Đại Đạo Độc Hành

Chương 663-1: Nguyên năng triều tịch tâm ma kiếp! (1)

Lạc Ly bị triều tịch thổi cuốn, sóng lớn quét qua người hắn, từng đợt từng đợt. Lạc Ly đột nhiên phát hiện thân hình của mình được triều tịch rột rửa. Hơn nữa khi triều tịch đánh sâu vào cơ thể của mình thì có từng sợi máu bị triều tịch cuốn đi.

Nháy mắt, Lạc Ly biết, đây không phải thân thể huyết nhục của mình mà là hồn phách nguyên thần. Không ngờ nguyên năng triều tịch lại có sức mạnh phá hồn. Cứ tiếp tục như vậy thì nguyên thần hồn phách của mình sẽ sụp đổ, chắc chắn phải chết.

Thế nhưng lúc này, dưới sóng thần triều tịch, các pháp vô hiệu, các thần thông vô công, tất cả mọi thứ đều vô dụng. Chỉ có sóng thần không ngừng trùng kích rột rửa!

Cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn chỉ có chết chứ không có cửa sống!

Ngay khi Lạc Ly khẩn trương thì đột nhiên đằng xa xuất hiện một đạo hào quang, một điểm sáng xuất hiện. Một tiếng nói truyền tới từ điểm sáng đó:

“Tích cơ vạn thế, một bước lên trời, lấy lực khuynh thiên, nghiền áp chư địch!”

“Thân làm nam nhi, sinh trong thiên địa, có cái nên làm, có cái không nên làm!”

“Không cầu trường sinh, không cầu thiên địa, không cầu tổ sư, không cầu thần ma, chỉ cầu chính mình!”

“Bọn ngô là thất phu, không cầu trường sinh, sống trong thiên địa, chỉ tranh một hơi!”

Đây là tiếng nói của sư phụ. Lạc Ly lập tức nhìn thấy Hổ Thiện chân quân. Giữa hai người lập tức xuất hiện một sợi ánh sáng. Cùng với sự xuất hiện của sợi sáng đó, một tấm chắn xuất hiện trên người Lạc Ly, sóng thần nguyên năng không còn có thể cuốn trôi huyết nhục của hắn nữa.

Hổ Thiện chân quân mỉm cười với Lạc Ly. Lạc Ly nhìn qua, ở trên người Hổ Thiện chân quân có vô số ánh sáng. Mỗi một ánh sáng đều kết nối với một tu sĩ Hỗn Nguyên tông.

Mọi người kết nối với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thần hồn của nhau phát sinh mối liên hệ kỳ diệu, sinh thành vô tận hào quang, bảo vệ mọi người trong cơn sóng thần nguyên năng.

Lạc Ly cũng niệm theo:


“Tích cơ vạn thế, một bước lên trời, lấy lực khuynh thiên, nghiền áp chư địch!”

“Thân làm nam nhi, sinh trong thiên địa, có cái nên làm, có cái không nên làm!”

“Không cầu trường sinh, không cầu thiên địa, không cầu tổ sư, không cầu thần ma, chỉ cầu chính mình!”

“Bọn ngô là thất phu, không cầu trường sinh, sống trong thiên địa, chỉ tranh một hơi!”

Cùng với việc hắn đọc lớn tiếng, hào quang kết nối ngày càng mạnh. Dần dần Lạc Ly nhìn thấy ba mươi ba người của Thiên Khuynh nhất mạch. Sau đó nhìn theo hào quang nhìn ra ngoài, nhìn thấy được vô số đồng môn của chi nhánh khác. Bất kể là tam đại Phản Hư hay các chân tôn như Thiên Nhai, Vũ Thần, còn cả chưởng môn Thạch Xuyên, còn có đám người Lục Chu, Lục Thanh, Phạm Vô Kiếp, tất cả mọi người đều được hào quang kết nối với nhau, chống lại cơn bão.

Cơn bão này rất mạnh mẽ, tàn sát bừa bãi chừng ba canh giờ. Thế nhưng mọi người có kết nối với nhau, ai nấy đều không bị tổn thương cọng lông sợi tóc nào cả, vượt qua trận hạo kiếp này.

Có người bắt đầu coi nhẹ, cho rằng hạo kiếp này chả là cái gì cả. Cùng với sự xuất hiện của suy nghĩ này, sóng thần nguyên năng dần dần yếu bớt.

Đột nhiên tiếng nói của Kim Thánh chân nhất vang lên: “Mọi người cẩn thận, tâm ma xâm nhập đáng sợ nhất trong sóng thần nguyên năng tới rồi!”

Cùng tiếng nói đó, trái tim Lạc Ly như nghe thấy có người đang nói nhỏ, tiếng nói này vô cùng quen thuộc. Cùng tiếng nói đó, Lạc Ly phát hiện thế giới trước mắt bắt đầu thay đổi, không còn hình dáng như ban đầu nữa mà trở nên vô cùng hỗn loạn, trở nên mộng huyễn hư vô.

