Nhìn đông nhìn tây.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn người trước mắt.
“Mũ beret.”
“Gì cơ?”
“Tớ đang tìm mũ beret, à không… là người đội mũ.”
“Cậu tìm mũ làm gì? Đau đầu đến mức phải tránh gió sao? Ngày mai tớ mua cho cậu một cái.”
“Không phải, tớ đang tìm người cải trang cơ.”
“Người cải trang?...... Ý cậu là Lương Hảo Thanh ấy à?”
“Đúng vậy, diễn viên điện ảnh chỉ cải trang theo một mô tuýp duy nhất mà thôi ── mũ beret, kính râm, khẩu trang, áo khoác dài. Cậu giúp tớ nhìn xem có người như vậy hay không đi.” Nói xong còn kéo kéo T-shirt của Tiếu Thiên, ý bảo hắn cũng tìm xem.
“Không cần tìm người như vậy.” Không cẩn thận, một cọng gân xanh nổi lên trên trán.
“Vậy hai mình làm như nào mới nhận ra cô ấy đây? A! Tớ biết rồi… ” Bạn trẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Có khi nào cô ấy cầm trong tay một đóa hoa hồng không?” Vừa nói vừa thăm dò xem bốn phía có người nào cầm hoa hay không.
Không cẩn thận, một cọng gân xanh khác lại bung ra, “Không cần tìm! Chỉ cần đi tới bàn đã đặt sẵn là gặp cổ rồi.”
“Bàn đặt sẵn! Cậu đặt bàn hồi nào? Liên lạc với cổ hồi nào? Vậy mà không nói cho tớ, tớ có tranh cô ta với cậu đâu.” Lam Bách nhịn không được trừng mắt. Cái thằng này, dám giấu mình kìa.
Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại, Tiếu Thiên tự nhủ, nó là người ở chung với mình, là bạn học cũ, lại là nhân viên của mình ( tuy rằng năng lực có hạn), mà quan trọng nhất, là món ăn mà mình chầu chực mãi vẫn chưa xơi được, cho nên tạm thời chưa được bóp chết nó. Thở dài, hắn quyết định mở đường cho hươu chạy lần thứ một trăm chín mươi hai: “Hết thảy đều được định trước qua mạng rồi, tính luôn cả vé máy bay, khách sạn, nhà hàng. Đương nhiên trước đó cũng đã thông báo với vị đại tiểu thư bận rộn kia rồi.”
Nhìn qua trông thấy Lam Bách còn định nói gì đó, hắn lại bổ sung một câu: “Không phải tớ, là Lão Cổ hẹn lịch đấy. Cậu quên rằng anh ấy phụ trách phương diện này rồi sao?” Rồi vẫn là nhịn không được: “Chứ bình thường cậu làm gì ở văn phòng thế hả?”
“Làm việc chứ làm gì.” Lam Bách tặng trả cho hắn ánh mắt ‘Đồ ngốc, hỏi thế này mà cũng hỏi’.
Cười khổ một chút, Tiếu Thiên dẫn Lam Bách đến gặp bồi bàn nhà hàng, nói tên mình cho anh ta. Bồi bàn mỉm cười dẫn bọn họ đến bàn ăn đã đặt trước, cũng nói với bọn họ rằng đã có người đang đợi ở đấy.
Yến Tiếu Thiên xuất ra danh thiếp đã chuẩn bị sẵn, hai tay đưa cho người đẹp đang đợi. Người đẹp đứng lên nhận lấy danh thiếp, khẽ cười. “Tôi biết anh là Yến Tiếu Thiên rồi. Ngô Vĩ đã mô tả về anh cho tôi. Anh cũng có thể biết tôi là ai.” Cô mỉm cười ra hiệu hai bên cùng ngồi xuống, nụ cười tự tin nhưng không hề ngạo mạn.
“Ấy, không biết Ngô đại luật sư đã miêu tả tôi như thế nào nhỉ?” Tiếu Thiên hỏi đối phương với một nụ cười gần như là ôn nhu.
“Ha ha ha, anh yên tâm! Tuyệt đối không nói xấu đâu. Ngô Vĩ còn thiếu nước phủng anh lên trời thôi.” Nhìn ra tia hâm mộ từ ánh mắt đối phương khiến Lương Hảo Thanh cảm thấy vô cùng dễ chịu. “Tám chữ: Anh tuấn trẻ tuổi, phong lưu nhân tài.”
“Quá khen! Đây là cộng sự của tôi ── Lam Bách.” Tiếu Thiên thuận tiện giới thiệu người bên cạnh.
Lam Bách im lặng đánh giá người trước mắt. Hiển nhiên là cải trang để giấu thân phận trước công chúng: mái tóc bồng bềnh uốn lọn to xoã ngang vai rất ấn tượng, thay thế cho kiểu tóc ngắn hoặc tóc thẳng trên TV. Kính mát màu xanh lá cây sẫm che đi đôi mắt câu nhân. Váy liền thân rộng rãi giấu đi những đường cong ma mị. Nhìn thế nào cũng thấy thật giống cách cải trang sống động trong quyển manga của cô bé hàng xóm. Dù sao cũng là Lương Hảo Thanh, dù có cải trang cũng không chịu làm xấu mình.
