Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 7 - Chương 71: Tính toán lẫn nhau

Rất nhiều năm trước lần đầu tiên Tỉnh Cửu tới Thiên Thọ Sơn đã không thích khí tức tại nơi này.

Lúc ấy hắn tưởng rằng nguyên nhân là do tòa lăng mộ này chôn cất rất nhiều huyết mạch tiền triều.

Hôm nay đi tới Thiên Thọ Sơn, loại cảm giác này xuất hiện lần nữa, hắn lại không thèm để ý tới.

Cho đến lúc này, ngón tay của hắn bị chiếc vỏ sò kia bị kẹp chặt, mới biết được thì ra đó chính là điềm dữ.

Vỏ sò này nhìn rất bình thường, màu sắc hơi xám xám, cũng không bóng loáng, mặt ngoài cũng không có đường nét gì trang trí cả.

Hắn đương nhiên biết được lai lịch của chiếc vỏ sò này, năm đó còn từng mang theo các đệ tử đi Đại Trạch tìm kiếm thăm hỏi một lần.

Đây là vỏ sò của Tiêu Hoàng đế.

Tiêu Hoàng đế là vị độn kiếm giả thứ ba trên Triêu Thiên đại lục, đi theo Thái Bình chân nhân châm ngòi thổi gió khắp thế gian, không biết đã hại chết biết bao nhiêu người vô tội.

Cảnh giới thực lực tu vi của hắn xếp phía dưới Huyền Âm lão tổ, càng kém xa Nam Xu, có thể dưới Thanh Sơn kiếm trận uy hiếp sống tới hôm nay, chính là dựa vào chiếc vỏ sò này.

Đương nhiên, tại tu hành giới truyền thuyết cố sự chiếc vỏ sò này thường xuyên xuất hiện dưới hình dạng chiếc mai rùa.

Tiêu Hoàng đế vỏ sò tại sao lại xuất hiện trong tay của Bạch chân nhân? Coi như Tỉnh Cửu lúc này cũng không kịp suy nghĩ vấn đề này, bởi vì hắn đã ngừng lại, tốc độ chảy của thời gian sẽ không còn chênh lệch, mà hắn đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi sống lại tới nay.

Cái vỏ sò kia tuy có thể ngăn trở Thanh Sơn kiếm trận công kích, cũng không thể nào ngăn trở Vạn Vật Nhất Kiếm, nhưng ít ra có thể tranh thủ được một đoạn thời gian.

Vô luận đoạn thời gian kia ngắn ngủi đến cỡ nào, dù là chỉ có thể giữ chân kiếm quang một cái nháy mắt cũng đủ rồi.

Bởi vì người cầm vỏ sò chính là Bạch chân nhân.

Ca một tiếng vang giòn, bên trên vỏ sò xuất hiện một đạo khe hở khắc sâu, chấn lên một chút tro bụi.

Ngón tay Tỉnh Cửu còn chưa rời khỏi vỏ sò, nắm đấm của Bạch chân nhân đã tới.

Oanh một tiếng vang!

Quả đấm của nàng không chút sai lệch rơi vào trên mặt hắn.

Quả đấm kia rất nhỏ nhắn, lại nặng nề như núi.

Không, hình dung chuẩn xác hơn hẳn là quả đấm kia có trọng lượng như toàn bộ bầu trời.

Vô số đạo kim quang từ giữa kẽ tay tràn ra.

Những kim quang kia không chỉ là tiên khí bên trong tiên lục, còn có hoàng khí trong tòa lăng mộ tiền hoàng triều này nữa!

Vô luận Bạch Nhận tiên khí hay là tiền hoàng tộc hoàng khí, đều là thứ mà Tỉnh Cửu không thích nhất, cũng là thứ có thể khắc chế được hắn.

Số lượng tiên khí cùng hoàng khí chiếu sáng mảnh ngọc như tuyết rơi xuống, thắp sáng lăng mộ u ám.

Tỉnh Cửu hai mắt cũng bị chiếu cực kỳ sáng tỏ, tựa như tinh thạch.

Da mặt hắn cũng như thế, trong suốt như ngọc.

Tinh thạch hơi trầm.

Ngọc trong suốt có chút biến hình.

Hắn bị đánh bay ra ngoài.


...

...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vô số tiếng va chạm trầm muộn vang lên.

Lúc tiến vào lăng mộ, hắn là kiếm quang không ai sánh nổi, nhẹ nhàng phiêu bồng như giấy.

Lúc bị đánh bay, hắn tựa như một tảng đá, thô bạo lại có chút đáng thương phá hủy những vách đá san sát kia.