Tiếng nói đó tiếp tục nói chuyện, dần dần Lạc Ly nghe rõ, tiếng nói đó không phải là của ai khác mà là tiếng nói của chính mình.

“Ta muốn sóng sốt, ta muốn sống sót vĩnh viễn. Ta là Lạc Ly, Lạc Ly độc nhất thiên hạ!”

“Thất Trúc sư huynh quá mạnh mẽ, hắn luyện hóa Tiên Thiên linh bảo tấn thăng Kim Đan. Ngày nào còn có hắn thì ta vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Trận đại bỉ Hỗn Nguyên tông lần này ta thua chắc rồi!”


“Chỉ cần ta thả tay ra thì Thất Trúc sư huynh nhất định phải chết. Từ nay về sau tất cả mọi thứ đều sẽ là của ta, ta sẽ trở thành đệ nhất nhân trong đại bỉ Hỗn Nguyên tông, không, là đệ nhất nhân ở Sở Nam địa vực!”

Cùng những lời nói xằng bậy đó, Lạc Ly phát hiện mình đứng trên một vách núi đen, Thất Trúc sư huynh ngã khỏi núi, mình đang cầm tay giữ tay hắn. Chỉ cần mình thả tay ra thì Thất Trúc sư huynh sẽ ngã xuống vách núi đen, bị sóng thần nguyên năng xé thành cặn bã.

Chỉ cần thả tay thì mình sẽ đệ nhất ở đại bỉ Hỗn Nguyên tông. Thanh âm đó không ngừng dụ dỗ Lạc Ly, còn Lạc Ly cũng hoàn toàn tin tưởng. Hắn ở cạnh vách núi đen, chỉ cần thả tay thì có thể vứt Thất Trúc sư huynh xuống núi đen.

Thế nhưng Lạc Ly lạnh lùng cười. Hắn bắt đầu dùng sức lôi kéo Thất Trúc sư huynh. Một đại bỉ nho nhỏ thôi mà muốn mình từ bỏ bằng hữu, làm sao có thể!

Tức thời thanh âm đó biến mất, hóa thành thứ khác, dẫn dắt hết toàn bộ những ý niệm âm u trong đáy lòng Lạc Ly ra bên ngoài. Ảo cảnh thay đổi, mình chỉ cần thả tay nhẹ một cái thì có thể hoàn thành ý niệm này.

Thế nhưng Lạc Ly căn bản không làm. Đột nhiên thanh âm lại thay đổi!

“Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp!”

Phạm Vô Kiếp xuất hiện trước mặt Lạc Ly. Khuôn mặt của hắn già cả, âm lãnh nhìn Lạc Ly, hận không thể xé Lạc Ly thành cặn bã. Sự hận thù trong ánh mắt cháy hừng hực như liệt hỏa.

“Giết hắn, giết chết hắn. Người này luôn làm địch với ta. Hơn nữa hắn ngày càng mạnh hơn, có Đạo Chủ huyết mạch, tương lai không thể hạn lượng, rất đáng ghét. Giết hắn hôm nay, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

Sau đó ảo cảnh thay đổi, lại là vách núi đen đó, Lạc Ly kéo lấy Phạm Vô Kiếp. Lạc Ly chỉ cần thả nhẹ một cái thì Phạm Vô Kiếp chắc chắn phải chết.

Thế nhưng Lạc Ly lại nhắm mắt lại, chậm rãi kéo Phạm Vô Kiếp lên khỏi vách núi đen, sau đó hắn nói:

“Đừng nhìn ta, ta là Lạc Ly, ta muốn sống sót, ta muốn sống sót vĩnh viễn, là Lạc Ly độc nhất thiên hạ!”

“Phạm Vô Kiếp, cho dù tương lai hắn có mạnh cách mấy, cho dù hắn có trở thành Đạo Chủ thực sự thì hiện tại ta cũng không đẩy hắn khỏi vách núi, bởi vì hắn là đồng môn của ta. Cho dù chúng ta cừu thị lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau thì cũng là việc cá nhân, ít nhất hắn là đồng môn của ta! Cho dù ta có ghét hắn, chán hắn thì ta cũng không bỏ đá xuống giếng!”

“Ta muốn đường đường chính chính đánh bại hắn, đánh hắn chảy nước mắt, đánh hắn tâm phục khẩu phục, như vậy mới đã nghiền, thực sự thống khoái. Hành vi tiểu nhân, hạ lưu không biết xấu hổ như bỏ đá xuống giếng, hừ hừ, đừng nhìn ta, ta chính là Lạc Ly, Lạc Ly độc nhất thiên hạ!”

Cùng ý niệm này, một tiếng nổ vang vang lên, tất cả hư ảo đều biến mất, Lạc Ly lại xuất hiện trở lại trong sóng thần nguyên năng.

Hổ Thiện chân nhân ở phía xa mỉm cười với Lạc Ly, Lạc Ly quay đầu hành lễ. Bọn họ đều chống đỡ qua được hạo kiếp sóng thần nguyên năng đáng sợ lần này!

---------------