Đại Chúa Tể

Chương 628: Át chủ bài của Cơ Huyền

 Ầm!

    Thiên địa đang rung chuyển.

    Vũ điệu lôi đình trên không với tiếng sấm rền vang khung trời, quyền nổi lên hồi lâu của Mục Trần mang theo uy thế mà ngay cả hắn cũng không dự liệu nổi. Một quyền dung hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh cơ thể và linh lực cường đại, hỗ trợ lẫn nhau, hoàn toàn thừa khả năng xóa sổ bất cứ thứ gì dưới Chí Tôn cảnh.

    Đối mặt quyền của Mục Trần, Cơ Huyền sắc mặt kịch biến mãnh liệt, hoảng sợ tột độ.

    "Đùng!"

    Không gian bị đánh nổ nứt ra, như một bề mặt thủy tinh bị rạn vỡ.

    Lôi quyền càng lúc càng đến gần, Cơ Huyền hung hăng cắn răng, tay kết ấn, Chí Tôn Hải tràn ngập thánh quang bừng sáng, ngưng tụ trước mặt hắn, tạo thành một chiếc thuẫn to cả trăm trượng.

    - Thiên Sứ Thánh Thuẫn!

    Thánh thuẫn có vẻ khá cũ kỹ, một đôi thánh dực vươn dài, tản ra vẻ chắc chắn không thể phá hủy, như có thể chống đỡ được trùng kích cường đại nhất thế gian.

    Cơ Huyền không dám coi thường, thi triển lập tức khả năng phòng ngự tốt nhất của mình.

    "Ầm!"

    Thánh thuẫn vừa hiện, quyền đạo hung hãn đập tới, nện vào nó.

    Như vẫn thạch va vào đất, thiên địa khựng lại, rồi tiếng nổ kinh thiên bộc phát, khí kình dữ dội quét ra cả ngàn trượng, khắp nơi bị khuấy đảo long trời lở đất.

    Lôi quang va chạm với thánh quang, vô số người chỉ có thể nhắm tịt hai mắt, một số bị cường độ ánh sáng quá lớn làm cho đôi mắt đau đớn nhưng vẫn có thể cố gắng nhìn được, ánh mắt không rời vị trí va chạm.

    Đối chiến như thế có thể nói là kinh thiên động địa.

    "Đùng!"

    Lực xung kích tràn ngập trên cao, thình lình ai nấy trợn mắt khi thấy một cái bóng người bắn xuống, cắm đầu vào hoàng kim chiến đài.

    "Bùm!"

    Cả một mảng chiến đài bị phá nát, một cái hố to trăm trượng lõm xuống, chiến đài chắc chắn nhanh chóng sạt lở, vùi lấp bóng người ở trong đó.

    Mọi người hoảng sợ thật sự, chưa bao giờ nghe nói đại tái linh viện những lần trước có người phá hủy được chiến đài đặc biệt này.

    - Ai bị đánh văng xuống vậy?

    Có ai đó thốt lên, mọi người mới chú ý lại vấn đề chính. Người bị đánh rơi xuống đây chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong, nói không chừng trận giao tranh đỉnh cấp này sẽ có ngay chiến quả.

    Trên bầu trời, linh lực dao động vẫn còn tung hoành tứ phương, nhưng rồi cũng nhanh chóng yên ả lại, cả lôi quang lẫn thánh quang đều tan đi.

    Mọi người nhìn lên cao.

    Còn lại trên đó cũng là một bóng người đang chầm chậm hiện rõ.

    Lôi điện hắc giáp trên thân cũng tan nát phân nửa, từng mảng từng mảng vẫn đang lả tả rớt xuống.

    - Là Mục Trần!

    Nhiều người trợn mắt, cho dù gương mặt người trên kia vẫn chưa hiện rõ, nhưng lôi giáp này dễ dàng khiến người ta nhận ra danh tính của hắn.

    Khu Bắc Thương linh viện, đệ tử hưng phấn hò reo, mọi người khoái chí la ó, ánh mắt đầy sùng bái kẻ đứng trên cao kia.

    - Mục Trần ca ca thắng rồi!

    Vũ Hi cực kỳ kích động, nàng nắm lấy cánh tay Tô Linh Nhi lắc lư như sàng gạo, vui mừng la hét.

    - Thật lợi hại a, người nầy...

    Tô Linh Nhi cũng mỉm cười gật gù, ánh mắt chớp chớp kỳ lạ.

    Trên chiến đài, Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền nhìn thấy hắn cũng thở phào, ánh mắt một người thì sung sướng và hãnh diện, chắc chắn còn thích hơn là chính mình đánh bại Cơ Huyền. Người kia vẻ mặt lại khá phức tạp, thêm một chút không phục, mà lại cũng tỏ ra không muốn thua kém.

    Trên tầng trời tít trên cao, phần lớn các viện trưởng nhìn xuống lại có sắc mặt khác nhau, nhưng chẳng ai nói tiếng nào.

    Cả năm đại viện trưởng cũng im lặng, chỉ có Thiên Thánh viện trưởng hơi siết nắm đấm trong tay áo, gương mặt cũng mất nhiều sự vui vẻ hơn so với trước đó.

    Trong những tiếng hân hoan reo hò, bóng người trên cao lại hơi run lên, rồi lôi giáp rớt ra hết. Hắn khó tin nhìn lại nắm đấm của mình, máu me bê bết. Phòng ngự kia của Cơ Huyền cường đại đáng sợ, lại còn có đặc tính phản chấn, nếu sức mạnh cơ thể chưa tăng đến cửu văn lôi thể, e rằng hắn đã mất cả cánh tay mình.

    Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực chiến đài sụp đổ kia, một quyền khi nãy chắc chắn đã khiến Cơ Huyền trọng thương, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

    Tiếng la ó dần dần bớt đi, không gian trở lại yên ắng, mọi người theo ánh mắt Mục Trần nhìn lại chỗ chiến đài sụp đổ, nếu như Cơ Huyền không thể bò dậy, thì tức là đại chiến quán quân cũng đã có kết quả ... 

    Không gian trở nên im lìm.

    Mục Trần đứng trên không, mắt lóe lên đanh ác, đột nhiên tay nắm lại, Đại Tu Di Ma Trụ bắn lên cao, mang theo hung sát lực dữ tợn nện thẳng xuống cái hố dưới chiến đài kia.

    "Ầm!"

    Khu vực sụp đổ lại bị nghiền nát.

    "Oành!"

    Những vật liệu hoàng kim bị nghiền thành bụi cám, chiến đài càng thêm hư tổn.

    Một đòn tàn nhẫn của Mục Trần khiến không ít người biến sắc, cái này gọi là ném đá xuống giếng a.

    Nhưng hắn chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, sau khi Đại Tu Di Ma Trụ đánh xuống, hai mắt hắn trợn trừng, sắc mặt trở lại vẻ tập trung chiến đấu, linh lực đã tản đi lúc này lại dâng lên, lôi quang hiện ra.

    Tư thái sẵn sàng chiến đấu của Mục Trần khiến khán giả kinh ngạc, rồi giật mình nhìn xuống khu vực chiến đài sụp đổ. Chẳng lẽ Cơ Huyền vẫn còn có thể tái chiến?

    "Đùng!"

    Một tiếng nổ lớn trả lời bọn họ, Đại Tu Di Ma Trụ cắm vào chiến dài rung lên.

    "Đùng! Đùng!"

    Chấn động càng thêm dữ dội, rồi Đại Tu Di Ma Trụ văng lên trời, hướng tới Mục Trần.

    Mục Trần nheo mắt lắc mình lướt tới đỉnh trụ, chân giậm mạnh ổn định nó, ánh mắt vẫn tập trung nhìn xuống bên dưới.

    Mọi người theo ánh mắt hắn cũng nhìn xuống, nín thở quan sát.

    Trong cái hố tối tăm đột nhiên có ánh sáng lóe lên, ánh tím dần tràn ngập cả hố đen, rồi một bóng người chầm chậm bay lên, rời khỏi hố sâu.

    Người kia rõ ràng là Cơ Huyền, hắn lúc này khác đi rất nhiều, bề ngoài có hào quang màu tím, gương mặt đầy những hoa văn cũng màu tím, thần bí và khó đoán. Ngay cả đôi mắt cũng tím một màu, lạnh lùng và lợi hại, lệ khí ngút trời.

    Sau lưng Cơ Huyền còn mọc thêm một đôi cánh ưng tím, mỗi cú vỗ đều khiến cho không gian biến dạng.

    Vẻ mặt hờ hững, tay khoanh trước ngực, hắn ngẩng đầu thoáng liếc Mục Trần, thần thái như đang nhìn con giun con dế.

    Mục Trần trợn mắt nhìn lại, cảm giác Cơ Huyền cực kỳ lạ lẫm, hoàn toàn khác trước, ngoài ra còn một dự cảm uy hiếp trí mạng ập đến khiến trái tim hắn bất giác run rẩy.

    Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li cũng biến sắc, cũng nhận thấy điều gì đó không ổn.

    Tầng trời trên cao, các viện trưởng cũng kinh nghi nhìn xuống.

    Ngoài Thiên Thánh viện trưởng, bốn vị còn lại cũng nheo mắt khó hiểu.

    - Cơ Huyền có gì đó không phải...

    Linh Khê nghiêm mặt nhìn tên kia, đột nhiên lẩm bẩm.

    - Linh Khê tỷ tỷ, cái tên kia sao lại thế? Đột nhiên trở nên thật đáng sợ.

    Duẫn Nhi khiếp hãi ra mặt, cảm giác của nàng cũng rất nhạy bén, dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Cơ Huyền.

    Linh Khê không trả lời, đôi mắt lạnh lẽo không rời khỏi Cơ Huyền.

    Cơ Huyền nở một nụ cười cực kỳ đanh ác và hung bạo, chân giậm nhẹ, một dao động lặng lẽ khuếch tán, thình lình chiến đài dưới chân hắn vỡ nát thành phấn vụn

    "Greeéé!"

    Tiếng ưng gáy thình lình cất lên, âm thanh mãnh liệt vang khắp thiên địa, vô số người đau đớn bưng tai. Kẻ còn chịu đựng được liền nhìn thấy sau lưng Cơ Huyền hiện ra hình ảnh một con ưng khổng lồ to cả nghìn trượng. Thân ưng đầu rồng, dao động khủng bố tản mát ra.

    Và càng làm cho người ta kinh khiếp hơn, con ưng viễn cổ đó không phải hư ảnh, mà là bản thể chân chính của nó.

    Không ngờ thứ Cơ Huyền có được không chỉ là tinh phách viễn cổ Thiên Long Ưng tinh phách, mà lại là bản thể chân chính!