“Lam Bách!” Chân dưới bàn bị người nào đó đá một cái.
Phục hồi tinh thần lại, đáp lễ lại thằng nào đó một cước, Lam Bách cười tủm tỉm nói với Lương Hảo Thanh: “Cô thật xinh đẹp! Cho dù có biến trang cũng vẫn xinh đẹp động lòng người. Lương tiểu thư, tôi đây là thành tâm thỉnh giáo, xin hỏi cô đã học thuật dịch dung ở nơi nào thế? Thật là lợi hại, tựa như thiên diện hồ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Ấy, cô có mang mặt nạ da người không?” (thiên diện hồ = con cáo có ngàn gương mặt)
Bật cười một tiếng, nữ diễn viên quay sang nói với Yến Tiếu Thiên: “Cộng sự của anh thú vị thật đấy. Anh làm việc chung với cậu ấy hẳn sẽ không cảm thấy nhàm chán nhỉ?”
“Tuyệt vời, nhìn cậu ấy thiếu muối như vậy riết rồi cũng thấy đáng yêu.”
“Này, tớ đang hỏi nghiêm túc mà.” Lam Bách kháng nghị.
Phất tay biểu thị chính mình không để ý, cô nói: “Cảm ơn lời khen của anh nhé. Anh cũng biết người như tôi khi ra ngoài gặp rất nhiều phiền toái, nhưng thật may, tôi có một bậc thầy chuyên về hoá trang, mỗi lần cần ra ngoài đều nhờ cô ấy giúp. Nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho mọi người.”
“Cám ơn cô!” Lam Bách thành thật cảm ơn, “Cô trông không hề có lấy một chút kiêu ngạo gì cả, lúc trước tôi còn lo lắng, có khi nào đã chọc giận cô rồi không?”
“Sống trong vòng luẩn quẩn đó đã lâu, không ai có thể kiêu ngạo như vậy được, cho dù họ có là nghệ sĩ nổi tiếng đi chăng nữa. Nếu đắc tội người khác thì sẽ chết lúc nào không hay đấy.” Cô nâng ly rượu đỏ khai vị, nhấp một ngụm.
“Ô, là như thế này sao? Tôi cứ nghĩ......” Lam Bách kéo kéo tóc mình, cười nhạo bản thân quá vô tri.
“Cũng có kẻ ra vẻ ta đây, nhưng nhân vật như vậy bình thường đều trụ không được bao lâu. Có thể trụ lại lâu là những người hai mặt, tựa như tôi đây.” Lương Hảo Thanh cầm ly rượu lâm vào trầm tư, nhớ tới con người đơn thuần của mình ngày mới vào nghiệp, vậy mà hiện giờ phần đơn thuần này chỉ có thể dùng để diễn.
Trên bàn bỗng chốc trống trải vì khoảng trầm tư của nữ diễn viên, Lam Bách nhìn phía Tiếu Thiên như cầu cứu. Tiếu Thiên nhìn cậu, nắm lấy tay cậu dưới lớp phủ khăn bàn, ý bảo cậu đừng lo. Đoạn, hắn gõ chiếc chuông trên bàn, ra hiệu bồi bàn có thể mang thức ăn lên.
Nhờ thức ăn đưa lên, không khí thoải mái cũng quay trở lại bàn. Lương Hảo Thanh vẫn giữ nét cười trong veo. Cơm rượu no nê, ba người đi đến quầy bar trong khách sạn, ngồi xuống ghế lô. (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)
“Tôi nghĩ các anh cũng đã rõ tình huống cụ thể, đúng không?” Lương Hảo Thanh thờ ơ hỏi với ngữ khí khẳng định.
“Nếu đúng như Cổ Tuyền truyền đạt lại thì, đúng vậy, chúng tôi đã rõ.” Tiếu Thiên cân nhắc chọn từ ngữ, cận thận hồi đáp: “Như Lương tiểu thư đã từng nói với chúng tôi, ngài Ngưu hiện tại đang đảm nhiệm chức Trợ lý Tổng giám đốc ở công ty Kim Bảo. Lần gặp này cùng Lương tiểu thư, chủ yếu là để tìm hiểu thêm một chút… Từ bao giờ cô bắt đầu cảm thấy ngài Ngưu thay đổi? Ý tôi là, ngài Ngưu có nói điều khiến cô cảm thấy bất an không?”
Nữ diễn viên do dự một chút, hiển nhiên là đang suy nghĩ tìm từ.
“Điểm ấy rất quan trọng đối với chúng tôi. Có lẽ đây là manh mối giúp được ngài Ngưu đấy. Hơn nữa...... Lương tiểu thư cũng đã đồng ý gặp mặt lần này, tôi nghĩ cô cũng có điều muốn nói với chúng tôi.” Tiếu Thiên tiếp tục với giọng nói chân thành.
