Đại Đạo Độc Hành

Chương 677-3: Kinh thế nhất chiến đạo chủ phanh! (3)

Mộc Thần nói: “Có thể. Bởi vì có nó cho nên dù đã đắm mình trong sóng thần nguyên năng nhưng vẫn không hề bị thương tổn cộng lông sợi tóc nào cả. Đây là Đạo Chủ thánh thể!”

Phạm Vô Kiếp chính là Đạo Chủ thánh thể. Siêu Thoát tiên thân có thể đánh một trận rồi phi thăng. Như vậy ngũ đại thánh thể hơn hẳn tiên nhân càng cường đại hơn!

Máu của Phạm Vô Kiếp ẩn chứa một sợi thần uy của Đạo Chủ, có thể mượn nó để dùng Ngũ Nhạc bình thường chống chọi lại Ngũ Nhạc xuất hiện cùng một lúc. Hiện tại sắp thua, hắn tự hiến tế chính mình, mưu cầu thắng lợi!

Chữ Đạo vừa xuất hiện trong không khí thì đã bắt đầu biến hóa, hóa thành một Đạo Tôn khổng lồ!

Thân cao ngàn trượng, ngoại hình giống hệt như Phạm Vô Kiếp, nón quan áo cổn, một cặp hoàng long giắt hai bên sườn. Nguy nga như núi, phiêu miểu như mây. Ngũ quan toàn là hào quang, rất khó nhìn thấy bằng mắt. Duy chỉ có hai mắt là có thể nhìn rõ đường nét.

Pháp tướng Đạo Tôn này chân giẫm mây đen, mình mặc pháp bào ngũ hành, đội nón quan, uy nghiêm oai vệ, quân lâm thiên hạ. Mở to mắt, sét đánh vạn dặm, giống như có cả một thế giới lôi điện trong đôi mắt đó vậy.

Pháp tướng này vừa xuất hiện, thiên địa vô địch!

Lạc Ly nhìn pháp tướng này, lập tức kinh ngốc, không khỏi nói:

“Xong rồi, thua rồi, thua rồi!”

Thế nhưng Lạc Ly vẫn cắn răng nói: “Không cam tâm, không cam tâm, sao ta có thể thua chứ!”

Chân Hỏa trong Kim Đan của hắn bắt đầu nhảy múa, Lạc Ly đưa tay, chuẩn bị phát ra pháp thuật Hỏa Tuyệt đã chuẩn bị rất lâu, Hỏa Hải Phần Thiên!

Chính ngay lúc này, trong Lưu Ly Hải của Lạc Ly đột nhiên truyền tới một thanh âm kỳ lạ.

Không ngờ lại chính là âm thanh của Xích Thiên Giao: “Lạc Ly, Lạc Ly, chúng ta tới giúp ngươi!

Mau, mau, ngươi mau đọc mấy cái đại pháp triệu hồi, mời tổ sư hiện thân linh ta linh tinh, chúng ta sẽ tới giúp ngươi!”

Lạc Ly sửng sốt, đang nghĩ rằng mình gặp ảo giác thì chợt nghe tiếng của Cự Kình bá chủ:

“Một con heo thật mập, có thể ăn được rất nhiều năm!”

Lạc Ly hết biết nói gì, học Phạm Vô Kiếp quát lên:

“Là ngươi ép ta, là ngươi ép ta!”

“Cấp cấp như luật lệnh, một hai ba bốn năm sáu bảy, hãy xem đại pháp triệu hồi diệt trời diệt đất của ta, cho mời...”

Còn chưa nói hết thì trước người Lạc Ly thình lình xuất hiện một cửa truyền tống, sau đó từng con hư linh cự thú khủng bố nhảy ra khỏi cánh cửa nó.

Có giao long, có cự kình, có thần quy, có bạch tuộc, có cá mập, có đá ngầm, có sóng biển, có cự thuyền...

Mỗi một con đều lớn ba năm mươi trượng. Mặc dù rất nhỏ so với Đạo Chủ thế nhưng số lượng rất đông, có khoảng bốn trăm!


Rõ ràng chính là tổ linh Xích Thiên Giao, Cự Kình bá chủ. Bọn họ nhảy ra, lao vọt về phía pháp tướng Đạo Chủ!

Nhìn những cự thú này, Mộc Thần kinh hãi nói: “Tổ linh, sao bọn họ lại ra đây!”

Kim Thánh nói: “Sao có thể chứ! Chuyện gì vậy?”

Thổ Hoàng nói: “Chẳng lẽ do Lạc Ly triệu hồi... Ta phi, đi mà gạt quỷ ấy!”

Đúng lúc này tảng đá có thể giúp Lạc Ly tùy ý ra vào Kim Phù Đồ truyền tới tiếng của Cự Viên Viên Hồng: “Lạc Ly, Lạc Ly, mau, mau làm bộ triệu hồi chúng ta, chúng ta cũng tới hỗ trợ!”

Lạc Ly vội vàng hô lên:

“Là ngươi ép ta, là ngươi ép ta!”

“Cấp cấp như luật lệnh, một hai ba bốn năm sáu bảy, hãy xem đại pháp triệu hồi diệt trời diệt đất của ta, cho mời...”

Đùng, một tiếng nổ vang, lại xuất hiện thêm ba trăm mười chín cửa truyền tống. Rất nhiều tổ linh xuất hiện, có Cửu Sí Phượng Hoàng, Côn Cưu Xích Phong...

Bọn họ lao lên, vây quanh pháp tướng Đạo Chủ!

