Đại Chúa Tể

Chương 708: Thẻ tre

Huyết Ưng điện.

    Huyết Ưng vương ngồi vương tọa, đôi mắt đỏ chậm rãi quét xuống dưới, đầy đủ cán bộ cao cấp Huyết Ưng điện chẳng ai dám nhìn thẳng lại.

    - Ngô Thiên, hiện giờ Huyết Ưng vệ ngươi có thể thống lĩnh bao nhiêu?

    Huyết Ưng vương cất tiếng hỏi thản nhiên.

    Ngô Thiên hơi do dự, hồi đáp:

    - Hẳn là khoảng 2500 quân.

    Huyết Ưng vương nheo mắt trầm tư, rồi ra lệnh:

    - Tuy rằng Cửu U vệ quân số ít ỏi, nhưng tên tiểu tử Mục Trần cũng có môn đạo, không thể không phòng. Trận đánh cược này ngươi bắt buộc phải thắng! Cho nên... ta muốn ngươi thống lĩnh toàn bộ Huyết Ưng vệ!

    Ngô Thiên cả kinh, hơi hoảng hốt:

    - Đại nhân, với thực lực của ta hiện tại, nếu lãnh quân toàn bộ Huyết Ưng vệ, chỉ e rằng sẽ bị chiến ý phản phệ.

    Huyết Ưng vương vung tay ra, một viên đan dược đỏ nhạt bay tới, quầng sáng tỏa ra liên miên bất tuyệt, dao động rất kỳ lạ.

    - Đây là một viên Không Linh Đan, hôm đó ngươi cứ dùng nó, sẽ giúp cho ngươi tiến vào trạng thái không linh tạm thời. Ngươi sẽ có đủ khả năng chịu được chiến ý của toàn quân Huyết Ưng vệ ngưng tụ lên người.

    Ngô Thiên nghe vậy nhất thời mừng rỡ, không ngờ Huyết Ưng vương lại chịu xuất ra đan dược kỳ diệu này. Hắn có thể thống lãnh toàn quân, vậy thì đã chắc chắn sẽ nghiền nát Mục Trần với đám Cửu U vệ kia.

    Đến lúc đó, bất kể Mục Trần có bao nhiêu thủ đoạn, tất bại vô nghi!

    - Đại nhân yên tâm, ta sẽ khiến Cửu U cung hối hận vì dám đắc tội Huyết Ưng điện chúng ta!

    Ngô Thiên nở một nụ cười dữ tợn thâm độc.

    - Nếu có cơ hội, thì cho Cửu U vệ bốc hơi luôn đi. Không còn đạo quân đó Cửu U cung đương nhiên chỉ còn là cái bình phong mà thôi.

    Huyết Ưng vương hài lòng dặn dò.

    - Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!

    Ngô Thiên cười, háo hức nôn nao muốn cảm nhận khoảnh khắc được thống lĩnh 5000 quân Huyết Ưng vệ oai hùng, chẳng biết lúc đó sắc mặt Mục Trần sẽ tuyệt vọng ra sao.

    Lần này, chắc chắn sẽ làm Cửu U cung mất sạch mặt mũi!

    Những tin tức liên quan đến trận giao chiến giữa Cửu U vệ vs Huyết Ưng vệ đã nhanh chóng lan khắp  Đại La Thiên vực, cũng không có gì bất ngờ đã khiến cho mọi người nghe thấy đều... bất ngờ.

    Nhiều năm nay, Huyết Ưng vệ tiếng tăm càng ngày càng vang dội Đại La Thiên vực, chiến lực tổng thể được xếp vào top 3 các quân đoàn dũng mãnh nhất. Trái lại Cửu U vệ chỉ được xếp trong nhóm "những kẻ lót đường".

    Hầu như mọi người đều cho rằng hai bên không cùng đẳng cấp, ai nấy đều nghi hoặc chẳng hiểu tại sao Cửu U cung lại chấp thuận ứng chiến.

    Tuy chiến lợi phẩm mà Huyết Ưng vương đặt cược rất hấp dẫn, nhưng cũng có phúc mới hưởng được a.

