Đại Đạo Độc Hành

Chương 571-2: Nháy mắt sinh tử hóa minh thần! (2)

Lạc Ly cười. Chờ lát nữa phi chu bay tới gần Thai Châu Đảo, mở cửa khoang thuyền tiếp nguyên liệu, tam đại phân thân biến hóa thành ba Kim Đan chân nhân sẽ lớn lối ra ngoài, rời khỏi phi chu.

Mặc dù bọn họ không thể rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh người Lạc Ly, thế nhưng như vậy cũng đủ rồi. Sau khi đi tới một chỗ vắng vẻ thì bọn họ sẽ hóa quang biến mất, quay trở về Chúng Sinh Lâm của Lạc Ly.

Lạc Ly quay về nơi ở của mình. Hắn không luyện chế Kim Đan của Thân Đồ chân nhân thành Hư Linh Kim Đan chân nhân. Chỉ cần biến đổi thành Hư Linh Kim Đan chân nhân vậy thì sẽ mất hết toàn bộ trí nhớ khi xưa, Lạc Ly không muốn như thế.

Vì Thân Đồ chân nhân biết chuyện kết minh giữa Bát Thần Quán với Thần Uy tông cho nên lựa chọn tốt nhất là đưa trở lại tông môn, để cao thủ trong tông môn kiểm tra, đây tuyệt đối là một món đại công. Dù sao Hư Linh Kim Đan chân nhân của mình cũng không ít, không thiếu gã này!

Sau đó Lạc Ly kiểm kê pháp bảo trữ vật của bọn họ. Mặc dù thân thể của Ngũ Dạ cùng Ngọc Uyển vỡ nát, thế nhưng pháp bảo thì không hư hao.

Trong đó linh thạch có bảy trăm vạn, còn đan dược, tài liệu, Càn Khôn Đạo Quyển cùng một vài pháp bảo pháp bào khác có giá trị khoảng năm trăm vạn. Đã đi Trọng Huyền tông rồi thì chẳng có ai là người nghèo cả. Ba người này rất giàu có!

Tim một hồi, Lạc Ly sửng sốt, sau đó mỉm cười. Hắn phát hiện Cửu Hàn Thiền Băng Ngọc mà mình đã lấy ra trao đổi. Vật về với chủ. Mới trước lấy ra ngoài đổi, lúc này lại quay trở về!

Lạc Ly nói: “Cám ơn ba vị đạo hữu rồi!”

Kiểm tra xong, sửa sang thu hoạch lại, chờ đến Trọng Huyền tông xã hàng. Hiện tại Lạc Ly muốn bắt đầu tu luyện!

Bất ngờ, Tiểu Hôi xuất hiện, dùng sức hít mũi, đi vào đống chiến lợi phẩm của Lạc Ly, bắt đầu lục lọi, sau đó moi ra một cái bồ đoàn không hề bắt mắt.

Bồ đoàn này rất bình thường, Lạc Ly căn bản không để ý tới. Thế nhưng thấy Tiểu Hôi tìm ra cái này, hắn sửng sốt, cầm bồ đoàn lên xé rách, chỉ thấy bên trong có một tàn hài nhỏ xíu.


Lạc Ly cầm vào tay, lập tức cả kinh. Thứ này tuyệt đối là thần chi tàn khu, thần lực trong đó mạnh hơn ít nhất gấp mười lần so với khô thủ mà mình đã đổi trước đó.

Thần uy như biển, thần uy như núi!

Lạc Ly lập tức tiến vào Thái Sơ động thiên để tránh thần lực tiết ra bên ngoài. Lúc này hắn đã đoán ra được chân tướng. Xem ra đối phương lợi dụng khả năng chế tạo thần chi khu của bộ xác thần này, lấy giả làm thiệt, lừa tiền gạt của!

Kết quả mình đổi được thần khu giả, bọn họ được voi đòi tiên, muốn ăn cướp của mình. Đúng là lòng tham không đáy!

Tiểu Hôi nhìn thấy bộ xác thần này, kêu to oai oái, rất là muốn ăn!

Lạc Ly nhìn qua, vứt cho Tiểu Hôi, nói: “Ngươi phát hiện, ngươi ăn đi!”

Tiểu Hôi cắn bộ xác thần này, nhảy mạnh lên, nhảy vào trong Chúng Sinh Lâm. Một tiếng nổ vang lên, thần thụ thứ tư chậm rãi mọc lên trong Chúng Sinh Lâm, trưởng thành khỏe mạnh, không thua kém gì ba cây thần thụ còn lại.

Tiểu Bạch, Tiểu Thạch, Tiểu Hồng đều xuất hiện, nhìn Tiểu Hôi tiến hóa!

Đột nhiên Tiểu Thạch mở miệng nói: “Minh Thần!”

Lạc Ly sửng sốt, sau đó chợt hiểu. Tiểu Hôi này không phải là Thử Thần, hoặc nói trước đó thần lực không đủ nên hóa thành Thử Thần. Lúc này ăn nguyên khối xác thần, khôi phục lực lượng ban đầu, lộ ra bộ mặt thật, cũng chính là Minh Thần!

