Đại Đạo Độc Hành

Chương 1012-1: Người tốt là có báo tốt! (1)

Sau đó tiếp tục, năm mươi mốt trọng thiên, năm mươi hai trọng thiên, năm mươi ba trọng thiên...

Sau đó lại là lục chuyển, tiến vào sáu mươi trọng thiên!

Lại bảy mươi trọng thiên, tám mươi trọng thiên!

Lạc Ly bế quan ba năm, một hơi, tấn thăng đến tám mươi mốt trọng thiên, đuổi theo sư phụ Hổ Thiện Chân quân!

Một bước lên trời!

Trong lúc này, Lạc Ly cùng sư phụ, lần lượt nghiên cứu phương pháp tu luyện mặt sau của Thiên Khuynh phong Hỗn Nguyên tông!

Hổ Thiện Chân quân dần dần phát hiện, kiến thức tu tiên của Lạc Ly thậm chí còn uyên bác hơn mình!

Bọn họ từ ban đầu, Hổ Thiện Chân quân dạy Lạc Ly, biến thành hai người cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau phân tích, cùng nhau tu luyện!

Ngộ đạo không trước sau, tuy là thầy trò, nhưng trên đại đạo, che chở, cùng nhau đi tới!

Sau ba năm, Lạc Ly bỗng chốc tấn thăng tám mươi mốt trùng thiên

Trong ba năm này, Hổ Thiện Chân quân đem vị trí chưởng môn, chuyển cho Thiên Đô!

Thật ra, không ai phù hợp với vị trí chưởng môn này hơn Thiên Đô, Thiên Đô đã có tám vạn bốn ngàn phân thân, thực có thể dùng không đâu không biết đến, không đâu không có mặt để hình dung.

Mặt khác, bởi vì Thiên Nhai tổ sư tấn thăng Phản Hư, Li Long Chân quân tấn thăng Hóa Thần, có tiền lệ này, người vốn có thể kế thừa vị trí chưởng môn tĩnh hiên Chân quân, đối với vị trí chưởng môn này, không hề có cảm giác, bọn họ miệt mài tu luyện, một lòng theo đuổi tấn thăng cảnh giới!

Lạc Ly đạt tới Nguyên Anh tám mươi mốt trọng, tới giờ tiềm lực tiêu hao về không, toàn bộ tích lũy đã dùng hết.

Thiên Đô kế thừa vị trí Chưởng môn Hỗn Nguyên tông, còn Hổ Thiện Chân quân bế quan bắt đầu tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới Hóa Thần.

Ba năm khổ luyện, Lạc Ly chấm dứt tu luyện, bắt đầu thả lỏng thân tâm.

Lúc này, Lạc Ly đã dùng hết toàn bộ thiện công, hắn muốn mượn thời gian này, tích lũy thiện công.

Với kinh nghiệm ba trăm vạn thiện công lần trước, Lạc Ly biết mình tích lũy thiện công như thế nào, cho nên hắn cũng không có vội vã, nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay thì đi dạo quanh đây, ngày mai tới đó nghỉ ngơi một lát, rồi chuẩn bị tích lũy thiện công.


Bây giờ, Lạc Ly tới Cầm Hồ, vì nơi này tiếng nước rõ ràng như tiếng minh cầm, hơn nữa, năm đó chính ở đây, hắn đã gặp Mặc Yên Lam!

Lại một lần đến đây, Lạc Ly nghe tiếng nước này, âm điệu quen thuộc, như tiếng minh cầm.

Nhưng hôm nay không biết vì cái gì, tiếng nước này đặc biệt rõ ràng, đặc biệt có giai điệu, Lạc Ly nghe một lát, nhíu mày theo tiếng nước, đi về phía trung tâm hồ.

Tiếng nước đó nhẹ nhàng, Lạc Ly theo cảm giác bước từng bước, hoàn toàn đem thân thể giao cho cảm giác, thiên đạo tự nhiên!

Đi theo cảm giác đi, như thể xuyên qua một màn nước, phía trước Lạc Ly xuất hiện một đình viện!

Đình viện này, Lạc Ly tới Cầm Hồ này vô số lần, nhưng chưa từng nhìn thấy.

Đây chính là vị trí trung tâm của Cầm Hồ, tên là Cầm Lư, chính là nơi năm đó Trung Hưng tổ sư vương Dương Minh đánh đàn, nơi đây lưu lại một chiếc tiêu vĩ cầm. Đàn này đã muốn thông linh, thi thoảng phát ra tiếng đàn, lay động nước hồ cùng trời đất, nhờ vậy Cầm Hồ mới có thể tồn tại như vậy.

Cầm Lư ở trung tâm hồ này, có đại pháp cấm chế bảo vệ, Lạc Ly sau khi luyện hóa Huyền Vũ, tiên nhục tiên cốt dung nhập trong cơ thể, tiên thiên tự nhiên. Thuận mà hợp đạo, thoải mái đột phá cấm chế, đi vào Cầm Lư này!

Bên trong đình viện này có một căn nhà cỏ, có một cô gái đang nhẹ nhàng gẩy đàn trong đó.

Chính nàng là người đánh đàn, vậy nên tiếng đàn uyển chuyển, khiến cho tiếng nước Cầm Hồ trở nên vô cùng đẹp đẽ.