    Vậy chắc có lẽ Cửu U cung bị chiến lợi phẩm làm cho mờ mắt nên cắm đầu thử vận một phen. Chẳng lẽ họ không nghĩ tới sau trận chiến sẽ ra sao ư? Cửu U cung cho dù được Thiên Thứu hoàng ủng hộ, nhưng cũng khó mà còn chỗ đứng trong Đại La Thiên vực.

    Đại La Thiên vực có không ít những quốc gia thế lực phục thuộc có chiến lực cường đại, kẻ nào cũng mơ ước một lần được thăng cấp lên vương vị. Những hậu đãi và sự che chở bảo vệ cũng như tài nguyên ban cho thật sự là miếng bánh lớn hơn nhiều một quốc gia hay thế lực phụ thuộc có thể nhận.

    Trận chiến này xem ra Cửu U cung sẽ thua trắng lưng trắng bụng.

    Đại La Thiên vực đang sôi sục vì trận chiến đó, Cửu U cung vẫn chẳng hé ra phong thanh gì cả, càng giới nghiêm cẩn mật, khiến cho người ngoài chẳng ai có thể vào trong hay biết được thông tin gì khác.

    Một đỉnh núi nào đó trong phạm vi Cửu U cung.

    Trên núi có một chỗ khá bằng phẳng, những bóng người giáp đen áo choàng khí phách đang ngồi xếp bằng, không hề nhúc nhích, cứ như những tảng đá đen.

    Không trung phía trên nhóm người kia, có một người khác cũng đang xếp bằng giữa trời, hai mắt chậm rãi mở ra, hào quang lóe sáng trên tay.

    Thẻ tre trong tay hắn có vẻ cũ kĩ hư hỏng, nhưng khí tức thiết huyết phả vào mặt làm cho người ta không dám coi thường.

    Mục Trần thần sắc trịnh trọng, cầm thẻ tre đưa lên trán, nhất thời hào quang trên thẻ tre đổ hết vào đầu hắn.

    Những tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng giao tranh điên cuồng như một trận đại chiến viễn cổ ùa về xuất hiện trong trí óc Mục Trần.

    Những hình ảnh đẫm máu chạy qua trong đầu, những đội quân đông nghìn nghịt tràn ngập không gian, tất cả đồng loạt nện bước, khiến cho thiên địa run rẩy theo từng bước chân của họ.

    Khí thế cực kỳ dữ dội, chẳng gì cản nổi.

    Mục Trần rung động đứng nhìn cánh quân vừa xuất hiện, trung tâm đội quân kia dường như có một bóng người mơ hồ đang xếp bằng trên không. Kẻ đó không mang vẻ hùng tráng của đại tướng, mà lại mang phong phạm chúa tể của quân đoàn đáng sợ kia.

    Bất chợt người đó từ tốn phất tay hô lên.

    - Chiến!

    Đội quân nhất tề gầm lên, chiến ý hùng hậu bộc phát, không gian nháy mắt vỡ nát.

    Chiến ý ngưng tụ thành thực chất, ào ào dâng cao, hóa thành một con cự long chín đầu gầm rú. Không gian phạm vi 10v dặm vỡ vụn ra. Chín cái đầu cùng há to chín cái mồm, chín luồng sáng khổng lồ ước chừng mấy vạn trượng xoắn lại bắn ra.

    Mục tiêu của công kích khủng bố này chính là một khe nứt không gian thật lớn ở rất xa, dường như là một hạ vị diện nào đó. Mà bên trong đó cũng có những khí tức bất thường đang dao động.

    Có lẽ là một thế giới hạ vị diện đang bị chủng tộc ngoài không gian chiếm đóng.

    "Ầm!"

    Công kích đáng sợ lóa mắt, bằng một tốc độ nhanh đến mức khó hình dung xuyên qua trăm vạn dặm không gian, bắn vào hạ vị diện nọ.

    Công kích đáng sợ bắn tới, nhưng lại không phát sinh tiếng nổ kinh thiên, hạ vị diện kia lập tức bốc hơi.