Hắn trực tiếp bị đánh bay ra khỏi lăng mộ, lùi lại hơn mười dặm, cuối cùng nặng nề mà rơi vào trên vách núi, hình thành một cái động lớn, bắn ra vô số đá vụn.

Bạch chân nhân từ trong lăng mộ phiêu nhiên bay ra.

Vô số tia sáng hừng hực từ mặt trời giữa không trung bắn ra, xuyên thấu phong sơn đại trận của Vô Ân Môn, rơi vào vách núi sắc thu sâu nặng.

Hết thảy nguyên do đều nhờ tiên lục trong tay của nàng.

Cùng lúc đó vô số đạo hoàng khí từ các nơi trong lăng mộ dâng trào, như từng đạo trần long đến dưới người của Bạch chân nhân.

Thiên Thọ Sơn đã mất đi hoàng khí, lực trấn áp đối với Minh giới thông đạo tự nhiên muốn suy yếu rất nhiều.

Đối với Bạch chân nhân mà nói đây thật là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Những tia sáng nhận tiên lục chiêu mộ, từ trên mặt trời rơi xuống, dệt thành một tấm màn che sáng tỏ mà vô hình, mắt thấy sắp sửa đem toàn bộ dãy núi này bao phủ.

Một phiến hoa dại nào đó bên vách núi, bỗng nhiên tóe lên một chút bùn đất, xuất hiện một cái động cực nhỏ, sau đó có đạo kiếm quang phiêu diêu mà ra, lấy tốc độ cực nhanh hướng về ngoài núi mà đi.

Đạo kiếm quang kia nhìn rất yếu ớt, rất bé nhỏ, giống như con giun bị nông phu kéo ra khỏi đất, liều mạng hướng phương xa đào tẩu, nhìn rất đáng thương.

Đạo kiếm quang này y nguyên nhanh đến khó có thể tưởng tượng, mà ngay cả tiên lục chiêu mộ ánh nắng đều không thể ngăn trở được nó, nhưng ở trong mắt Bạch chân nhân đạo kiếm quang này rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với lúc trước.

Sở dĩ như thế, là bởi vì quỹ tích của đạo kiếm quang kia có chút bất ổn, nghĩ đến Vạn Vật Nhất Kiếm bản thể có chút uốn cong.

Nói một cách khác, Tỉnh Cửu bị một quyền kia tổn thương rất nặng.

Nhưng cho dù có chút hao tổn, vẫn là Vạn Vật Nhất Kiếm cường đại nhất trên trời dưới đất, cùng Bạch chân nhân cầm tiên lục trong tay hẳn là còn có thể đại chiến một trận, vì sao mà hắn phải bỏ chạy?

Bạch chân nhân có chút ngoài ý muốn, chợt nghĩ đến Cảnh Dương cùng Tỉnh Cửu hai đời làm việc, không khỏi khóe môi hơi vểnh, lộ ra thần sắc đùa cợt.

...

...

Thiên địa làm lô, vạn vật bị đun, thời gian lưu cho thế giới này đã không còn nhiều lắm.

Chính vì nguyên nhân này, Tỉnh Cửu mới vội vã tìm tới Bạch chân nhân để giết chết nàng, sau đó lại quay đầu đi xử lý những vấn đề phiền toái kia.

Chỉ bất quá hắn không ngờ tới, toàn bộ thế giới cũng không ngờ tới, Bạch chân nhân cũng một mực đang chờ để giết chết hắn.

Hiện tại xem ra lí do thoái thác của Kỳ Lân lúc trước cũng do nàng bày ra.

Thiên Thọ Sơn lăng mộ xuất hiện vô số vết rách, bạch ngọc quan tài hóa thành một trận tuyết, vô số hoàng khí từ lòng đất lao ra, còn có chiếc vỏ sò kia... rõ ràng là thủ đoạn của Tiêu Hoàng đế.


Tỉnh Cửu thụ thương biến mất tại trong bầu trời.

Bạch chân nhân dùng tiên khí thi triển thiên địa độn pháp, dậm chân liền tới đến phía trên Hư Cảnh.

Nàng đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, không thể phát hiện đạo kiếm quang cong vẹo kia, không khỏi có chút nhíu mày.

Từ Triêu đại lục đến Minh giới, Tỉnh Cửu truy sát nàng hơn một canh giờ, dài dằng dặc tựa như một thế.

Ai có thể ngờ tới thế cục đột ngột chuyển biến, lúc này đến phiên nàng đuổi giết Tỉnh Cửu.

Cục diện của nàng tốt hơn so với Tỉnh Cửu, bởi vì phá hủy dễ hơn là kiến thiết.

Ngoại trừ giết chết Tỉnh Cửu, nàng còn rất nhiều lựa chọn, mà lại là lựa chọn tốt hơn.

