Đại Đạo Độc Hành

Chương 1236-1: Không oán không hối! Đồng bi hóa điệp! (1)

“Chàng đã khuyên ta rất nhiều lần, cha ta cũng thế. Nhưng ta không để ý, ta để ý là vị trí Chưởng môn Linh Điệp tông, ta muốn đem Linh Điệp tông phát dương quang đại, muốn khiến uy danh Linh Điệp tông truyền bá xa, truyền thừa vạn năm!

Đây là tâm nguyện lớn nhất đời ta, ý nghĩa tồn tại của đời ta!

Cái gọi là tu luyện, ta chưa từng để ý, ta luôn cho rằng ta có thể dễ dàng tấn thăng Nguyên Anh, có thể tiếp tục sống!

Kết quả ông trời ra một cái trò đùa cho ta, việc đời vô thường!

Hiện tại ta vì cái này trả giá đắt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tất cả đều đáng giá, cầu nhân được nhân!

Cho nên, Lạc Ly, phu quân của ta, chàng không nên bi thương vì ta. Cái này đều là ta tự mình chọn!

Mặc dù, ta so với chàng, ta chỉ là một Kim Đan Chân nhân nho nhỏ của Linh Điệp tông, không như chàng Nguyên Anh, Hóa Thần, hiện tại tấn thăng Phản Hư!

Nhưng, ta có lòng tin của mình, cuộc đời ta, ta chính là Phương Ánh Tuyết thiên hạ có một không hai, cả đời ta, hoàn toàn có ý nghĩa của mình!

Không sống uổng phí!

Không phụ kiếp này!

Không phụ!

Không phụ!

Chàng nhất định đang thầm oán ta, vì sao không ăn Bất Tử quả, ăn quả đó, có thể khiến ta sống lâu thêm ngàn năm, chờ chàng quay về!

Ta tin tưởng chàng nhất định có cách khiến ta sống tiếp tục, ngàn năm lại ngàn năm!

Đây có thể cũng là nguyên nhân ta những năm qua không vội tấn thăng Nguyên Anh đi, bởi vì có chàng, ta hoàn toàn không có lo lắng nghi ngại!

Nhưng, lúc ta cuối cùng thật sự không có biện pháp, ta muốn ăn Bất Tử quả kia, thu được thọ mệnh, đợi đến lúc chàng quay về!

Trong vô ý, ta nhìn một cái gương bạc một cái, ta nhìn thấy hình dạng của mình!

Bảy lần tấn thăng Nguyên Anh thất bại, ba lượt tấn thăng Nguyên Anh thất bại chịu tổn hại, vô số đan dược phụ trợ nuốt ăn, thế mà khiến ta trở nên vô cùng già cả!

Tóc bạc da mồi, đầu đầy tóc bạc, lão ẩu ngàn tuổi, đây là ta sao? Đây là ta sao?

Trong bất tri bất giác, ta thế mà biến thành hình dạng này!

Ta không dám nhìn nữa, đây chẳng lẽ chính là ta năm ấy - mỹ nữ số một của Linh Điệp ngũ đảo?

Dung nhan mà ta tự tin nhất kia, thanh xuân rực lửa kia của ta, ngay trong bất tri bất giác tiêu tán!


Ta không thể tin được, ta đánh nát toàn bộ kính Linh Điệp tông!

Nhưng ta chính là như thế, đã già cả như thế, đây là thiên đạo pháp tắc, không thể kháng cự!

Ta tìm rất nhiều người, nhưng đều không có cách nào, ta mua mặt nạ da người, khôi phục hình dạng ban đầu, nhưng dưới lớp da vẽ, ta vẫn là lão ẩu già nua!

Ta già đi như thế, ta dù ăn quả kia, bất tử ngàn năm, nhưng Lạc Ly chàng nhìn thấy, chàng sẽ còn thích ta sao?

Ta không phải Phương Ánh Tuyết trẻ tuổi kia, không gì sánh được kia nữa!

Ta không muốn, ta cũng không muốn chàng nhìn thấy ta hình dạng này!

Thà rằng chết, cũng không muốn!

Ta ở trong lòng chàng, phải vĩnh viễn là ta trẻ tuổi, tư thế oai hùng kia, không thể là ta hình dạng này!

Thà rằng đi chết, cũng cần thiết!

Bình tâm tĩnh khí, cẩn thận nghĩ lại, kí ức nhiều năm trước dần dần nổi lên trong lòng!

Thật ra ta lần đầu tiên nhìn đến chàng, ở trên bán đấu giá hội của Thiên Chu tông, mặc dù chàng mang áo choàng, che mặt, nhưng ta liếc một cái đã nhìn ra khí tức linh điệp trên người chàng.

Khi đó khí tức trên người chàng thật kì dị, giống như một đóa hoa nở rộ, mà ta chính là một con bướm bị đóa hoa này hấp dẫn, bị chàng hấp dẫn, chỉ muốn cùng một chỗ với chàng!

