Đại Chúa Tể

Chương 77: Khổ luyện

 Bắc Linh viện, hậu sơn.

 Một khoảng núi rừng rậm rạp tràn ngập màu xanh, có một thác nước lớn trắng xóa, dòng nước như mãng xà từ trên cao ầm ầm lao xuống, va vào những mỏm đá nhô ra tạo thành một khung cảnh kỳ vĩ.

 Mạc sư khoanh tay đứng ở một bãi đá sỏi gần cái hồ dưới thác. Mục Trần, Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh, Trần Phàm, Hoắc Vân đều có mặt đầy đủ.

 - Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đặc biệt huấn luyện các ngươi, ngoại trừ Mục Trần, những người khác phải trong một tháng tới trùng kích bình cảnh tiến vào Linh Luân cảnh. Nếu không thể, thì đừng nghĩ đến danh ngạch Ngũ Đại Viện làm gì, người đó không đủ tư cách.

 Mạc sư quét mắt qua một hàng thanh thiếu niên trước mặt, thản nhiên nói.

 Nghe rõ từng lời, bốn người đều trở nên nghiêm túc. Bọn họ vào Bắc Linh viện học tập tu luyện, mục tiêu chính là danh ngạch Ngũ Đại Viện, nếu mất đi tư cách đó, thì những cố gắng của họ bao lâu nay sẽ trở thành hoang phí.

- Các ngươi đều đang dừng lại ở Linh Động cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Trần Phàm và Hoắc Vân đang dần hình thành linh luân, bất quá vẫn còn kém một chút. Do đó cần một ít áp lực bên ngoài để thúc giục thể nội ngưng tụ thành luân.

 - Áp lực bên ngoài?

 Trần Phàm, Hoắc Vân nghi hoặc.

 - Nhìn thấy thác nước kia không?

 Mạc sư cười, chỉ vào dòng nước trắng như bạc đang ầm ầm đổ xuống từ trên cao, mang theo sức nước cường đại nện xuống đá bắn ra hơi nước tung tóe.

 - Bắt đầu từ hôm nay, bốn người người dưới thách nước tu luyện, thúc giục linh lực chống đỡ lực trùng kích của thác nước. Áp lực này sẽ khiến cho khí hải được thôi động phát triển, dần dần tăng cường linh lực, ngưng tụ thành luân.

 - Hả?

 Cả đám há mồm, khổ không nói hết. Ngồi dưới thác cho nước nện vào lưng vào đầu? Đá còn mòn huống gì thân máu thịt của thiếu niên bọn chúng, e rằng chỉ mới ngồi đó một phút là chóng mặt váng đầu rồi.

 - Tu luyện cũng không có đường tắt, muốn dùng một tháng để tiến vào Linh Luân cảnh, nhất định phải áp dụng thủ đoạn lợi hại, nếu cả việc này cũng không chịu nổi, thôi thì về nhà đi, không cần tranh đoạt cái gì!

 Mạc sư nhàn nhạt cất tiếng.

 - Vâng!

 Bốn người kia vội vàng vâng lời.

 - Nếu cảm thấy linh lực không đủ, thì tạm rời khỏi, ra đây khôi phục lại, sau đó tiếp tục vào trong đó tu luyện!

 Mạc sư đảo ánh mắt sắc bén nhìn qua bốn người một lượt.

 - Vâng!

 - Bắt đầu đi.

 Mạc sư phất tay.

 Đường Thiên Nhi và mấy người kia vẫn trân trân nhìn vào dòng thác dữ, sau đó cắn răng thôi động linh lực trong cơ thể trào ra bọc lấy toàn thân, phóng tới thác nước cuồn cuộn trắng xóa.

 "Ầm Ầm Ầm!"

 Bất quá vừa mới đặt chân vào những gò đá nhô ra từ thác nước, còn chưa kịp định thần ngồi xuống đã bị lực lượng từ khối nước khổng lồ nện cho xiểng liểng té xuống hồ, thành một đám chuột ướt nhẹp.

 Bốn người từ trong hồ ngoi lên, bò vào bờ, lại tiếp tục thúc giục linh lực mạnh hơn, chống đỡ lại dòng nước bạc trùng kích cơ thể, cố gắng ngồi xếp bằng, cắn răng chịu đựng đau đớn từ những khối nước lạnh lẽo mang tới, kiên trì thúc giục linh lực gắt gao chống đỡ.

 Mục Trần nhìn bốn người đang ngồi xếp bằng trên mỏm đá, cũng âm thầm líu lưỡi. Tu luyện kiểu này quả là nặng nề a, dù chỉ mới là bước đầu của đợt huấn luyện ma quỷ.

 - Mục Trần.

 Mạc sư đưa mắt nhìn hắn, khiến hắn giật mình quay lại, dự cảm thấy điều gì đó không mấy tốt đẹp đang tới.

 - Hai bộ linh bí quyết kia ngươi đã xem qua hết rồi chứ?