    Cùng với nó là toàn bộ chủng tộc ngoài không gian đang tập trung trong đó

    Chỉ một chiêu, hủy diệt cả hạ vị diện!

    Mục Trần nín thở trợn mắt. Quân đoàn kia thật đáng sợ, Chiến Trận sư thật đáng sợ. Mạn Đà La nói không ngoa, Chiến Trận sư hàng đầu thời viễn cổ thực lực đúng là có thể ngạnh đấu Thiên Chí Tôn.

    Mặc dù năng lực của họ đều phải dựa vào sức mạnh quân đoàn.

    Hình ảnh viễn cỗ dần tan biến, rồi những tin tức xa xăm dâng lên trong óc.

    Những tin tức này chắp vá không trọn vẹn, có lẽ đã từng bị phá hoại một vài lần, ngẫu nhiên xuất hiện vài câu vài lời, mang theo sự huyền bí huyền ảo khiến cho Mục Trần không tự chủ mê mẩn trong đó.

    "Chiến trận pháp,

    Dĩ lực ngự chi, chí hạ đạo.

    Dĩ tâm ngự chi, tối thượng đạo.

    ... ..."

    Mục Trần đắm chìm trong những câu nói tối nghĩa huyền ảo. Lát lâu sau hắn mới giương mắt đăm chiêu. Cái thẻ tre này cũng chẳng hề có phương pháp tu luyện chiến trận hay cái gì đại loại như vậy, nhưng hắn cũng hiểu ra một chút gì đó.

    Ví như, cách nắm giữ chiến ý.

    Trước đó hắn ngưng luyện chiến ý Cửu U vệ, thực tế hoàn toàn nhờ vào thực lực bản thân và ý chí mạnh mẽ, nhưng hành vi này theo như những gì thẻ tre vừa cho biết, chỉ là hạ sách tồi tệ nhất.

    Dĩ lực ngự chi, chí hạ đạo.

    Dĩ tâm ngự chi, tối thượng đạo.

    Còn khi dùng tâm khống chế chiến ý mênh mông đó thì sao?

    Mục Trần trầm tư, hồi lâu cũng chẳng suy ra đuọc gì, hắn nhìn xuống Cửu U vệ chỉnh tề bên dưới, khẽ phất tay. Toàn bộ Cửu U vệ vâng lệnh quát nhẹ một tiếng, chiến ý hùng hậu dâng lên.

    Mục Trần chìm trong chiến ý mênh mông, nhắm mắt cảm ứng.

    Một ngọn núi gần đó, Cửu U, Đường Băng, Đường Nhu đang quan sát thâm sơn, ánh mắt có vẻ lo lắng.

    - Cửu U tỷ tỷ, Mục Trần có thể thành công không?

    Đường Nhu khẽ hỏi.

    Cửu U mím môi, nàng cũng không chắc. Chiến Trận sư quá hiếm hoi, chẳng có ai chỉ dẫn hắn cả, muốn nhập môn cũng không phải dễ dàng.

    - Trận đấu này với tính cách Huyết Ưng vương mà nói, nhất định sẽ giở thủ đoạn đê hèn. Mục Trần nếu không thành công, e rằng chúng ta chẳng có đường thắng.

    Đường Băng thở dài.

    Cửu U gật gù, chợt liếc sang cô bé đang ngồi rung đùi ở vách đá bên kia, chưa kịp nói gì, cô nàng đã biếng nhác lên tiếng:

    - Đừng có nhìn ta, mấy chuyện này căn bản ta không nên nhúng tay, nếu không phải ta cần nhờ vả, ta cũng chẳng giúp các ngươi. Cuối cùng hắn có lĩnh ngộ được hay không phải xem năng lực bản thân hắn, ta chỉ làm được như vậy thôi. Nói cách khác, việc này thật sự không thích hợp với thân phận của ta.

    - Thân phận?

    Cửu U nghi hoặc.

    Mạn Đà La chẳng trả lời, mắt mở to, bình thản nhìn gã thống lĩnh đằng xa. Kẻ kia có thể từ một mảnh Chiến Trận Tâm bị hỏng mà ngộ ra hay không, nàng cũng rất tò mò muốn biết.