Lạc Ly ở một bên lắng nghe, cô gái kia say mê đàn, vốn không cảm thấy sự tồn tại của Lạc Ly!

Tiếng đàn trong trẻo, thanh âm vui vẻ, Lạc Ly si mê, không kìm được mà hát lên theo tiếng đàn:

“Đối tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên, nhất phiên tẩy thanh thu. Tiệm sương phong thê khẩn, quan hà lãnh lạc, tàn chiếu đương lâu. Thị xử hồng suy thúy giảm, nhiễm nhiễm vật hoa hưu. Duy hữu trường giang thủy, vô ngữ đông lưu....” (Buổi chiều mưa phùn trên sông, một trận rửa sạch cả mùa thu, làm sương gió rét mướt, đưa cái lạnh dưới sông, rọi vào căn nhà này. Phải chăng hồng phai, xanh nhạt, cảnh tươi tốt nghỉ ngơi, chỉ còn nước Trường Giang, lặng lẽ chảy về Đông.)

Thanh âm uyển chuyển động lòng người, trầm bổng du dương, khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Tới câu cuối cùng, tiếng đàn tiếng ca cùng dừng!

Nàng đó ngẩng đầu, nhìn Lạc Ly, ánh mắt như thể đã có tình ý với nhau.

Nàng chính là Mặc Yên Lam!

Lạc Ly nhìn nàng, mỉm cười nói: “Thật là dễ nghe, đàn thêm một bài, ta muốn nghe!”

Mặc Yên Lam khẽ gật gật đầu, cười nhẹ, không nói gì, nàng lại bắt đầu gẩy linh cầm!


Lạc Ly ngồi xuống yên lặng lắng nghe, chỗ cao trào thì hát theo, hai người một đàn, không nói nhiều lắm, chỉ ngồi trong lặng lẽ!

Lâu sau đó, tiếng đàn biến mất!

Lạc Ly nói: “Yên Lam, đã lâu không gặp, nàng giờ ra sao?”

Mặc Yên Lam gật đầu đáp: “Ta vẫn khỏe, đánh đàn, du sơn, nhàn nhã tự tại!”

Lời nói tuy là như thế, nhưng Lạc Ly cảm giác được trong giọng nói của nàng có một tia bất đắc dĩ!

Lạc Ly cười nhẹ nói: “Gần đây có việc không?”

Mặc Yên Lam lắc đầu nói: “Không có gì, ta có thời gian!”

Lạc Ly nói: “Vậy tốt rồi, đi thôi, cùng ta đi, giúp ta làm chút việc thiện?”

Mặc Yên Lam sửng sốt, nói: “Việc thiện?”

Lạc Ly nói: “Phải, việc thiện! Người thiên hạ quản việc thiên hạ!

Thế giới này, thật ra rất không công bằng! Rất nhiều người rất cố gắng, rất hết sức, nhưng họ lại không nhận được thứ mà đáng ra họ nên được nhận!

Đây là không công bằng!

Không công bằng, thì phải can quản!

Cho nên, chỉ cần ta có thời gian, ta sẽ khắp nơi dạo chơi, có thể giúp một người, thì giúp một người, có thể cho người một cơ hội, thì cho người ta một cơ hội! Để cái công bằng này, càng nhiều thêm một chút!”

Mặc Yên Lam nhìn Lạc Ly, lắc đầu nói: “Thiên hạ quá lớn, ngươi quản nổi sao?”

Lạc Ly cười nói: “Không quản hết, nhưng cái ta nhìn thấy, ta phải quản, mặc kệ thiên hạ lớn đến đâu, thế giới của ta, chỉ to bằng phần trước mắt!”

Mặc Yên Lam còn nói thêm: “Tuổi người phàm bất quá chỉ như thế, ngươi có giúp họ, nháy mắt họ cũng liền tiêu tán, việc thiện ấy có ý nghĩa sao?”

Lạc Ly nói: “Sao lại không ý nghĩa, dù biết sớm muộn cũng chết, ta cũng làm, họ cũng cảm nhận được!

Mặc kệ nó, ít nhất ta cũng đã làm!”

Lạc Ly nhìn về phía Mặc Yên Lam, đột nhiên nói: “Yên Lam, nàng thay đổi rồi, trước kia nàng sẽ không nói những lời này!

Ta nhớ rõ năm đó, nàng ở ngoài cửa, bị kẻ khác bắt nạt, còn nói thay cho kẻ bắt nạt nàng!”

Mặc Yên Lam hồi lâu không nói gì, sau đó nói: “Ngươi vẫn như vậy, ta lại thay đổi, có thể do sau khi thành Phản Hư, tâm lạnh dần đi!”

Lạc Ly cười, đứng lên, đưa tay mà nói: “Đi thôi, cùng ta cùng đi làm việc thiện!”

Nhìn Lạc Ly ánh mặt trời tươi cười, nhìn cánh tay đang chờ đón mình, Mặc Yên Lam chậm rãi đứng lên, cũng đưa tay, nắm lấy tay Lạc Ly, sau đó mặt nàng đỏ lên nói: “Được, vẫn là câu nói năm đó, ngươi đi nơi nào, ta theo ngươi tới nơi đó!”

---------------