 Mạc sư thản nhiên hỏi.

 Mục Trần gật đầu.

 - Chỗ tu luyện của ngươi ở bên đó.

 Mạc sư chỉ ngón tay về cái hồ nước, Mục Trần nhìn qua, nhất thời da đầu tê dại. Chỗ mà mấy người Đường Thiên Nhi tu luyện còn có gò đá thỉnh thoảng nhô ra giảm bớt được tí chút sức nước, còn chỗ hắn nhìn thấy hoàn toàn chỉ có nước trắng xóa từ tận trên cao đổ xuống, hoàn toàn không thấy một mỏm đá nào.

 Bên dưới dòng nước bạc đó, trong hơi nước bay lên dường như lờ mờ có hai cọc gỗ cỡ bàn chân đứng sừng sững.

 - Muốn biết khi nào tu luyện thành công Linh Ảnh Bộ, thì đó là lúc ngươi nhảy qua nhảy lại hai cọc gỗ này mà thân thể không dính một giọt nước.

 Mạc sư nhẹ nhàng nói như không.

 - Cái gì?

 Mục Trần sửng sốt, nhảy xuyên qua đó, lại không dính nước, có thể sao?

 - Thác nước này thực ra cũng không phải liên tục bất tận, ngươi nhìn kỹ xem, có những khoảng hở giữa lượng nước đổ xuống. Ngươi muốn vượt qua mà không ướt, thì phải đuổi kịp tốc độ của dòng nước, tận dụng khe hở đó.

 Mục Trần méo mặt, khó khăn không nhỏ a. Bất quá cũng được, thật là một hoàn cảnh vô cùng thích hợp để tu luyện thân pháp.

 - Mặt khác, Linh Hoàng Chỉ cương mãnh sắc bén, ngươi cần rèn luyện độ cứng rắn cho ngón tay. Vẫn chưa chính thức tu luyện Linh Hoàng Chỉ, nên tận dụng điểm này rèn luyện thêm cho ngươi, ta sẽ lên phía trên, thỉnh thoảng thả vài cọc gỗ cho nó rớt xuống, ngươi dùng ngón tay nhắm chuẩn đâm thủng mấy cọc gỗ đó cho ta.

 Mạc sư chậm rãi dặn dò.

 Mục Trần nghe mà nổi hết cả da gà. Cọc gỗ theo dòng nước với tốc độ kinh hoàng đó rớt xuống sao? Lực trùng kích của nó cỡ nào cơ chứ? Tốc độ rớt nhanh như vậy, ta né còn không kịp, muốn đâm thủng nó, nhất định không được phân thần, nhắm chuẩn cơ hội ra tay một kích hoàn mỹ. Quả thật là huấn luyện kinh hoàng.

 - Sao? Sợ à?

 Mạc sư thản nhiên hỏi.

 - Cũng có hơi phiền phức, nhưng sợ à, chưa đủ đâu.

 Mục Trần hít một hơi lấy lại bình tĩnh, gương mặt tuấn tú tỏ ra đang muốn thử xem.

 - Ồ....

 Mạc sư thấy hắn như vậy, tỏ vẻ hài lòng gật đầu:

 - Vậy bắt đầu thôi.

 Mục Trần cũng gật đầu đáp ứng, không do dự nữa, phóng người như én lượn bay qua hồ, đáp chân xuống một cọc gỗ phía bên ngoài thác nước

 "Rầm rầm rầm!"

 Đến gần mới có thể nghe rõ và cảm nhận đầy đủ sự cường đại của dòng nước đang hung hăng đổ xuống. Mũi chân Mục Trần giậm lên cọc gỗ lấy đà vọt qua.

 "Tùm!"

 Tự tin là thế, bất quá cơ thể vừa mới chạm vào màn nước liền bị một khối nước khổng lồ nện xuống đầu, tống hắn xuống hồ nước bên dưới. Quả thật tập trung nhìn thấy được khoảng hở kia có vẻ cũng khá lớn, không dè lại khó khăn như vậy, hắn vẫn còn quá xem thường tốc độ của dòng nước bạc.

 Mục Trần phun ra một ngụm nước hồ, hai tay vỗ lên mặt nước, thân thể lại trở về cọc gỗ, sắc mặt hoàn toàn nghiêm trọng. Thúc giục linh lực dũng mãnh trong cơ thể bao bọc thân người, chuẩn bị thử lại lần nữa.

 Mới bắt đầu, dĩ nhiên hắn cần linh lực bảo hộ  thân thể để thích ứng dần dần với tình huống.

 Mục Trần hết sức chăm chú, bất chợt phóng đi xuyên thẳng qua màn nước, hạ xuống cọc gỗ bên kia. Vừa đáp xuống, hắn cũng nghe trong màn nước có tiếng động lạ, nhìn lên thì có một bóng đen hung hăng từ trên cao rơi xuống.

 Đó là những cọc gỗ mà Mạc sư thả ra theo dòng thác trên cao.