Minh Thần, nắm giữ Minh Giới. Minh Giới ẩn dưới đại địa, Thử Thần cũng sinh hoạt dưới lòng đất. Hai bọn họ đồng căn đồng nguyên, cùng là Thần hệ, cho nên mới bị hiểu lầm như thế.


Lạc Ly thở ra một tiếng, lần mạo hiểm này của mình hoàn toàn đáng giá!

Phi chu tiếp tục bay tới, Lạc Ly đi lên boong thuyền xem xét phong cảnh. Lúc này phi chu đã chính thức tiến vào Trung Nguyên địa vực.

Hôm nay, Sơn Nhạc chân nhân cũng lên boong thuyền dõi nhìn nơi xa, thấy rãnh rỗi nên nói chuyện phiếm với Lạc Ly. Lạc Ly cảm thấy hắn rất để ý tới mình, giống như đang tra xét gì đó.

Thế nhưng Lạc Ly không quan tâm, trò chuyện với hắn, trở thành bạn tốt với nhau.

Sơn Nhạc chân nhân kiến thức rộng rãi, qua miệng hắn, Lạc Ly biết được không ít quá khứ truyền thuyết ở Tu Tiên Giới.

Trung Thiên Chủ Thế Giới lấy núi Côn Luân làm trung tâm, chín châu Trung Nguyên trải rộng bốn phía Côn Luân, cũng là Trung Nguyên địa vực. Bên ngoài Trung Nguyên địa vực là bát đại địa vực: Liêu Đông, Sở Nam, Quan Tây, Thương Bắc, Tuy Viễn, Miêu Tương, Cao Tạng, Thanh Túc! Mà ngoại trừ chín đại vực do Trung Nguyên địa vực cầm đầu ra thì còn có tứ đại hải vực Đông Tây Nam Bắc nối liền chín địa vực.

Lý do Trung Nguyên địa vực được cho là trung tâm của Trung Thiên Chủ Thế Giới chủ yếu là vì núi Côn Luân.

Núi Côn Luân, núi cao chín nhánh, một nhánh là một mảnh thiên địa, một nhánh là một thế giới, là ngọn núi cao nhất Trung Thiên Chủ Thế Giới, là trung tâm của thế giới, quê hương của nhân tộc, cái nôi của tu sĩ.

Kỳ thực vào thởi đại Thái Cổ Hỗn Độn, thời đại Viễn Cổ Thần Ma, thời đại Thượng Cổ Thần Uy, núi Côn Luân chỉ là một ngọn núi trong hàng vạn ngọn núi. Có rất nhiều ngọn núi cao hơn Côn Luân như Hội Kê, Lang Gia, Kiệt Thạch, Đông Quan, Cửu Âm, A ĐẶc Lạp Tư, Khất Lực Mã Trát La, Ai ĐẶc Nạp, vân vân…

Những danh sơn đại xuyên này, vào thời đại Thượng Cổ đã bị các chủng tộc mạnh mẽ trong thiên hạ vạn tộc chiếm giữ.

Khi đó nhân tộc vô cùng nhỏ yếu, chịu đựng khuất nhục, khổ không thể tả, là thức ăn cùng nô lệ cho những dị tộc khác, từ từ tuyệt tích trên mặt đất. Chỉ có trên núi Côn Luân là còn có một ít nhân tộc sống sót.

Được cây Thế Giới trên núi Côn Luân che chở, nhân tộc thuận lợi sống sót ở nơi này. Sau này được Tiên Tần đế quốc ở Tiên Giới cách không truyền pháp, nhân tộc bắt đầu trở nên cường đại, tiên nhân sinh ra từ tu sĩ, xây dựng tiên lộ, Chân Tiên buông xuống, nhân tộc rầm rộ, mở mang bờ cõi.

Qua vô số trận chiến đấu, nhân tộc ngày càng mạnh mẽ. Bắt đầu từ núi Côn Luân trở đi, Cửu Châu địa vực được sinh ra, biến thành thế giới của nhân tộc. Mọi người có thể thuận lợi sinh sản sống sót ở nơi này. Sau đó Trung Nguyên địa vực xuất hiện. Tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.

Từng đám dị tộc bị đánh bại, từng liên minh dị tộc bị hủy diệt. Ngọn núi mà những dị tộc đó chiếm cứ cũng sụp đổ từng cái một, bị nhân tộc san bằng cùng hủy diệt, vận chuyển vô số sơn tinh địa mạch quay trở lại Côn Luân, Côn Luân cao lớn từng chút một, hấp thu tám ngọn núi thần trong thiên hạ, cuối cùng hóa sinh thành chín nhánh Côn Luân.

Rất nhiều chuyện ở thời đại nhân tộc quyết chí tự cường đã trở thành thần thoại, trở thành truyền thuyết, sau đó biến mất trong sông dài lịch sử. Thế nhưng có thể xác định rằng quá trình đó tuyệt đối rất khó khăn, kinh tâm động phách. Bởi vì ban đầu Trung Nguyên địa vực của nhân tộc có mười sáu châu mà hiện tại chỉ còn lại chín châu, bảy châu khác đều đã trầm mình, bị dị tộc hủy diệt. Qua đó có thể thấy trận chiến năm xưa khó khăn đến cỡ nào.