Nơi này Minh giới thông đạo sắp mở ra, nơi khác Minh giới thông đạo mở ra gặp chút vấn đề.

Nàng muốn cho toà thiên địa đại lô này mau chóng vận chuyển toàn diện, liền muốn đi giải quyết những vấn đề kia.

Thông đạo nhập Minh cách Thiên Thọ Sơn gần nhất tại bờ Đông hải, chính là Thông Thiên Tỉnh.

Nước biển nhập Minh, khói xanh tái khởi, từng tia từng sợi từ lòng đất u ám dâng trào, lại gặp một đạo bình chướng vô hình, không cách nào tản ra.

Thanh màn kiệu nhỏ lẳng lặng dừng ở phía trên Thông Thiên Tỉnh, hoa đào trên màn xanh càng phát ra xinh đẹp, vô số đạo khí tức tươi mát, bao phủ toàn bộ vách núi bên bờ biển.

Thủy Nguyệt Am chủ thủ đoạn ôn nhu hơn so với Tào Viên rất nhiều, đẹp đẽ hơn rất nhiều, hiệu quả thậm chí cũng hơn rất nhiều.

Đồng Nhan xác nhận khói xanh tạm thời không cách nào xông ra khỏi cấm chế, rốt cục yên lòng, chuẩn bị đi cứu trị những đồng đạo Thủy Nguyệt Am, Quả Thành Tự tử thương thảm trọng, chợt phát hiện cái bóng của mình trên mặt đất trở nên tối hơn chút.

Cái bóng tối đi, là bởi vì ánh nắng ít dần.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn thẳng vào vầng mặt trời, bên trên gương mặt tái nhợt viết đầy thần sắc chấn kinh cùng tuyệt vọng.

Có đạo thân ảnh từ chỗ cực kỳ cao trong bầu trời rơi xuống.

Nhìn độ cao, người kia thậm chí đến từ Hư Cảnh.

Từ mặt đất trông qua, người kia tựa như là từ bên trong mặt trời nhảy ra, cũng đoạt đi tất cả tia sáng của mặt trời.

Hừng hực ánh nắng bị ngăn trở, chỉ ở biên giới chiếc váy trắng kia khảm lên một lớp viền vàng.

Đồng Nhan rất quen thuộc đạo khí tức kia, biết là ai, mới có thể tuyệt vọng như vậy.

...

...

Váy trắng nhuộm viền vàng giống như một đám mây.

Bạch chân nhân từ trên trời rơi xuống, một chưởng vỗ hướng thanh màn kiệu nhỏ.

Toàn bộ quá trình, nàng tựa hồ không nhìn Đồng Nhan một cái, không nhìn thấy vị đệ tử đã từng thương yêu nhất sắc mặt tái nhợt như thế nào, ánh mắt là tuyệt vọng như thế nào.

Hoa một tiếng, đỉnh thanh màn kiệu nhỏ như hoa nở ra, một bàn tay trắng noãn như ngọc phá kiệu mà ra, nghênh đón tay của Bạch chân nhân.

Bộp một tiếng nhẹ vang lên, hai bàn tay gặp nhau, vô số kình phong gào thét mà lên.

Thanh màn phiêu động bất an, tựa như là tửu kỳ ngoài khách sạn ở Thiên Lý Phong Lang sắp sửa bị cương phong xé nát.

Trên mặt biển dâng lên vô số sóng lớn, nhìn tựa như là mấy ngàn đạo bạch tuyến, nhưng không có hướng về bên bờ cuốn tới, mà là hướng về sâu trong biển cả mà đi.

Bạch chân nhân thần tình lạnh nhạt, nhưng lại có tự tin cực kỳ cường đại, thậm chí cho người ta một loại cảm giáckhông ai bì nổi.

Thủy Nguyệt Am chủ cũng là Thông Thiên cảnh đại vật, làm thế nào sẽ bị nàng để vào mắt.

Nàng ngay cả tiên lục cũng không đụng tới, chuẩn bị trực tiếp đem đối phương đánh tiến chỗ sâu nhất của Thông Thiên Tỉnh.

Bỗng nhiên, trong mắt của nàng xuất hiện một vòng dị sắc.

Xoa một tiếng.

Thủy Nguyệt Am chủ trong lòng bàn tay trắng noãn như ngọc bỗng nhiên sinh ra một đạo mũi kiếm.

Cái đạo mũi kiếm kia dễ như trở bàn tay đâm rách lòng bàn tay của Bạch chân nhân, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang.

Kiếm quang tiến vào cánh tay của nàng, qua trong giây lát từ sau vai của nàng phá thể mà ra, mang ra một chùm huyết hoa.