Thiêu thân lao vào lửa, kìm lòng không được, bất tri bất giác trong lòng có chàng!

Về sau biết chàng tu luyện Điệp Long Biến, ta biết nguyên nhân, Điệp Long Biến trong điệp mang rồng, đối với toàn bộ nữ tu Linh Điệp tông, đều sẽ có một loại hấp dẫn trời sinh.

Thì ra như thế, cho nên ta ra sức né tránh chàng!

Nhưng về sau, ở nơi đó của Lạc Hân!

Ta nhìn thấy vẻ mặt bi thương kia của chàng, rống to tức giận kia, tất cả về chàng, khiến ta vô cùng đau lòng, nếu thế giới này có một người có thể như thế vì ta, cái gì cũng đáng giá!

Đoạn Vãng Sinh chú kia, vẻ mặt trang nghiêm của chàng khi đó, đời này nếu có nam nhân có thể vì ta đốt tiền, vì ta niệm chú, vì lòng ta đau, cũng không sống uổng một lần!

Khi đó ta triệt để thích chàng!

Nhưng khi đó, tông môn cần ta, ta còn có nhiệm vụ, ta còn có sứ mệnh, nói đến cùng, ta chính là đại tiểu thư của Linh Điệp tông, mỹ nữ số một Linh Điệp ngũ đảo, cho nên ta cuối cùng rời khỏi, không biểu đạt giống chàng, chỉ có thể giấu ở trong lòng!

Về sau, chàng một người một kiếm, giết ra Thiên Chu tông, chỉ vì một cái hứa hẹn, có tình có nghĩa, có yêu có hận!

Nghe phụ thân hứa hẹn, đem ta gả cho chàng, ta vạn phần vui sướng, vô cùng cao hứng, rất cao hứng!


Đáng tiếc, ta vẫn chậm một bước, Nhược Đồng tiên tử trước ta một bước đã mang chàng đi rồi. Lúc ta đi tìm chàng, chàng đã rời khỏi!

Nhiều năm sau, lại một lần nữa nhìn thấy chàng, ta biết, nếu ta còn không hành động, giữa chúng ta sẽ chỉ càng lúc càng xa!

Ta vĩnh viễn đuổi không kịp bước chân của chàng, vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không nhìn thấy chàng!

Ta không muốn!

Cho nên ta lấy tông môn làm cái cớ, làm phòng ngoài của chàng!

Thật ra đây là hai sự kiện thành công nhất trong đời ta!

Rốt cuộc ta có thể làm bạn bên người chàng!

Một sự kiện khác. Chính là chấn hưng Linh Điệp tông. Vì thế ta trả giá tất cả!

Dần dần, thẳng đến hôm nay, ta mới nghĩ thông, ta thật sự muốn là cái gì!

Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn. Ta không gặp được chàng nữa! Chàng đã bế quan tu luyện, trùng kích Phản Hư bốn trăm bảy mươi năm!

Không biết bao lâu, chàng mới sẽ quay về, nhưng hiện tại ta đã già không bước nổi!

Ta đã không cách nào trở nên xinh đẹp như vậy. Ta vẫn là nên chết đi, hy vọng ở trong lòng chàng, lưu lại một Phương Ánh Tuyết mĩ lệ, mà không phải Phương Ánh Tuyết tóc bạc da mồi, lão thái long chung này!

Mặc kệ nói như thế nào, ta kiếp này đã gặp được chàng!

Không sống uổng!

Kiếp này không hối hận!

Không hối!

Không hối!”

Nét chữ đâm xuyên giấy phù, ngân câu thiết họa, có thể thấy lòng tin của Phương Ánh Tuyết lúc viết!

Lạc Ly rất lâu không nhúc nhích, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống!

“Ta đi rồi, Phương Ánh Tuyết ta đến thế gian này một lần, đời người không phụ, đời người không hối, cái gì cũng đáng giá!

Lạc Ly, phu quân của ta, ta yêu, đừng khóc, không cần bi thương, đời người chỉ là các lần luân hồi, có lẽ tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau, cho dù không gặp, cuộc đời này ta gặp được chàng, ta đã thỏa mãn rồi, không sống uổng phí một lần!

Chàng sống thật tốt, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, trở thành tiên nhân, sống vĩnh viễn, không phải chết! Đem phấn khích ta chưa từng hưởng thụ hưởng thụ hết đi!

Tốt rồi, đến lượt ta, xin chàng đốt tiền cho ta, niệm tụng cho ta bài Vãng Sinh Chú kia, từng màn năm ấy, ta đều ghi trong lòng, ta vô cùng hâm mộ Lạc Hân.

Hôm nay hẳn là tới lượt ta rồi!

Vì một mình ta, niệm tụng trăm lần!

Người ta yêu, phu quân của ta, tạm biệt!

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến?

Li sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, lệ vũ linh linh chung bất oán.”

---------------