Lúc này trên núi cao, dưới hỏa ngục, trong rừng rậm lại có vô số bóng người lao ra, đều là tổ linh.

Bọn họ hô cao: “Lạc Ly, chúng ta tới giúp ngươi!”

“Lạc Ly, làm bộ triệu hoán chúng ta ra ngoài!”

“Lạc Ly, chúng ta tới rồi đây!”

Bọn họ bao vây pháp tướng Đạo Chủ, hóa thành gông xiềng, khóa chặt Đạo Chủ!

Có Tổ Linh hô: “Mau, che đậy thiên cơ, đừng để Đạo Chủ phát hiện nơi này có pháp tướng phân thân của hắn!”

“Mau, chặt đứt thời không, đừng để lại bất cứ dấu vết nào!”

“Đừng để Đạo Chủ phát hiện, bằng không chúng ta đều tiêu tùng!”

“Mau dùng sức, mau dùng sức!”

“Con này thật lớn, có thể ăn được rất nhiều năm!”

“Phát tài rồi, phát tài rồi!”


Những tổ linh này kéo Đạo Chủ vào bên trong năm đại hư kính, biến mất không thấy.

Tất cả mọi tu sĩ đều trợn mắt ra nhìn, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!

Phạm Vô Kiếp hoàn toàn choáng váng, chỗ dựa cuối cùng đã mất, hắn thua rồi!

Lạc Ly vọt mạnh qua đây, đánh một quyền trúng cằm Phạm Vô Kiếp, khiến hắn hét thảm một tiếng. Sau đó Lạc Ly cho thêm một đá, đá trúng bụng hắn, Phạm Vô Kiếp lập tức ngã xuống tê liệt.

Lạc Ly quyền đấm cước đá, quát: “Có phục chưa, chịu thua chưa!”

Phạm Vô Kiếp bị Lạc Ly đánh mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không chịu phục, vẫn không chịu thua!

Lạc Ly đánh bảy tám quyền, Phạm Vô Kiếp hoàn toàn tê liệt, mất hết sức lực, không thể chống cự. Lạc Ly thả tay, lui chậm về sau, nhìn Phạm Vô Kiếp.

Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly, muốn bò dậy tái chiến nhưng căn bản không bò dậy nổi. Hắn nằm nhoài lên đất, đột nhiên quát lên:

“Ta thua rồi, ta thua rồi!”

Sau đó xoay người, nước mắt chảy xuống, thấp giọng nói:

“Ta thua rồi, ta thua rồi. Ta khổ tu ba trăm năm, nghĩ đủ mọi cách, dùng đủ thủ đoạn, Quang Minh thần buông xuống, Đạo Chủ buông xuống. Nhưng ta vẫn thua, thua rồi! »

“Không cam lòng, không cam lòng!”

“Vì sao, vì sao ta lại thua. Ta chính là Đạo Chủ thánh thể, ta chính là Thần Nghiệt Quang Minh thần!”

Phạm Vô Kiếp khóc thật lớn. Vất vả chuẩn bị nhiều năm như thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại khiến hắn khóc mãi không chịu dừng.

Nhìn Phạm Vô Kiếp khóc lớn, Lạc Ly lắc đầu, thở dài một tiếng, chậm rãi đi tới, đỡ Phạm Vô Kiếp dậy, nói:

“Không sao cả, đường của chúng ta vẫn còn dài, chúng ta vẫn còn có sau này!”

“Tiên đạo của ngươi với ta, gập ghềnh nhấp nhô. Đừng nên thành công thì vui, thất bại thì buồn. Tất cả chỉ mới bắt đầu, con đường vẫn còn ở phía sau. Đường vẫn còn dài, ta còn phải đi xa!

Chỉ cần chúng ta kiên trì, kiên trì, kiên trì thì chắc chắn sẽ thành công!

Phạm Vô Kiếp, mặc dù ta ghét ngươi, thế nhưng ngươi vẫn là đồng môn của ta, vẫn là sư đệ của ta. Đứng lên đi, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng!”

Phạm Vô Kiếp được Lạc Ly đỡ dậy, hắn nhìn Phạm Vô Kiếp, cắn răng nói: “Lạc Ly, ta chắc chắn đánh bại ngươi, chắc chắn!”

Vô số tu sĩ quan sát cùng vỗ tay. Trận đại chiến này khiến cho người khác nhiệt huyết sôi trào. Mọi người cùng ủng hộ bọn họ!

Một hồi đại chiến, chấm dứt tại lúc này.

Kim Thánh Chân nhất xuất hiện, nhìn mọi người, chậm rãi nói:

“Hôm nay, vô số đệ tử hậu bối của Hỗn Nguyên tông triển lãm sức mạnh của bọn họ!

Các ngươi là tương lai của Hỗn Nguyên tông chúng ta, các ngươi là trụ cột của Hỗn Nguyên tông chúng ta!

Có các ngươi, Hỗn Nguyên tông ta tuyệt đối sẽ không diệt vong.

Các vị đồng môn, mặc dù có rất nhiều bão táp ập tới Hỗn Nguyên ta, thế nhưng Hỗn Nguyên vĩnh viễn không khuất phục. Bởi vì nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta có đồng môn, chúng ta có huynh đệ!

Bọn họ muốn phá hủy gia viên của chúng ta, bọn họ muốn cướp đi tất cả mọi thứ của chúng ta, bọn họ muốn chúng ta diệt vong, chúng ta sẽ không khuất phục. Bởi vì nơi này là nhà của chúng ta. Đến một người giết một người, đến hai người giết cả hai. Không tha một ai!”

---------------