“Tôi biết, tôi chỉ..... không biết nên diễn đạt như thế nào mà thôi. Anh nên biết rằng, tôi hiện rất lo lắng. Dù là áp lực bên ngoài, hay là...... Anh biết đấy.” Gương mặt hoàn mỹ của Lương Hảo Thanh dần dần xuất hiện khe nứt, ngón tay căng thẳng gõ trên thành ly.
Lam Bách nhịn không được rót đầy rượu giúp cô, trong lòng tràn ngập cảm thông. Đúng thế, người ngoài chỉ thấy ánh hào quang của nữ diễn viên, nhưng lại có mấy ai hiểu được nội tâm của người phụ nữ này? Người yêu đáng ra phải quan tâm và ủng hộ cô, nhưng bây giờ lại không quan tâm đến cô nữa ( hiện tại Lam Bách đã tự gán “Kim Bảo” thành sào huyệt tội phạm). Cậu muốn an ủi cô, nhưng lại không biết phải an ủi từ đâu.
Lương Hảo Thanh cười áy náy với Lam Bách, cúi đầu thoáng suy nghĩ. Rồi như cuối cùng cũng tháo được gút mắt trong lòng, cô chậm rãi kể về sự thay đổi của Ngưu Cương cũng như nguyên nhân bất an của mình. Tiếu Thiên nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa ghi chép (bởi vì Lương từ chối ghi âm).
Lam Bách nghe Lương Hảo Thanh tự thuật, đồng cảm trong lòng không khỏi sinh ra thêm phần ngưỡng mộ. Giọng nói Lương tuy tràn ngập lo lắng, nhưng kể chuyện vô cùng rõ ràng, từ sự thay đổi trong cuộc sống và công việc của Ngưu Cương đến những cái tên trong công ty mà Ngưu Cương thường đều cập đến, đều nói ra rất chính xác. Trong đó cái tên xuất hiện nhiều nhất hình như là Quản lí bộ ngoại thương khu vực Châu Á của Kim Bảo ── Trương Lệ Bình. Xem ra người này có thể sẽ trở thành mấu chốt đột phá của những câu hỏi bí ẩn về Kim Bảo.
Sau khi kể rõ, Lương lấy ra từ túi da Chanel thường dùng của các nữ nhân viên văn phòng một chiếc thẻ từ: “Đây là thẻ nhân viên công ty của Ngưu Cương, có nó mới có thể tiến vào ‘Kim Bảo’. Tôi nghĩ các anh có thể cần đến nó nên trộm lấy thừa dịp anh ấy không chú ý.” Nói xong, cô đưa cho Yến Tiếu Thiên.
Nâng ly Coca, “Lương tiểu thư, cô đưa nó cho chúng tôi… vậy còn Ngưu Cương thì sao?” Lam Bách tò mò.
“Không sao, anh ấy có thể cho rằng mình đánh rơi, xin thẻ thêm một lần nữa. Với cả dù sao anh ấy cũng là Trợ lý Tổng giám đốc, với gương mặt ấy cũng có thể ra vào công ty mà.”
“Ồ, xem ra Ngưu Cương ở ‘Kim Bảo’ khá được tín nhiệm nhỉ!” Lam Bách gật gù.
“Xin hỏi, từ lúc đánh mất đến khi xin thẻ mới thì chiếc thẻ này có hiệu lực trong bao lâu.....?” Tiếu Thiên lên tiếng.
“Thật ngại quá, thiếu chút nữa là quên mất. Tôi mới từ chỗ Ngưu Cương đến đây, ngày mai khi anh ấy đến công ty phát hiện không thấy thẻ thì cần hai ngày để có thẻ mới. Thẻ cũ mất đi hiệu lực sau sáu tiếng áp dụng thẻ mới.” Lương vội vàng bổ sung.
“Ôi! Nhanh thế! Như vầy đi, chúng ta nhanh chóng đột nhập vào công ty, tìm ra vấn đề. Một khi có chứng cứ, tôi tin rằng Ngưu Cương sẽ không làm ra loại chuyện huỷ hoại tương lai của mình đâu. Huống chi còn có một đại mỹ nhân như cô đang chờ anh ấy. Tôi tin anh ấy cũng sẽ không phụ lòng cô, sẽ không như thiêu thân lao đầu vào lửa. Chúng tôi sẽ lưu lại một tuần ở thành phố này, nếu như không có manh mối gì thì xin cô không cần gọi điện thoại, cứ trực tiếp nhắn đến phòng 307. Nếu liên lạc với chúng tôi không được, xin liên hệ trực tiếp đến văn phòng của chúng tôi. Nếu theo đúng như dự tính, thì trong vòng một tuần, chúng tôi sẽ gửi kết quả điều tra đến cô. Cô thấy thế nào?” Tiếu Thiên tổng kết.
“Tốt! Chúc các anh mã đáo thành công. Cạn ly!” Lương Hảo Thanh nâng ly.