Đại Đạo Độc Hành

Chương 570-1: Ngươi lừa ta gạt đào gia hỏa! (1)

Ngọc Uyển chân nhân lập tức thi pháp: “Ngũ đấu sở chủ: Đông đấu chủ toán, nam đấu thượng sinh, tây đấu kí danh, bắc đấu lạc tử; Trung đấu đại khôi…”

Thi pháp xong, nàng nhíu mày nói: “Là bị Lăng Biệt Tuyết mua. Người này khí huyết tràn trề, thần thồn trùng thiên, thế nhưng ta có nhìn như thế nào thì cũng chỉ thấy hắn là Trúc Cơ đại viên mãn! Trên mặt đeo mặt nạ của Lan Nhược Tự, không biết sử dụng pháp thuật gì che đậy tu vi”.

Thần Đồ chân nhân chớp động ánh mắt nói: “Là hắn! Một tên tán tu, ngay cả việc che đậy huyết khí cũng không biết. Thế nhưng hắn có thể lấy ra Thiên giai linh vật. Đã có thể lấy ra một cái thì khẳng định có cái thứ hai, cái thứ ba…”

Nói tới đây, hai người còn lại đã biết ý của đại ca, bọn họ gật đầu, nói: “Đúng vậy, thịt hắn thôi. Người có đức mới giữ được bảo, của trời cho mà không lấy ắt gặp xui!”

Có được Tiểu Hôi, hành trình tới Trọng Huyền tông lần này coi như thu hoạch không tệ.

Ba ngày sau, lại có giao lưu đạo pháp, Lạc Ly lại tham gia. Lần trước mọi người cần đổi đều đổi xong cả rồi, lần này chỉ đơn thuần là giao lưu đạo pháp.

Mọi người nói ra vấn đề tu luyện của mình, những Nguyên Anh đó giải đáp. Trong đó cũng có một ít Nguyên Anh chân nhân có vấn đề, cũng nói ra, xem xem người đồng hành có ai biết được đáp án hay không.

Không khí trong đại hội rất hòa hợp. Lạc Ly cẩn thận lắng nghe, mặc dù chỉ nghe được câu hỏi thế nhưng trong lòng cũng hiểu rõ những vấn đề sẽ gặp phải khi mình tiến vào cảnh giới Kim Đan.

Ở bên cạnh Lạc Ly là một nữ tu sĩ, cũng là Kim Đan chân nhân, không nhìn ra dấu vết trang điểm, chỉ mặc đồ dùng hằng ngày, khoác áo ngoài vải dày dài tới gối, bên trong mặc áo dài tay, không để lộ da thịt. Khuôn mặt cũng chỉ bôi một lớp phấn nhạt. Ngồi bên cạnh Lạc Ly, mắt cụp mày rĩu, ý thái nhàn tình, nhìn vào sẽ đoán đây là con gái nhà lành. Thế nhưng trong con mắt sáng tuyết ấy lại phong tình vạn chủng, có thể nói là yêu tinh mê hoặc lòng người.

Bên còn lại của Lạc Ly là một đại hán vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, nét mặt chính khí, thế nhưng thoạt nhìn thì tính tình rất táo bạo!

Hắn đưa ra một vấn đề, hỏi về phương pháp luyện thần dưỡng linh. Vấn đề này rất hiếm gặp, chỉ có hai Nguyên Anh chân quân cùng một nữ tu ở gần đó có thể trả lời, thế nhưng Nguyên Anh chân quân ra giá rất cao, cuối cùng đại hán chọn cô gái trẻ tuổi.

Được cô gái trẻ tuổi trả lời, đại hán cao hứng không thôi, không khỏi nói: “Thì ra là như thế, thì ra là như thế, thật sự cám ơn đạo hữu!”

Hắn rất cao hứng nên làm ngã chén trà của lão giả ở đằng trước, nước trà hất trúng chân Lạc Ly.


Đại hán vội vàng xin lỗi, đồng thời cũng đi qua bắt chuyện, nói chuyện với lão giả cùng Lạc Ly. Bọn họ nói chuyện với nhau, cô gái trẻ tuổi cũng gia nhập vào.

Lạc Ly nói chuyện phiếm với ba người họ rất vui vẻ, rất thoải mái. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói ra một ít bí văn trời nam đất bắc, Lạc Ly nghe thấy thích thú nên bốn người kết thành bằng hữu.

Đại hán tên là Ngũ Dạ, lão giả tên là Thân Đồ, nữ tử tên là Ngọc Uyển. Ba người này đều tới Trọng Huyền tông mua pháp bảo.

Trong đó Thân Đồ đã đi qua đó nhiều lần, quen đường quen cái, có thể liên hệ rất nhiều người bán pháp bảo giá rẻ. Ngọc Uyển lập tức nài nỉ Thân Đồ dẫn đường. Ngũ Dạ có chút ý tứ với Ngọc Uyển cũng vội vã đòi đi theo. Lạc Ly ở một bên nhìn, bàn một hồi, cuối cùng bốn người quyết định sau khi xuống phi thuyền sẽ do Thân Đồ dẫn đường, cùng đi mua pháp bảo.