 Mục Trần vươn hai ngón tay, song chỉ mạnh mẽ đâm tới.

 Song chỉ như trủy thủ, nhanh như điện xẹt đâm vào cái bóng đen đang rơi xuống.

 "Bộp!"

 Một âm thanh kỳ lạ vang lên, cọc gỗ chỉ bị đẩy lệch đi văng xuống hồ, không hề có cái lỗ nào trên đó.

 Mục Trần kinh ngạc nhìn một kích thất bại, khóe miệng run run, hơi nhăn nhó. Đầu ngón tay tê dại đau đớn kịch liệt. Cọc gỗ thấm nước cứng chắc vô cùng, lại còn lao xuống từ trên cao, quả thực còn cứng hơn tinh thiết. Mà hắn vừa rồi cũng không sử dụng linh lực, cảm giác tê tái khiến hắn còn tưởng xương ngón tay bị gãy làm mấy đoạn.

 "Tùm!"

 Chỉ một vài giây phân thần vì cơn đau, linh lực bảo hộ của hắn bị thác nước mạnh mẽ phá tan, lại lần nữa tống hắn xuống hồ.

 - Đáng ghét!

 Mục Trần ngoi lên mặt nước, chu mỏ tru tréo, lại cắn răng nén lại cơn đau của ngón tay, tiếp tục phóng lên cọc gỗ trên hồ.

 "Rầm rầm rầm!"

 Dưới thác nước kia, một bóng người không ngừng nhảy ra nhảy vào, lại không ngừng bị dòng nước vô tình đánh cho rớt xuống hồ bên dưới. Sức mạnh dòng nước cường đại đánh cho hắn váng đầu hoa mắt, bất quá hắn vẫn quật cường nén đau kiên trì lao lên, không ngừng đề thăng tốc độ.

 Thỉnh thoảng tránh được trùng kích của dòng nước, nhưng vài cọc gỗ trong dòng nước mạnh mẽ kia lại tra tấn ngón tay của hắn.

 Cách đó không xa, mấy người đang ngồi xếp bằng trên mõm đá nghe thấy động tĩnh ầm ĩ, hé mắt nhìn qua, bất giác run rẩy. Dù không chân chính thử trò huấn luyện kia, nhưng nhìn cũng đủ biết nó hung hiểm hơn ngồi một chỗ thúc giục linh lực chống đỡ dòng thác này.

 Trên đỉnh thác, Mạc sư khoanh tay đứng đó, thản nhiên nhìn bóng người chật vật dưới thác, lẩm bẩm.

 - Muốn thành công, trước hết phải trả giá.

 Suốt buổi trưa, người kia không hề biết mệt mỏi xuyên qua xuyên lại cái thác nước, dù cho bọn người Đường Thiên Nhi đã hai lần tạm nghỉ hồi phục, hắn không hề dừng cái huấn luyện ngược đãi kia.

 Đến khi chiều ta, Đường Thiên Nhi mỏi mệt rời khỏi dòng thác, thân thể nhức nhối, sắc mặt trắng bệt, không ai cố kỵ nằm bò trên những tảng đá bên cạnh thác, tận hưởng cái cảm giác nghỉ ngơi.

 Mạc sư nhìn thấy họ thê thảm như thế, mới cất giọng nói

 - Hôm nay tu luyện đến đây thôi.

 Đường Thiên Nhi nghe mà thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy một câu khiến trước mặt tối sầm.

 - Ngày mai tiếp tục.

 Đường Thiên Nhi vô lực nằm than, nghỉ ngơi một hồi, bất giác nghe thấy những tiếng động khác thường gần đó truyền lại. Cả đám nhìn qua, dường như tên kia chẳng hề nghe được câu nói của Mạc sư, vẫn như một cái máy nhảy qua nhảy lại, bị thác nện văng xuống hồ, lại leo lên nhảy tiếp.

 Bọn họ đều thấy rõ người kia vì mệt mỏi mà đã chậm chạp hơn ban sáng rất nhiều, nhưng tinh thần của hắn kiên nghị không gì lay chuyển được, khiến hắn vô số lần ngã xuống vẫn tiếp tục đứng lên.

 - Mạc sư. . . hắn nhanh cực!

 Đường Thiên Nhi than thở, không rời mắt khỏi tên kia được.

 Mạc sư chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

 - Do hắn tự lựa chọn đấy. Hắn mạnh hơn các ngươi, tiến nhanh hơn các ngươi, không chỉ vì thiên phú cao hơn thôi đâu. Mục Phong quả có một đứa con rất tốt.

 Trần Phàm nhìn thân ảnh kia mà hai mắt phức tạp, trong lòng bất giác cảm thấy thán phục. Thiên phú Mục Trần cao hơn họ, họ sẽ nói do ông trời ban cho, nhưng ý chí của hắn, thì không thể không thừa nhận.....

 Người kia. . . thật sự là một tên quái thai.