất thời hiện ra mấy phần bí hiểm, “Người muốn tìm ả không chỉ có chúng ta.”
An Tử Nhiên lập tức hiểu.
Giết người đều có thể mượn đao, bọn họ tìm người cũng có thể mượn tay người khác.