Giao lưu đạo pháp kết thúc, Lạc Ly trở lại nơi ở, đột nhiên Cổ Hủ cùng Điền Phong xuất hiện, nói rằng: “Chúa công, ba người kia có vấn đề!”

Lạc Ly sửng sốt nói: “Vấn đề gì.”

Cổ Hủ nói: “Mặc dù cả ba bọn họ nói mới gặp nhau lần đầu, lời nói cũng chẳng có sơ hở, thế nhưng khí tức giữa Ngũ Dạ cùng Ngọc Uyển lại hài hòa với nhau, giống như cùng luyện một pháp môn, thậm chí là pháp thuật hợp kích. Hai người bọn họ tuyệt đối quen biết nhau. Ta ngoài nghi đây là một cạm bẫy!”

Lạc Ly nói: “Không thể nào, ba người này rất hợp tính ta, sẽ không như thế đâu!”

Điền Phong nói: “Tiểu tư, tin hay không thì tùy ngươi, đừng để tới lúc bị người ta âm chết thì hối hận đã muộn!”

Lạc Ly lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa tin, thế nhưng ta sẽ thử một lần!”

Khoang hạng nhất mô phỏng cảnh sắc điền viên nên cũng có linh điệp mật phong, Lạc Ly thả Điệp Sát Tham vào đó hóa thành một thải điệp bình thường, âm thầm giám thị cả ba.

Ba người đó sau khi quen biết Lạc Ly thì ai về nhà nấy, không gặp mặt nhau nữa, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều giống như mới quen biết, Linh Điệp Tham không hề phát hiện ra vấn đề.


Cách này không được, Lạc Ly còn có cách khác. Hai ngày sau, hắn mời ba người gặp mặt.

Lạc Ly cố ý chọn tửu lâu lớn nhất trong phi chu, lỡ như ba người này thực sự không có ý tốt thì bọn họ cũng không dám ra tay ở đó.

Đi vào tửu điếm, Thân Đồ nói: “Biệt Tuyết hiền đệ, ngươi phí tiền như thế để làm gì, thật là phí mà!”

Ngũ Dạ nói: “Phải, phải, lần sau mọi người hãy tới chỗ của ta. Ta có mấy bình rượu ngon, thêm chút đồ nhắm thì ngon lành cành đào rồi, rất kinh tế. Dù sao chỉ cần vui vẻ là được!”

Lạc Ly gật đầu nói: “Phải, phải, lần này ta mời, lần sau đi chỗ ngươi!”

Đi tới chỗ của ngươi, các ngươi ba người, ta một người, chết cũng không biết chết như thế nào!

Vào tửu lâu rồi xuống, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện. Lạc Ly bắt đầu chọc ghẹo Ngọc Uyển, nói hai ba câu dâm tục, nói đến Ngọc Uyển đỏ mặt như máu, thỉnh thoảng giận dữ!

Ngũ Dạ ở bên cạnh cũng mỉm cười, thỉnh thoảng nâng chén uống rượu. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại lộ vẻ phẫn nộ. Ngọc Uyển chính là vợ của hắn, bị Lạc Ly đùa bỡn như thế nên trong lòng giận dữ.

Lạc Ly cố ý đùa bỡn Ngọc Uyển. Hắn biết Ngũ Dạ có cảm giác đặc biệt với Ngọc Uyển cho nên làm như thế để Ngũ Dạ suy nghĩ miên man, như vậy dễ nghe trộm tiếng lòng của hắn.

Cảm thấy tới lúc, Lạc Ly nói: “Đúng rồi, ta có một món quà nhỏ, vốn dĩ vừa vào cửa đã muốn tặng cho các ngươi thế nhưng hồi nãy uống rượu vui vẻ như thế nên quên, lúc này mới nhớ, thật ngại!”

Nói xong, Lạc Ly lấy ra ba viên U Hồn Châu cảnh giới Quỷ Vương, mỗi người một viên.

Nhìn thấy U Hồn Châu, thần sắc của ba người lập tức sáng hẳn, lần lượt tiếp nhận, Thân Đồ nói: “Cám ơn Biệt Tuyết lão đệ!”

“Cám ơn Biệt Tuyết đạo hữu!”

Lạc Ly mỉm cười, cám ơn là tốt rồi. Thu đồ của ta, chỉ cần không phải cám ơn từ tận đáy lòng thì ta lập tức biết ngay suy nghĩ trong lòng các ngươi, thử xem xem các ngươi rốt cuộc là hạng người gì.

Ba người không ai biết ơn Lạc Ly!

Ngọc Uyển xinh đẹp như hoa như ngọc nghĩ thầm: “Một con dê béo tốt, giết hắn chắc hẳn có được không ít thứ tốt. Thế nhưng hình như hắn có chút ý tứ với ta, không biết nếu như ta vứt tên mãng hán lão ngũ, song túc song phi với hắn thì có phải càng được nhiều lợi ích hơn không nhỉ!”